Lúc này thư phòng chỉ còn lại hai người Diệp Thu Bạch và Hồng Đậu, Diệp Thu Bạch nhìn dáng vẻ hơi câu nệ của Hồng Đậu thì cười nói: “Vừa rồi ta nghe Trung bá báo lại, phòng bếp dường như bị hoả hoạn, có không ít người bị sặc, nên mới đi ra ngoài xử lý một chút, phu nhân chờ lâu lắm không?”

“Không, ta mới đến không lâu……” Hồng Đậu chột dạ xua xua tay, không dám nói người sáng hôm nay làm điểm tâm thiếu chút thiêu phòng bếp chính là mình.

Diệp Thu Bạch lại nói: “Phu nhân tới thư phòng, là tới tìm ta sao?”

“Đúng vậy, ta tới tìm ngươi là muốn đưa……” Hồng Đậu mò mò trong lòng ngực, không móc ra được thứ gì, thân mình nàng cứng đờ, nghĩ thầm không phải là mình đã đánh rơi điểm tâm lúc đi qua chỗ nào rồi chứ!

Diệp Thu Bạch thấy Hồng Đậu chậm chạp không nói lời nào, lại hỏi: “Phu nhân nghĩ gì vậy?”

“Không có gì……” Hồng Đậu thất bại thu tay, trong lòng chỉ cảm thấy đáng tiếc, nàng khó có lúc làm được điểm tâm mà tất cả mọi người đều thích ăn, kết quả điểm tâm lại không biết đã rơi chỗ nào, cũng không tặng được, thật là phí công bận bịu một hồi, nàng tùy ý tìm lấy cái cớ, “Ta chính là muốn đến nói cho Minh chủ một tiếng, bản vẽ kia ta sắp vẽ xong rồi.”

Bởi vì Diệp Thu Bạch đã chuẩn bị cho nàng rất nhiều dụng cụ vẽ tranh, hơn nữa lại còn là tranh vẽ muốn tặng cho hắn, cho nên lúc này nàng vẽ đặc biệt nghiêm túc.

Diệp Thu Bạch nói: “Vất vả cho phu nhân rồi, mấy ngày này phu nhân ở Võ Lâm Minh, thấy có tốt không?”

“Khá tốt.” Hồng Đậu thực vừa lòng nói: “Trang chủ hắn chém không ít cây trúc ở Võ Lâm Minh, Võ Lâm Minh các ngươi cũng không cần hắn đền tiền, các ngươi thật là quá hào phóng!”

Những lời này nàng nói hết sức thực lòng.

Diệp Thu Bạch bật cười, “Chẳng qua là một hai cây trúc mà thôi, Thẩm Trang chủ có ân với ta, những thứ đó đều không đáng gì cả.”

“Đúng nha, ngươi đã nói lúc ngươi còn là Thức Bạch, Trang chủ đã bảo vệ ngươi không ít, nói như vậy, ngươi nợ ân tình Trang chủ, liệu có phải về sau Trang chủ bảo ngươi làm gì ngươi cũng đều không thể cự tuyệt hay không?” Hồng Đậu vuốt cằm tò mò hỏi, thuần túy chỉ là tò mò mà thôi, đám người trong giang hồ như bọn họ, chẳng phải là kiêng kị nhất việc nợ ân tình hay sao?

Diệp Thu Bạch mỉm cười, “Trang chủ có ân với ta là thật, trong giang hồ, luôn luôn là có ân báo ân, có thù báo thù, nhưng cũng có một câu, gọi là bất luận làm gì, cũng đều không thể vi phạm nguyên tắc đạo nghĩa của chính mình, Thẩm Trang chủ nếu có việc gì cần đến ta, ta nhất định cũng sẽ dốc hết toàn lực để hoàn thành, chẳng qua khi đề cập đến vấn đề nguyên tắc, liền không thể dễ dàng thỏa hiệp được.”

“Vấn đề nguyên tắc?” Hồng Đậu nghĩ đến thân phận của Diệp Thu Bạch, liền gật gật đầu hiểu rõ nói: “Ừm, nếu Trang chủ bảo ngươi đi giết người phóng hỏa, ngươi khẳng định là sẽ không làm.”

Diệp Thu Bạch giương môi một chút, không nói gì, nguyên tắc của hắn, không chỉ đơn giản là không làm chuyện giết người phóng hỏa như vậy.

“Nói như vậy thì…… Ta có phải cũng coi như có ân với ngươi hay không?” Hồng Đậu cười hỏi, nàng có thể tưởng tượng lại lúc nàng đã từng anh dũng bảo vệ hắn dưới tay Du Tử Tức nha.

“Phu nhân quả thực có ân với ta.”

Hồng Đậu hỏi đùa: “Vậy nếu nói như thế, ta cùng Trang chủ đều có ân với ngươi nha, Diệp Minh chủ định báo đáp chúng ta thế nào đây?”

“Trang chủ từng đưa ta vào ở Thẩm Gia Trang, lại càng trăm cay ngàn đắng tìm thuốc cho ta nữa, ân tình của Trang chủ, e rằng ta cũng chỉ có thể kiếp sau làm trâu làm ngựa mới có thể trả hết được.” Diệp Thu Bạch khóe mắt hơi cong, “Còn ân tình của phu nhân, rất nhiều lần ta đều nhờ phu nhân bảo vệ mới có thể không bị rơi vào tay Giáo chủ Ma giáo, phần ân tình đó, e rằng ta cũng chỉ có thể lấy thân báo đáp ở kiếp này mà thôi.”

Hồng Đậu sửng sốt.

Nàng có phải đã nghe lầm hay không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện