Ôn Diễn thản nhiên nói: “Dù sao bọn họ cũng đã chết, liền khiến bọn họ hóa thành bụi bặm, trần quy trần, thổ quy thổ là được rồi.”

“Không được!” Hồng Đậu ôm tay hắn càng chặt, nhất quyết không đồng ý để hắn phá vỡ hình ảnh tốt đẹp này.

Nụ cười mỉm của Ôn Diễn lại chân thành hơn một chút, nhưng trong giọng nói đã tràn ngập không vui, “Hồng Đậu vẫn cảm thấy hắn đẹp hơn ta sao?”


“Ta...” Hồng Đậu đối mặt với vấn đề này nhất thời không trả lời được, sau một lúc lâu, nàng tức giận nói: “Rất rõ ràng, có thể nhìn ra được nam nhân này yêu nữ nhân này cực kỳ sâu sắc, cho nên mới nguyện ý chết cùng thi cốt của nàng ở đây. Không phải ngươi nói ngươi thật lòng với ta à? Nếu ngươi là nam nhân này, ta là nữ nhân này, ngươi sẽ nguyện ý để người khác phá hỏng cảnh tượng tốt đẹp như vậy sao?”

Vấn đề này hỏi rất hay, Ôn Diễn suy tư một giây, buông tay xuống, hắn gật gật đầu, “Tuy rằng ta sẽ không để ta và Hồng Đậu đi đến bước đường này, chẳng qua... niệm tình bọn họ là trưởng bối của ta, ta liền ngẫm lại một chút cũng được.”

“Đợi đã...” Hồng Đậu ngây ngốc trong chốc lát, lại mờ mịt hỏi: “Ngươi nói trưởng bối... là có ý gì?”

“Hóa ra Hồng Đậu không biết sao?” Hắn ngoài ý muốn nói một tiếng, lại giống như bừng tỉnh đại ngộ xoa đỉnh đầu nàng, nói: “Ta quên mất, ta còn chưa nói với Hồng Đậu.”

“Rốt cuộc là có ý gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta!” Nàng giậm chân, đã nói với giọng ra lệnh.

Lúc này nếu đổi thành những người khác thì sớm đã bị Ôn Diễn tính kế đến cả cái bát xin cơm cũng không còn, chỉ có nàng mới có ngoại lệ như vậy, bất luận nàng phát hỏa với hắn ra sao, hắn cũng sẽ chỉ cảm thấy nàng đáng yêu hết mức.


Ôn Diễn khẽ nhếch môi mỏng, nở một nụ cười nhẹ như tắm mình trong gió xuân, “Dựa theo thế tục lễ pháp mà nói, ta hẳn phải gọi nam nhân này một tiếng ông ngoại, cũng phải gọi nữ nhân đã hóa thành xương trắng này một tiếng bà ngoại.”

“Ông ngoại... Bà ngoại...” Hồng Đậu trầm mặc, đây là điều nàng tuyệt đối không thể nghĩ ra.

Ôn Diễn biết nghi hoặc trong lòng nàng chỉ e lại lớn hơn nữa, liền nói: “Vào hơn năm trăm năm trước, có một thiên tài võ học, không ai biết hắn tên là gì, chỉ là vào một ngày nào đó, hắn thành công chế ra thuốc trường sinh...”

Sau khi hy sinh rất nhiều người để chế ra thuốc trường sinh, vì cảm thấy trên thế giới này đã không còn thứ gì đáng để khiêu chiến, nam nhân này sau khi uống thuốc trường sinh liền đơn giản giả bộ như mình bị danh môn chính phái thảo phạt giết chết, ba vị dược liệu dùng làm thuốc trường sinh còn lại liền chia ra do Ôn gia, Đường gia, và Hạ gia cất giữ.

Mà ở 500 năm sau, một nam nhân tên Tiết Nhiễm xuất hiện, hắn trước sau diệt Ôn gia, Hạ gia, nhưng khi muốn ra tay với Đường Môn, lại gặp đại tiểu thư Hạ gia bị diệt môn, tương ngộ do cố ý, lại được một kết quả khiến hắn không ngờ, hắn thích vị đại tiểu thư Hạ gia này, không chỉ đơn giản là thích như vậy, rốt cuộc một đại ma đầu sống 500 năm lại có thể dễ dàng thích một tiểu nha đầu mười sáu tuổi như vậy, thật sự cũng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng Tiết Nhiễm vốn là một nam nhân không thể tưởng tượng, hắn coi vị thiếu nữ này là tài sản tư hữu của mình, bên cạnh nàng không thể tồn tại bất cứ người dư thừa nào khác, chỉ cần có hắn ở bên nàng là đủ rồi.


Hắn vốn tính toán chế ra viên thuốc trường sinh thứ hai, tìm một người trường sinh cùng với mình, nên hắn liền muốn đem viên thuốc trường sinh thứ hai này chia sẻ cho người hắn yêu.

Hồng Đậu bình tĩnh nói: “Vị cô nương này khẳng định cự tuyệt trường sinh với hắn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện