Nhưng khi nhìn đến Ôn Diễn, Hồng Đậu liền ngây người trong chốc lát, không bao lâu sau, thần sắc nàng biến đổi, đã có sát khí lộ ra, “Ôn Diễn, nếu ngươi động đến một sợi lông tơ của Nam Quốc, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Ôn Diễn khẽ chớp mắt, lộ vẻ nghi hoặc, “Nam Quốc là nữ nhi của ta, vì sao ta phải động vào con bé?”

“Ngươi!” Hồng Đậu thầm nghĩ không phải lúc trước ngươi còn nói muốn dùng máu đầu tim của Nam Quốc làm thuốc sao? Bây giờ lại hỉa bộ phụ thân tốt cái gì? Nhưng những lời này không thể để Nam Quốc nghe được, nàng chỉ có thể lạnh nhạt nói: “Ta không biết ngươi tỉnh lại khi nào, ta chỉ hy vọng, ngươi có thể niệm tình Nam Quốc cũng cốt nhục của ngươi, mà từ bỏ ý nghĩ đó.”

Hắn lại chớp mắt, ngữ khí rất vô tội, “Ý nghĩ gì cơ?”


“Ngươi đừng giả bộ không biết, ta hiện tại không muốn vòng vo với ngươi. Nếu ta đã biết ngươi là loại người gì, ngươi có giả vờ tiếp thì có ý nghĩa gì đây?”

Ôn Diễn đương nhiên vẫn khó hiểu.

Nam Quốc lại nói giúp phụ thân mình, “Nương, vừa có người xấu muốn bắt con, là cha đã cứu con đó.”

“Người xấu?” Hồng Đậu lập tức bừng tỉnh đại ngộ, tiếp theo sắc mặt lại càng thêm khó coi nhìn Ôn Diễn, “Ôn Diễn, trò chơi tìm người tới diễn kịch, từ đó khiến Nam Quốc tín nhiệm ngươi, có chơi vui như vậy à?”

“Ta...”

Ôn Diễn vừa nói một chữ, Nam Quốc liền cướp lời: “Không liên quan đến cha, là con lạc đường, có một thúc thúc xấu xa muốn bắt con, ta làm theo lời nương nói, gọi nương thông qua mặt nạ, nương liền tới cứu con, nhưng nương lại không tới, là cha đã tới cứu con.”

Chuyện mặt nạ, chẳng qua là lúc trước Hồng Đậu vì muốn Nam Quốc không ngày ngày đi chơi bùn nữa mà nói ra dỗ trẻ con thôi, lại chưa từng nghĩ đến Nam Quốc thật sự có ngày gặp phải nguy hiểm. Sắc mặt nàng có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn duy trì biểu cảm lạnh băng nói: “Ôn Diễn, trả Nam Quốc lại cho ta.”

“Con không cần!” Nam Quốc ôm chặt phụ thân, toàn bộ thân thể nhỏ bé đều co lại trong ngực phụ thân, không vui nói: “Thái độ của nương đối với cha một chút cũng không tốt, con không thích nương như vậy, con không cần cùng nương trở về, con muốn ở bên cha!”


Hồng Đậu trầm mặc.

“Tính tình nương xấu như vậy, cha thật đáng thương!” Nam Quốc bẹp miệng, lên án nói: “Nương chính kẻ phụ lòng trong thoại bản!”

“Kẻ, kẻ phụ lòng ...” khóe miệng Hồng Đậu giật giật, không ngừng nói cho mình Nam Quốc còn nhỏ, chỉ bị bề ngoài của Ôn Diễn mê hoặc, mình không thể tức giận, không thể tức giận.

Nam Quốc ngước khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc vỗ vỗ bả vai Ôn Diễn, “Cha, cha cứ yên tâm đi, về sau Nam Quốc sẽ cùng cha sống cuộc sống thật tốt, Nam Quốc tuyệt đối sẽ không giống nương đối xử không tốt với cha!”

“Ừm.” Ôn Diễn hơi gật đầu.

“Phương, Nam, Quốc!” Hồng Đậu cuối cùng vẫn không nhịn được, gằn từng chữ một kêu tên Nam Quốc.

Nam Quốc run thân mình, trong lòng tuy sợ hãi, nhưng vẫn chưa chịu lùi bước, “Nương, rõ ràng khi cha ngủ, người chăm sóc cha vẫn luôn là nương, nhưng cha tỉnh rồi, vì sao nương lại có thái độ không tốt với cha như vậy đây?”

Hồng Đậu cắn răng, “Vậy con đi hỏi một chút xem người cha này của con trước kia làm gì?”


“Ta... đã làm gì sao?” Biểu cảm của Ôn Diễn là mờ mịt không hiểu.

Hồng Đậu ha hả một tiếng, “Ôn Diễn, trước kia ngươi chơi sắm vai nhân vật còn chưa tính, ngươi đừng có nói cho ta bây giờ ngươi còn muốn chơi mất trí nhớ nha?”

Ôn Diễn vô tội nhìn nàng.

Hồng Đậu da đầu tê dại, “Ngươi sẽ không thật sự muốn nói ngươi mất trí nhớ đáy chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện