“Trang chủ sẽ nói gì với Diệp Minh chủ nhỉ?” Hồng Đậu nắm tay A Miên đi trong hành lang dài, một tay kia vuốt cằm cố sức tự hỏi.

A Miên vỗ vỗ đỉnh đầu Hồng Đậu, “Bọn họ còn bàn chuyện gì nữa nha, ngoại trừ chuyện lớn võ lâm, thì chẳng phải chỉ còn chuyện nữ nhân nữa thôi sao?”

“Nữ, nữ nhân!?” Hai chữ này làm Hồng Đậu cuống lên, hai tay nàng bắt lấy tay A Miên, khẩn trương hỏi: “Bọn họ sẽ cùng nhau nói về nữ nhân nào thế, Phượng di nương sao!?”

“Nô gia cảm thấy……” A Miên tỏ vẻ thần bí cười, “Bọn họ hẳn là bàn về một nữ nhân tên Phương Hồng Đậu.”

“A Miên!” Ngoài ý muốn chính là, Hồng Đậu không hề vui vẻ, mà lại gắt lên, “Ta là cô bé! Không phải nữ nhân!”

Uy…… Trọng điểm của ngươi chẳng lẽ là ở chỗ này à?

Đôi mắt đào hoa của A Miên chợt động, phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, tiểu cô nương còn chưa từng trải qua việc nam nữ, đương nhiên vẫn chỉ là cô bé thôi, không thể gọi là nữ nhân được.”

Hồng Đậu đã mang theo A Miên tới cửa phòng mình, vừa mở cửa phòng bước vào, nàng vừa tò mò nói: “Làm sao ngươi biết ta chưa trải qua việc nam nữ?”

“Rất đơn giản nha, thủ cung sa của tiểu cô nương chẳng phải vẫn còn ở đó sao?” A Miên nâng một bàn tay Hồng Đậu lên, ống tay áo kia trượt xuống, lộ ra một điểm nhỏ màu đỏ trên cánh tay nàng.

Thủ cung sa…… Hồng Đậu vẫn luôn không thể hiểu nổi nguyên lý của cái thứ dùng để xác định trinh tiết nữ tử luôn xuất hiện trong tiểu thuyết cổ đại và phim truyền hình này, vì thế, nàng cũng học dáng vẻ A Miên, đầu tiên là nâng tay trái A Miên lên, khi không nhìn thấy điểm đỏ kia, nàng lại nâng tay phải A Miên, vẫn không có điểm đỏ như cũ, nàng bừng tỉnh hiểu ra mà gật gật đầu, “Cho nên có thể nói, A Miên không có thủ cung sa, có nghĩa A Miên là nữ nhân đã trải qua việc nam nữ sao?”

A Miên chỉ cười, “Ngươi đoán xem ~”

Những tiểu cô nương khác đối với việc nam nữ gì đó, chỉ sợ đều là xấu hổ không dám mở miệng, cho dù là nữ nhân đã gả làm vợ người ta cũng không dám lớn mật nói ra như thế, nhưng Hồng Đậu thế mà có thể lặp đi lặp lại nói ra nhiều lần, hơn nữa nghe giọng nói của nàng, có vẻ như nàng không hề cảm thấy đây là một chuyện nói ra sẽ xấu hổ.

Hồng Đậu từng tiếp thu giáo dục hiện đại, cũng học qua môn sinh vật rồi, những chuyện giữa trai gái gì đó, chẳng qua chỉ là nhu cầu sinh lý bình thường thôi, tuy nhiên có một số người sẽ bụng đói ăn quàng, một số người sẽ tìm một bạn lữ, sống chung cả đời, nói đến cùng, một đôi nam nữ thích hợp gặp nhau, làm chuyện vui sướng của tình nhân, đây cũng không phải là chuyện gì đáng bị khiển trách.

À, đúng rồi, mấy kiến thức về “vấn đề đó”, còn đều là vào năm nàng bắt đầu lên đại học, sau khi phát hiện nàng lặng lẽ đọc truyện cấm trẻ dưới 18 tuổi, thúc thúc nàng liền cầm một quyển sách có tranh vẽ sinh động như thật để giảng giải cho nàng.

Còn nhớ rõ…… Lúc ấy nàng không rõ vì sao lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Hồng Đậu chớp chớp mắt, “Ta không đoán được.”

“Ồ?” A Miên kinh ngạc, “Vì sao không đoán được? Nô gia có từng trải qua việc nam nữ hay không, chẳng phải rất dễ dàng có thể nhìn ra sao?”

Không sai, hình tượng của A Miên vẫn luôn là không biết tự trọng, nhìn thấy mỹ nam liền lao đến bám dính lấy người ta, nói là phóng đãng cũng không quá.

Người nào mắt không có vấn đề, đều sẽ cho rằng A Miên hẳn là đã ngủ với không biết bao nhiêu người.

Hồng Đậu lại cau mày nói: “Bởi vì A Miên thật xinh đẹp, cho nên ta không đoán ra được.”

“Điều này có liên quan đến việc xinh đẹp sao?”

“Người đẹp đều sẽ hết sức yêu quý thân thể của mình nha.” Hồng Đậu nhếch môi cười, “A Miên đẹp như vậy, nhất định sẽ không để người khác tùy tiện chạm vào thân thể của mình.”

Ừm…… Lời này, thật đúng là hoàn toàn không có tính logic, nhưng Hồng Đậu vốn dĩ chính là người có logic không bình thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện