Hồng Đậu không biết Ôn Diễn và sư phụ nàng nói chuyện gì vào ngày đó, chỉ là sau khi Ôn Diễn trở về, thần sắc hắn cũng không khác gì bình thường cả. Ngày hôm sau, hắn liền dẫn theo nàng rời khỏi Phương gia, nói là muốn đưa nàng đi xem những nơi nàng chưa từng thấy.

Hồng Đậu đương nhiên không muốn đi, Nam Quốc còn nhỏ, cũng không tiện dẫn theo cô bé đi khắp nơi bên ngoài. Vì sự kiên quyết của nàng, Ôn Diễn chỉ có thể như nàng mong muốn, dẫn theo nàng đến một thị trấn an tĩnh, nuôi nấng Nam Quốc ở chỗ này.

Hồng Đậu còn chưa rõ vì sao trong khoảng thời gian này, Ôn Diễn dường như lại đặc biệt nghe lời nàng, đến tận một ngày nào đó, sau khi Ôn Diễn ngủ thì mãi không thấy tỉnh lại.

Nàng thu được thư Ôn Quyết gửi, “Ôn Diễn đã chìm vào ngủ say, cũng không còn khả năng phản kháng nữa, hết thảy quyết định đều do Hồng Đậu.”


Hồng Đậu ném thư đi, ngồi một ngày trước giường Ôn Diễn.

La Nhất Bảo đứng ở cửa, do dự nói: “Ta nghĩ, bất luận ngươi đưa ra quyết định gì, người khác cũng đều không có gì để nói.”

“Ngươi nói... vì sao hắn lại lựa chọn giữ ta lại bên cạnh khi độc phát đây?” Hồng Đậu nhìn người đang ngủ say, khó có thể tưởng tượng, một người giỏi tính kế nhân tâm như Ôn Diễn lại cứ như vậy mà ngủ say, rốt cuộc không mở được mắt ra nữa.

Thật sự khó có thể tưởng tượng.

La Nhất Bảo lại hơi trầm mặc trong chốc lát, nói: “Có lẽ... Sư phụ cũng muốn đánh cuộc một phen, xem trong lòng ngươi rốt cuộc có hắn hay không.”

Đây là một ván cược lớn dùng sinh mệnh làm tiền đặt cược, mà Ôn Diễn chỉ muốn có một đáp án.

Hồng Đậu không cách nào lý giải, trong lòng nàng có hắn hay không thì thế nào đây? Hẳn là hắn biết, tình cảm của nàng đối với hắn, sớm đã phiêu tán theo gió cùng những chuyện hắn làm trước kia, cho dù còn chưa tan hết, cũng bị một tầng bóng đen bao trùm. Mà nàng cũng không phải người tốt, so với một nam nhân lừa gạt nàng, trong lòng nàng, dĩ nhiên tự do càng quan trọng hơn.

Nhưng Hồng Đậu lại để tay lên ngực tự hỏi, nàng hạ thủ được sao?

Nàng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, “Ôn Diễn à Ôn Diễn, thật không hổ là ngươi.”


Cho dù là ngủ mãi không tỉnh, cũng muốn ném vấn đề một khó có thể lựa chọn như vậy cho nàng.

La Nhất Bảo nhìn Hồng Đậu đột nhiên đứng dậy rời đi, hắn càng thêm khó hiểu, liền vội vàng đuổi theo, “Ta nói này sư nương, ngươi định đi làm gì vậy?”

“Thu dọn đồ đạc, rời khỏi nơi này.” Hồng Đậu đi vào phòng mình, sắp xếp lại đồ đạc của bản thân.

La Nhất Bảo nhìn Hồng Đậu đóng gói đồ đạc rất nhanh, lại bế Nam Quốc trong nôi lên, hắn cả kinh nói: “Ngươi thật sự định rời khỏi nơi này?”

“Không phải thật sự, chẳng lẽ còn là giả sao?” Hồng Đậu liếc liếc mắt nhìn La Nhất Bảo một cái, mới ôm Nam Quốc đi tới cửa. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng liền xoay người tránh khỏi phi tiêu bay từ ngoài đến.

Trong viện, là người áo đen che mặt.

La Nhất Bảo hỏi: “Các ngươi là ai?”

Hắc y nhân cầm đầu nói: “Ôn Diễn làm nhiều việc ác, chúng ta là người tới tìm hắn đòi nợ.”

“Các ngươi muốn đòi nợ liền đi tìm Ôn Diễn mà đòi, không liên quan tới ta.” Hồng Đậu khẽ nhấc tay, phi tiêu đâm vào khung cửa liền bay hết về phía hắc y nhân.


Đám hắc y nhân kia lui về phía sau vài bước, mới tránh khỏi phi tiêu.

Dứt lời, Hồng Đậu chuẩn bị đi, La Nhất Bảo lại lôi kéo nàng nói: “Sư nương, ngươi cũng biết sư phụ ta lừa gạt hãm hại bao nhiêu người, mà ta ngoại trừ khinh công chỉ biết chút công phu mèo quào, không bảo vệ được sư phụ, nếu ngươi thật sự đi rồi, vậy sư phụ liền chết chắc.”

“Ta nói này...” Hồng Đậu không kiên nhẫn, “Không phải ngươi nói Ôn Diễn đối với ngươi không tốt sao? Sao ngươi phải quan tâm hắn như vậy?”

“Ta chỉ... Chỉ cảm thấy sư phụ vẫn luôn bị người từ bỏ, nên cũng rất đáng thương mà thôi.”

Môi Hồng Đậu khẽ nhúc nhích, lại nói không nên lời, nàng trầm mặc, tay ôm đứa trẻ nắm lại thật chặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện