Vẻ tươi cười theo thói quen trên mặt Ôn Diễn đã không còn, hắn trầm mặc không nói, ngoài ý muốn làm người ta cảm giác được khí tức hắn ám tỏa ra trên người hắn.

Hồng Đậu lại tâm tình rất tốt uống một ly trà, hoàn toàn không thèm để ý đến khuôn mặt đen của hắn. Có bản lĩnh hắn liền đánh với nàng một trận, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.

Không bao lâu sau, trên mặt hắn lại khôi phục nụ cười thản nhiên nhất quán, khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc, “Hồng Đậu không cần phải nói những lời này để chọc tức ta, mặc kệ nói thế nào, ta đều biết, trong lòng Hồng Đậu có ta, Tử Mẫu cổ có thể truyền lại cho ta toàn bộ cảm xúc của Hồng Đậu không chút che giấu. Hồng Đậu thích ta, yêu ta, đây là sự thật không thể phản bác.”

“Vậy hẳn là ngươi cũng cảm nhận được...” Hồng Đậu khẽ cười, chậm rãi nói: “Ta cũng đang chán ghét ngươi.”


Chưa nói tới hận, rốt cuộc hắn cũng chưa giết người nhà nàng, chỉ là chán ghét mà thôi, bởi vì hắn lừa nàng.

Ôn Diễn nhẹ nhàng bâng quơ mỉm cười nói: “Hồng Đậu chán ghét ta cũng không sao cả, ít nhất điều này cũng có nghĩa, Hồng Đậu sẽ không dễ dàng quên ta.”

“Phải, ta đặc biệt sẽ không quên ngươi lừa gạt ta như thế nào.” Hồng Đậu cố nén lửa giận đến muộn, nỗ lực khiến mình duy trì bề ngoài bình tĩnh, chỉ có như vậy, nàng mới có thể nói cho mình, nàng càng bình ổn cảm xúc vững vàng, vậy mới có thể không cho hắn cảm nhận được cảm xúc của nàng sẽ vì hắn mà phập phồng lớn như thế.

Ôn Diễn nói: “Hồng Đậu còn đang giận ta.”

“Sao có thể không giận?” Hồng Đậu cười lạnh một tiếng, “Ngươi chẳng lẽ đã quên, bởi vì ngươi tính kế, ta đã từng thiếu chút nữa chết trong tay Tô Kiếm Lai?”

“Nàng sẽ không chết.” Khóe mắt Ôn Diễn hơi cong, “Ta sẽ bảo vệ tốt cho nàng.”

Ban đầu khi tính kế Tô Kiếm Lai, hắn không nghĩ tới Tô Kiếm Lai cuối cùng sẽ nhắm vào Hồng Đậu, hắn cũng không nghĩ đến, chính hắn và Hồng Đậu sẽ có nhiều gút mắt như vậy, nhưng cuối cùng đối với kế hoạch của Tô Kiếm Lai, hắn cũng thật sự có ý thức bảo vệ nàng.


Hồng Đậu lại không hề thấy vui vẻ, “Cầm tù sư phụ ta, bắt cóc phụ thân ta, giam giữ muội muội ta, lừa gạt tình cảm của ta... Những việc này ở trong mắt ngươi, có phải đều có thể dễ dàng xóa bỏ toàn bộ? Ngươi hiện tại rất tốt với ta, là có thể khiến ta coi như những việc này đều chưa từng xảy ra sao?”

“Hồng Đậu...”

“Ôn Diễn!” Hồng Đậu đứng lên, sắc mặt hơi tái nhợt, “Giữa ta và ngươi, sớm đã không còn tín nhiệm, ngươi lòng dạ quá sâu, ngươi tính kế cũng quá sâu, ta tự nhận không phải đối thủ của ngươi, ta sẽ không tin tưởng ngươi, sẽ không bao giờ.”

“Nếu ta nói, ta nguyện ý cho Ôn Quyết thuốc giải, nguyện ý không đối phó những người khác nữa thì sao?”

Bước chân Hồng Đậu muốn rời khỏi chợt khựng lại, nhưng nàng vẫn không quay đầu lại nhìn hắn.

“Nếu ta nói... ta nguyện ý trở thành chân mệnh thiên tử trong cảm nhận của Hồng Đậu thì sao?”

Chân mệnh thiên tử của nàng, nhất định sẽ là nam nhân mặc một thân bạch y, nguyện ý vì nàng mà chặt đứt ngón tay.

Hồng Đậu nhớ tới lời thúc thúc nói, trước kia khát khao mong chờ, giờ phút này chỉ tràn đầy buồn bã, nàng cũng không quay đầu lại nói: “Chân mệnh thiên tử gì chứ? Chẳng qua là lời dễ nghe thôi, ta đã qua tuổi thích ảo tưởng rồi.”


Bất chợt, nàng nghe được một tiếng động.

Ông chủ tính sổ sách bên quầy cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng, tiếp theo, sau tiếng dao găm rơi xuống đất, là tiếng máu tươi nhỏ giọt.

Hồng Đậu xoay người, thấy được cảnh tượng máu me bất ngờ nhất.

Ngón út trên tay phải Ôn Diễn đã đứt lìa, màu máu tương phản khiến da hắn càng trắng hơn, hắn vốn là một người am hiểu ẩn nhẫn, cho dù đau đớn cực độ, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn, cũng vẫn mang ý cười quân tử như ngọc, “Bạch y, đoạn chỉ... những thứ này ta đều có. Như vậy, Hồng Đậu có thể tin ta được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện