Hồng Đậu nắm chặt hay tay thành nắm, kích động nói: “Trang chủ giống như mặt trời vậy! Tuyệt đối sẽ không có đám mây đen nào có thể che đậy được vầng hào quang của Trang chủ! Cho nên ta tin chắc, Trang chủ nhất định sẽ có thể vượt qua khó khăn trong võ học, trở thành người lợi hại hơn nữa!”

“Ta là người tập võ, khó khăn trong võ học, ta dĩ nhiên sẽ vượt qua.” Thẩm Lạc Ngôn hiển nhiên thực vừa lòng với lời nói này của Hồng Đậu, hắn cả đời này đã được khen không ít, chỉ là khi nghe được Hồng Đậu vốn luôn chọc tức chết người không đền mạng này lại hết sức nói ra lời khen ngợi hắn, khó tránh khỏi sẽ có thêm chút cảm giác khác lạ, nói đến cùng, Hồng Đậu tuy rằng có chút ngơ ngơ, nhưng ít nhất cũng không phải người không có mắt.

Hồng Đậu lại hưng phấn nói: “Ta biết Trang chủ nhất định sẽ vượt qua bất luận khó khăn gì, dẫn dắt Thẩm Gia Trang chúng ta nghênh đón ngày mai càng thêm tốt đẹp, chẳng qua, Trang chủ hiện tại có phải còn chưa nghĩ được làm thế nào để công phá trở ngại trong kiếm pháp hay không?”

“Phải, ta còn đang suy tư.” Thẩm Lạc Ngôn hơi chau mày lại, đúng là kiếm pháp của hắn đang đến kỳ bình cảnh* (mốc giới hạn mà mãi vẫn không thể vượt qua), trên thực tế, tất cả người trong võ lâm đều sẽ gặp phải kỳ bình cảnh này, ngươi đột phá càng nhanh, vậy công lực của ngươi liền vượt xa những người khác, nếu ngươi đột phá chậm, ngươi cũng sẽ tụt lùi rất xa so với những người khác, mà với võ học, ngoại trừ thiên phú, chủ yếu vẫn cần có linh cảm.

Vì thế, khi thật sự gặp phải kỳ bình cảnh, cũng không thể quá mức vội vàng, nếu mạnh mẽ đột phá, sẽ chỉ khiến chính mình bị thương.

“Trang chủ không cần gấp gáp! Ta đã nghĩ ra một biện pháp tốt rồi!” Vẻ mặt Hồng Đậu nghiêm túc, “Ta thấy Trang chủ luyện kiếm, là chém cây trúc, nhưng chém cây trúc thì đơn giản, chém khúc gỗ lại không đơn giản.”

“Khúc gỗ?”

“Không sai, chính là khúc gỗ.” Hồng Đậu khom lưng cầm lấy một khúc gỗ nói: “Trang chủ, ngươi có thể trong vòng một chiêu chém một khúc gỗ này ra bốn khối không? Ngươi không thể dùng kiếm trực tiếp chém vào gỗ, mà là dùng kiếm khí, khi ta ném khúc gỗ lên không trung, chỉ trong nháy mắt này, liền dùng kiếm khí chém khối gỗ chia năm xẻ bảy, như vậy, vừa có thể luyện tập tốc độ kiếm, cũng có thể luyện tập thành thạo nắm vững lực độ của kiếm khí.”

Thẩm Lạc Ngôn thầm nghĩ, mình thật đúng là chưa thử chém gỗ bao giờ, nói chung, khúc gỗ so cây trúc thì càng khó chém, huống chi lại còn phải trong nháy mắt dùng kiếm khí nhắm chính xác mà chém một khối gỗ thành bốn mảnh, Hồng Đậu nói không sai, như vậy có thể luyện tập tốc độ cùng với việc nắm vững lực độ của kiếm khí.

“Trang chủ, có thử một chút không?” Trong mắt Hồng Đậu lộ ra vẻ chờ đợi, tấm lòng mong mỏi Thẩm Lạc Ngôn có thể đột phá kỳ bình cảnh này, thật sự là khiến cho người khác thấy mà không nhịn được cảm động.

Hóa ra nàng vẫn có quan tâm đến mình.

Thẩm Lạc Ngôn trong lòng rung động, gật đầu đáp ứng, “Ta thử xem.”

Điều này không chỉ bởi khó có thể cự tuyệt lòng tốt của Hồng Đậu, mà còn là chính hắn muốn vượt qua cửa ải kiếm pháp khó khăn.

Hồng Đậu ôm khúc gỗ lui sang một bên, sau khi nhìn thấy Thẩm Lạc Ngôn rút trường kiếm ra khỏi vỏ, nàng nói: “Trang chủ, chú ý!”

Khi Hồng Đậu ném khối gỗ lên không trung, nội lực của Thẩm Lạc Ngôn liền ngưng tụ trên trường kiếm, bỗng nhiên kiếm động, ánh sáng lạnh lóe lên, chỉ nghe thấy một âm thanh khúc gỗ vỡ vụn, khi người khác kịp lấy lại tinh thần, một khối gỗ đã biến thành bốn khối gỗ nhỏ rơi trên mặt đất.

“Lợi hại lợi hại!” Hồng Đậu vỗ tay.

Phượng Khuynh Liên cũng ở một bên nói: “Kiếm pháp của trang chủ quả thật cao siêu.”

Thẩm Lạc Ngôn đối với kiếm khí của mình cũng xem như rất vừa lòng, “Đáng tiếc tốc độ ra chiêu còn chưa đủ nhanh.”

“Trang chủ, chúng ta có thể lại luyện thêm chút nữa!” Hồng Đậu chỉ vào những khối gỗ khác trên mặt đất, “Chúng ta lại tiếp tục thôi!”

“Được.” Vì có thể nâng cao kiếm pháp của mình, Thẩm Lạc Ngôn vui vẻ đồng ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện