“Cái này sao……” Hồng Đậu cúi đầu, thẹn thùng nhìn mũi giày mình, “Trang chủ, ngươi xem ngươi cũng đều có Phượng di nương cùng Liễu di nương rồi…… Ta chỉ tìm một Diệp Minh chủ mà thôi, hẳn là……cũng không xem như có lỗi với ngươi nhỉ?”
Không, tam quan của Hồng Đậu thật sự có vấn đề.
Bàn tay bắt lấy cổ tay nàng của nam nhân lần thứ hai dùng sức, Hồng Đậu kêu đau thành tiếng, nàng tội nghiệp ngẩng đầu, “Trang chủ…… Ngươi lại làm sao vậy?”
Nàng cảm thấy chính mình vẫn đang hoà bình nói chuyện với hắn, nhưng hắn dường như lại không nghĩ vậy.
Ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn tối sầm lại, hắn gằn giọng nói, “Ta cần phải nhắc nhở ngươi một việc, Phương Hồng Đậu, ngươi là một nữ nhân, ngươi không thể giống với nam nhân được.”
Trên thế giới này, nam nhân có thể tam thê tứ thiếp đã là tư tưởng ăn sâu bén rễ trong đầu óc mọi người, Thẩm Lạc Ngôn cũng hoàn toàn không cho rằng mình là người ham sắc đẹp, Phượng Khuynh Liên cùng Liễu Y Y đều là phụ thân hắn quyết định nạp vào, ngay cả Hồng Đậu cũng là phụ thân hắn quyết định hỏi cưới, như vậy ngẫm lại, trong chuyện hôn nhân này, Thẩm Lạc Ngôn trước nay đều chưa từng tự mình làm chủ được, tất cả đều là phụ thân bảo hắn nạp thiếp, hắn liền nạp thiếp, bảo hắn cưới ai, hắn liền cưới người đó.
Ngay cả vào giờ phút này, trong lồng ngực Thẩm Lạc Ngôn dường như có một ngọn lửa đang cháy đùng đùng, nhưng rất nhanh, ngọn lửa này lại tự mình từ từ lụi tắt, nhân luân cương thường, hắn luôn luôn đều cực kỳ tuân thủ, cho nên, hắn là một người con có hiếu, một người con có hiếu chưa từng nói chữ “không” ở trước mặt phụ thân.
Trước đây, hắn là Thiếu Trang chủ Thẩm Gia Trang, hiện tại, hắn là Trang chủ Thẩm Gia Trang, bất luận là trước đây hay là hiện tại, hắn đều đeo trên lưng quá nhiều kỳ vọng của những người khác.
Ngay cả khi lão Trang chủ đã qua đời, những kỳ vọng, khen ngợi, thanh danh kia…… vẫn còn giống như một sợi xích nặng nề luôn luôn trói chặt lấy hắn.
“Trang chủ……” Hồng Đậu thấy khuôn mặt vốn dĩ đang giận dữ của Thẩm Lạc Ngôn chợt chuyển thành vẻ cô đơn, nàng thật cẩn thận hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Đôi mắt Thẩm Lạc Ngôn khôi phục tỉnh táo, hắn thấy dáng vẻ Hồng Đậu khó có lúc trở nên ngoan ngoãn như vậy, nàng không hiểu gì, lại chưa từng bận tâm, cao hứng có thể cười to, sợ hãi có thể giả vờ run rẩy, đau khổ…… Không, hắn còn chưa từng thấy nàng đau khổ bao giờ, so với hắn, Hồng Đậu quả thực là sống quá tự do.
Là tự do mà hắn chưa từng được hưởng thụ.
Không rõ tại sao, Thẩm Lạc Ngôn lại không muốn nói với nàng về tam cương ngũ thường, tam tòng tứ đức gì nữa, có lẽ nếu nàng không biết những điều đó, thì sẽ còn có thể tiếp tục không tim không phổi chạy tới chọc tức hắn như vậy.
“Phương Hồng Đậu, nếu ngươi không muốn bị người khác nghị luận sau lưng, vậy thì đừng nói ra trước mặt người ngoài rằng ngươi cảm thấy hứng thú với Diệp Minh chủ.” Thẩm Lạc Ngôn buông tay nàng ra, hắn thẳng lưng lại, “Ngươi đi ra ngoài đi.”
“Nga……” Hồng Đậu vẫn chẳng hiểu ra sao như cũ, nàng đi tới cửa, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn Thẩm Lạc Ngôn, bóng dáng hắn có chút cô độc, nàng nghĩ tới bóng dáng Phượng Khuynh Liên rời đi khi đó, liền không khỏi nhỏ giọng nói: “Trang chủ…… Nếu ngươi cũng cảm thấy tịch mịch, ngươi có thể đi tìm Phượng di nương tâm sự nha.”
Thẩm Lạc Ngôn không có phản ứng.
Hồng Đậu không dám nói thêm gì nữa, vội vàng đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Vừa rồi ra khỏi phòng, nàng liền thấy một nam một nữ ngồi xổm trước cửa, nữ chính là A Miên, nam lại là Lý Tùy Phong, hiện tại Lý Tùy Phong đã thay đổi sang dáng vẻ khác, dịch dung chính mình thành một gã sai vặt bình thường, Hồng Đậu có thể nhận ra hắn được, là bởi vì hiện tại Lý Tùy Phong vẫn treo cái vẻ mặt “ta hiểu rất rõ” kia.
Lý Tùy Phong có ý vị khác thổi một tiếng huýt sáo, “Một nén nhang thời gian cũng còn chưa đến.”
A Miên che miệng cười duyên, “Loại chuyện này quý không ở thời gian dài ngắn, mà là ở tinh hoa……”
Tiếng xé gió vang lên, A Miên tùy ý quay đầu đi, quyển sách ném ra từ trong phòng liền trực tiếp đập vào trán Lý Tùy Phong.
Lý Tùy Phong “Ai nha” một tiếng, té ngã trên đất, hắn còn chưa kịp bò dậy lại liền “Ai nha” một tiếng nữa, hóa ra là Hồng Đậu dẫm lên người hắn bước qua.
A Miên cũng mặc kệ Lý Tùy Phong, nàng đi theo, “Tiểu cô nương bị Thẩm Trang chủ kéo vào, là để nghe chuyện Ngưu Lang Chức Nữ hả?”
Hồng Đậu cũng không quay đầu lại, “Chuyện Ngưu Lang Chức Nữ gì?”
“Chuyện Ngưu Lang Chức Nữ ấy mà, liền giống như tiểu cô nương là Chức Nữ, Diệp Minh chủ là Ngưu Lang, Thẩm Trang chủ lại là Vương Mẫu nương nương cầm cây trâm vẽ dải ngân hà, Ngưu Lang Chức Nữ một năm mới có thể gặp nhau một dịp, thật là đáng thương nha.” Trong giọng nói quyến rũ đa tình của A Miên khó nén đồng cảm, quả thực đã đem Hồng Đậu cùng Diệp Thu Bạch nói thành uyên ương khổ mệnh mất rồi.
Nhưng Hồng Đậu lại không hề có cảm xúc bĩu môi, “Có gì đáng thương, một ngày trên trời, bằng một năm dưới trần, Ngưu Lang Chức Nữ ở trên trời ngày nào cũng có thể gặp mặt, đáng thương phải là đám hỉ thước* (chim khách) chuyên đi bắc cầu kia mới đúng.”
A Miên muốn gợi cho Hồng Đậu thương tâm lại thất bại nặng nề…… Thôi được, nàng cũng không có gì phải thất vọng, Hồng Đậu nha đầu này vốn dĩ có tư duy khác hẳn người thường.
P/s: Trang chủ bị ngược quen rồi thành ra nghiện:3
P/s 2: Theo quy tắc chung, những ai mà lo lắng suy nghĩ quá nhiều về các thứ quy tắc chuẩn mực ở đời, thường sẽ không được làm nam 9:3
Không, tam quan của Hồng Đậu thật sự có vấn đề.
Bàn tay bắt lấy cổ tay nàng của nam nhân lần thứ hai dùng sức, Hồng Đậu kêu đau thành tiếng, nàng tội nghiệp ngẩng đầu, “Trang chủ…… Ngươi lại làm sao vậy?”
Nàng cảm thấy chính mình vẫn đang hoà bình nói chuyện với hắn, nhưng hắn dường như lại không nghĩ vậy.
Ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn tối sầm lại, hắn gằn giọng nói, “Ta cần phải nhắc nhở ngươi một việc, Phương Hồng Đậu, ngươi là một nữ nhân, ngươi không thể giống với nam nhân được.”
Trên thế giới này, nam nhân có thể tam thê tứ thiếp đã là tư tưởng ăn sâu bén rễ trong đầu óc mọi người, Thẩm Lạc Ngôn cũng hoàn toàn không cho rằng mình là người ham sắc đẹp, Phượng Khuynh Liên cùng Liễu Y Y đều là phụ thân hắn quyết định nạp vào, ngay cả Hồng Đậu cũng là phụ thân hắn quyết định hỏi cưới, như vậy ngẫm lại, trong chuyện hôn nhân này, Thẩm Lạc Ngôn trước nay đều chưa từng tự mình làm chủ được, tất cả đều là phụ thân bảo hắn nạp thiếp, hắn liền nạp thiếp, bảo hắn cưới ai, hắn liền cưới người đó.
Ngay cả vào giờ phút này, trong lồng ngực Thẩm Lạc Ngôn dường như có một ngọn lửa đang cháy đùng đùng, nhưng rất nhanh, ngọn lửa này lại tự mình từ từ lụi tắt, nhân luân cương thường, hắn luôn luôn đều cực kỳ tuân thủ, cho nên, hắn là một người con có hiếu, một người con có hiếu chưa từng nói chữ “không” ở trước mặt phụ thân.
Trước đây, hắn là Thiếu Trang chủ Thẩm Gia Trang, hiện tại, hắn là Trang chủ Thẩm Gia Trang, bất luận là trước đây hay là hiện tại, hắn đều đeo trên lưng quá nhiều kỳ vọng của những người khác.
Ngay cả khi lão Trang chủ đã qua đời, những kỳ vọng, khen ngợi, thanh danh kia…… vẫn còn giống như một sợi xích nặng nề luôn luôn trói chặt lấy hắn.
“Trang chủ……” Hồng Đậu thấy khuôn mặt vốn dĩ đang giận dữ của Thẩm Lạc Ngôn chợt chuyển thành vẻ cô đơn, nàng thật cẩn thận hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Đôi mắt Thẩm Lạc Ngôn khôi phục tỉnh táo, hắn thấy dáng vẻ Hồng Đậu khó có lúc trở nên ngoan ngoãn như vậy, nàng không hiểu gì, lại chưa từng bận tâm, cao hứng có thể cười to, sợ hãi có thể giả vờ run rẩy, đau khổ…… Không, hắn còn chưa từng thấy nàng đau khổ bao giờ, so với hắn, Hồng Đậu quả thực là sống quá tự do.
Là tự do mà hắn chưa từng được hưởng thụ.
Không rõ tại sao, Thẩm Lạc Ngôn lại không muốn nói với nàng về tam cương ngũ thường, tam tòng tứ đức gì nữa, có lẽ nếu nàng không biết những điều đó, thì sẽ còn có thể tiếp tục không tim không phổi chạy tới chọc tức hắn như vậy.
“Phương Hồng Đậu, nếu ngươi không muốn bị người khác nghị luận sau lưng, vậy thì đừng nói ra trước mặt người ngoài rằng ngươi cảm thấy hứng thú với Diệp Minh chủ.” Thẩm Lạc Ngôn buông tay nàng ra, hắn thẳng lưng lại, “Ngươi đi ra ngoài đi.”
“Nga……” Hồng Đậu vẫn chẳng hiểu ra sao như cũ, nàng đi tới cửa, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn Thẩm Lạc Ngôn, bóng dáng hắn có chút cô độc, nàng nghĩ tới bóng dáng Phượng Khuynh Liên rời đi khi đó, liền không khỏi nhỏ giọng nói: “Trang chủ…… Nếu ngươi cũng cảm thấy tịch mịch, ngươi có thể đi tìm Phượng di nương tâm sự nha.”
Thẩm Lạc Ngôn không có phản ứng.
Hồng Đậu không dám nói thêm gì nữa, vội vàng đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Vừa rồi ra khỏi phòng, nàng liền thấy một nam một nữ ngồi xổm trước cửa, nữ chính là A Miên, nam lại là Lý Tùy Phong, hiện tại Lý Tùy Phong đã thay đổi sang dáng vẻ khác, dịch dung chính mình thành một gã sai vặt bình thường, Hồng Đậu có thể nhận ra hắn được, là bởi vì hiện tại Lý Tùy Phong vẫn treo cái vẻ mặt “ta hiểu rất rõ” kia.
Lý Tùy Phong có ý vị khác thổi một tiếng huýt sáo, “Một nén nhang thời gian cũng còn chưa đến.”
A Miên che miệng cười duyên, “Loại chuyện này quý không ở thời gian dài ngắn, mà là ở tinh hoa……”
Tiếng xé gió vang lên, A Miên tùy ý quay đầu đi, quyển sách ném ra từ trong phòng liền trực tiếp đập vào trán Lý Tùy Phong.
Lý Tùy Phong “Ai nha” một tiếng, té ngã trên đất, hắn còn chưa kịp bò dậy lại liền “Ai nha” một tiếng nữa, hóa ra là Hồng Đậu dẫm lên người hắn bước qua.
A Miên cũng mặc kệ Lý Tùy Phong, nàng đi theo, “Tiểu cô nương bị Thẩm Trang chủ kéo vào, là để nghe chuyện Ngưu Lang Chức Nữ hả?”
Hồng Đậu cũng không quay đầu lại, “Chuyện Ngưu Lang Chức Nữ gì?”
“Chuyện Ngưu Lang Chức Nữ ấy mà, liền giống như tiểu cô nương là Chức Nữ, Diệp Minh chủ là Ngưu Lang, Thẩm Trang chủ lại là Vương Mẫu nương nương cầm cây trâm vẽ dải ngân hà, Ngưu Lang Chức Nữ một năm mới có thể gặp nhau một dịp, thật là đáng thương nha.” Trong giọng nói quyến rũ đa tình của A Miên khó nén đồng cảm, quả thực đã đem Hồng Đậu cùng Diệp Thu Bạch nói thành uyên ương khổ mệnh mất rồi.
Nhưng Hồng Đậu lại không hề có cảm xúc bĩu môi, “Có gì đáng thương, một ngày trên trời, bằng một năm dưới trần, Ngưu Lang Chức Nữ ở trên trời ngày nào cũng có thể gặp mặt, đáng thương phải là đám hỉ thước* (chim khách) chuyên đi bắc cầu kia mới đúng.”
A Miên muốn gợi cho Hồng Đậu thương tâm lại thất bại nặng nề…… Thôi được, nàng cũng không có gì phải thất vọng, Hồng Đậu nha đầu này vốn dĩ có tư duy khác hẳn người thường.
P/s: Trang chủ bị ngược quen rồi thành ra nghiện:3
P/s 2: Theo quy tắc chung, những ai mà lo lắng suy nghĩ quá nhiều về các thứ quy tắc chuẩn mực ở đời, thường sẽ không được làm nam 9:3
Danh sách chương