“Nếu nô gia không nhớ lầm, tiểu cô nương hẳn là xuất thân từ thế gia thư hương Giang Nam.” A Miên lại hết sức tự nhiên đổi cách tự xưng trở về hai chữ nô gia, ngón tay nàng gợi lên lọn tóc dài trước ngực Hồng Đậu, nở nụ cười vô cùng tươi đẹp.

Hồng Đậu gật gật đầu, “Đúng rồi, ta xuất thân từ Phương gia ở Giang Nam.”

“Phương gia, là một thế gia không liên quan tới giang hồ, vì sao tiểu cô nương lại gả cho Thẩm Trang chủ vậy?” A Miên tùy ý hỏi, lại hai mắt hơi cong nở nụ cười, hôn lên lọn tóc đen kia của Hồng Đậu.

Mặt Hồng Đậu liền lập tức không có tiền đồ mà đỏ lên, rồi lại không nỡ dời mắt khỏi khuôn mặt A Miên nửa phần, nàng cố nén vui sướng trong lòng mà trả lời: “Ta chỉ biết rằng, cha ta và Thẩm lão Trang chủ là bằng hữu, rất lâu trước kia, Thẩm Gia Trang đã định ra hôn ước với Phương gia chúng ta, chỉ là tiểu thư Phương gia ngoại trừ ta, còn có muội muội ta nữa, cũng chưa hề nói rõ rốt cuộc Thẩm Lạc Ngôn định hôn ước với ai, chỉ là về sau mới xác định chắc chắn là ta gả cho Thẩm Trang chủ, chuyện trước kia ta cũng không nhớ rõ lắm, chuyện cụ thể hơn thì ta không biết được.”

“Thì ra là thế.” A Miên lại cúi đầu thấp hơn một phân, mặt cũng dán lại càng gần hơn với Hồng Đậu, A Miên có thể nhìn từ khoảng cách cực gần mà thấy rõ hàng lông mi run lên vì khẩn trương của Hồng Đậu, khóe môi nàng giương lên, tiếng nói trầm thấp hơi khàn khàn, “Nô gia lại nghe được một vài lời đồn đại thú vị.”

“Đồn đại gì?” Tim Hồng Đậu đập rất nhanh, nàng cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

“Nghe nói…… Đại tiểu thư Phương gia cũng không muốn gả cho Thẩm Trang chủ.” Ánh mắt xinh đẹp của A Miên cũng dường như nhiễm ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, ánh trăng sáng tỏ làm ý cười của nàng càng thêm sạch sẽ, lại cũng càng thêm khiến người mê muội, “Ngay trước hôn lễ, đại tiểu thư Phương gia muốn bỏ trốn cùng người trong lòng, nhưng vào ngày hẹn, nàng ở bến đò chờ mãi, đợi một ngày một đêm, lại chỉ chờ được người Phương gia tới, người trong lòng nàng đã thất hẹn.”

Hồng Đậu mở to hai mắt, một câu buột miệng thốt ra, “Không thể có chuyện này được!”

Ký ức của nàng không sai, trong truyện 《 Danh môn quý thiếp 》 này, Phương Hồng Đậu chỉ toàn tâm toàn ý yêu Thẩm Lạc Ngôn, cho dù Thẩm Lạc Ngôn có hưu nàng, nàng cũng vẫn mê muội không tỉnh đối với Thẩm Lạc Ngôn như cũ, hơn nữa còn làm rất nhiều chuyện ác trái đạo lý, với cái cách Phương Hồng Đậu dính lấy Thẩm Lạc Ngôn đến chết không đổi này, nàng sao có thể thích những người khác được!?

Có lẽ là thấy thần sắc Hồng Đậu không thích hợp, A Miên lại khẽ cười nói: “Được rồi được rồi, tiểu cô nương không cần khẩn trương, nô gia cũng chỉ là nghe chút đồn đại mà thôi, đồn đại ấy mà, có mấy chuyện là thật đâu cơ chứ?”

“Khẳng định là giả!” Hồng Đậu bởi vì sốt ruột, bị bó trong chăn liền không khỏi có chút nóng lên, nàng cố sức đẩy A Miên từ trên người mình xuống dưới, lại xốc cái chăn thật dày lên, lúc này mới mát mẻ một chút, nàng vốn đang nằm thẳng, vì nói chuyện với A Miên, nàng lại xoay người, nằm nghiêng nhìn A Miên nói: “Đồn đại chính là đồn đại, A Miên cũng không nên tin tưởng nha.”

Hồng Đậu nằm thẳng còn không có gì, chẳng qua nàng vừa nghiêng mình, thì bộ ngực ngày thường không đáng chú ý kia lại bị ép mà tạo thành khe rãnh, ánh mắt A Miên không tự giác dời xuống dưới, lại cố hết sức kéo tầm mắt lên trên, thoạt nhìn, ánh mắt liền có chút mơ hồ không tập trung.

Hồng Đậu không thoải mái giật giật thân mình, “Có thứ gì cộm ta……”

“Gì?”

“Giống như gậy gộc……”

Thần sắc A Miên biến đổi có chút vi diệu.

“A, ta đã biết!” Hồng Đậu xốc chăn lên, từ trong chăn lấy ra một cái chày cán bột, “Quả nhiên là thứ này, để đó lâu lắm rồi mà ta suýt nữa quên mất!”

A Miên nhìn Hồng Đậu chỉ mặc yếm và quần lót, lộ ra một tảng lớn da thịt, nàng cạn lời trong chốc lát, “Ngươi cất cái này ở trên giường làm gì vậy?”

“Đề phòng cướp nha!”

Nàng nói…… Thật đúng là có đạo lý.

Hồng Đậu lại nói: “Chẳng qua trị an ở Võ Lâm Minh lại khá tốt, nên ta vẫn chưa dùng đến cái chày cán bột này bao giờ, vậy cứ ném đi thôi.”

Dứt lời, nàng liền trực tiếp quăng cái chày cán bột ra ngoài cửa sổ, không khéo, cái chày vừa lúc đập trúng một người.

“Đau……” Tuyết Phi Phi ngoài cửa sổ vội che lại miệng mình, vừa rồi lúc chuẩn bị phun khói mê, vì nàng bị cái chày đập phải, nên cứ thế vô thức hút vào tất cả khói mê rồi bị sặc, nàng hai mắt trợn trắng, trước khi té xỉu còn nhắc mãi, “Phương Hồng Đậu…… nữ nhân đáng…… sợ……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện