Diệp Thu Bạch đã đến, khiến Hồng Đậu cảm giác như có cứu tinh, nhưng Hồng Đậu còn chưa kịp mở miệng, Nhạc Mân đã nói: “Diệp Minh chủ, ngươi tới vừa đúng lúc, Thẩm phu nhân vừa thấy ta liền nhục mạ ta một hồi, còn nói rất nhiều lời nói bậy hủy hoại thanh danh của ta, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng, ta vẫn luôn nói chuyện với Thẩm phu nhân hết sức ôn hòa.”

Bên cạnh có người gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Hồng Đậu lập tức khó chịu nói: “Ngươi đừng có mà kẻ ác lại đi cáo trạng trước, ngươi làm gì…… Không đúng, là ngươi muốn làm gì, ta đều rõ cả!”

“Vậy Thẩm phu nhân nói xem ta muốn làm gì?” Nhạc Mân vẫn bày ra thái độ ôn tồn như cũ, “Hơn nữa bất luận ta có thật sự làm gì đó như lời Thẩm phu nhân nói hay không, trước tiên Thẩm phu nhân cũng phải lấy chứng cứ ra đã chứ, chẳng phải vậy sao?”

“Chứng cứ, ngươi!” Hồng Đậu nhìn quét người đứng chung quanh một vòng, cắn răng nói: “Không được, nơi này nhiều người như vậy, ta không thể tùy tiện nói ra!”

Quần chúng vây xem quay mặt nhìn nhau, không hiểu vị Thẩm phu nhân này có ý gì.

Diệp Thu Bạch nói: “Thẩm phu nhân cùng Nhạc chưởng môn có tranh chấp gì, ta sẽ tự điều tra rõ ràng, thỉnh những người không liên quan rời đi trước.”

Nếu Diệp Thu Bạch đã lên tiếng, người bên cạnh xem náo nhiệt cũng chỉ có thể cố gắng kìm nén lòng hiếu kỳ mà hậm hực rời đi.

Rất nhanh, trên hành lang cũng chỉ còn lại mấy người Diệp Thu Bạch, Hồng Đậu, Lục Y cùng Nhạc Mân.

Diệp Thu Bạch nhìn Hồng Đậu, “Có chuyện gì muốn nói, hiện tại đã không phải e ngại nữa rồi.”

“Ừm!” Hồng Đậu gật gật đầu, chỉ vào Nhạc Mân nói: “Lão gia hỏa này có âm mưu quấy rồi Tiểu Phi Phi đang ngủ, may mà ta cảm thấy không thích hợp nên quay lại, mới không để hắn thực hiện được mưu đồ!”

Hồng Đậu đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ ‘không để hắn thực hiện được mưu đồ’ này, vừa muốn vạch trần hành vi phạm tội, lại muốn bảo đảm sự trong sạch của Tiểu Phi Phi.

Diệp Thu Bạch nhìn về phía Nhạc Mân.

Nhạc Mân lập tức liền thở dài một tiếng, “Thẩm phu nhân, lúc trước khi ta đấu với Mạc Phi Ưng, ngươi đột nhiên ngã về phía kiếm của ta, ta thật sự không phải cố ý muốn đả thương ngươi, ngươi vì sao lại cứ canh cánh trong lòng đến nay, còn nghĩ tội danh muốn áp đặt cho ta chứ?”

“Ta còn lâu mới canh cánh trong lòng chuyện với ngươi khi đó, ngươi đừng hòng chuyển đề tài!” Hồng Đậu bình sinh hận nhất chính là những kẻ không biết tôn trọng nữ giới, đặc biệt là những kẻ cưỡng ép nữ giới làm chuyện vô liêm sỉ!

Nhạc Mân nói: “Vậy thì việc phu nhân nói ta muốn làm chuyện vô liêm sỉ với Tiểu Phi Phi có chứng cứ không?”

“Lúc ta đá cửa tiến vào, ngươi trốn ra từ cửa sổ, còn nữa, khi ta mới đưa Tiểu Phi Phi đến đây, ngươi nói phu nhân của ngươi đi ra ngoài tản bộ, nhưng Nhạc phu nhân căn bản là không hề ra ngoài tản bộ, ngươi nhốt bà ấy ở trong phòng, đúng hay không?” Hồng Đậu nghĩ đến khi vừa rồi mình mới đến đây, nghe được tiếng chén trà rơi trên mặt đất, lại chưa hề thấy được Nhạc phu nhân, chỉ sợ Nhạc Mân người này có khi không chỉ là tên quỷ háo sắc, mà còn có khuynh hướng bạo lực gia đình đối với Đồng Nhu.

Nhạc Mân lắc đầu cười, “Thẩm phu nhân càng nói càng thái quá.”

“Làm sao vậy?” Thẩm Lạc Ngôn nghe tin mà đến, chỉ thấy dáng vẻ thở phì phì của Hồng Đậu, hắn liền biết chuyện này không đơn giản, Hồng Đậu vốn rộng lượng, có thể khiến nàng tức giận thế kia, vậy tuyệt đối không phải là chuyện bình thường, lại thấy Nhạc Mân, Thẩm Lạc Ngôn liền hạ mi mắt, chắn trước người Hồng Đậu.

Nhạc Mân cười ha hả nói: “Thẩm Trang chủ tới cũng vừa lúc, Thẩm phu nhân đã nói ta muốn sàm sỡ thị nữ Võ Lâm Minh, lại nói ta nhốt phu nhân ta ở trong phòng, Thẩm phu nhân quả đúng là nhanh mồm nhanh miệng nha, không nói lòng vòng mà liền chụp lên đầu ta nhiều tội danh như vậy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện