“A, ta quên mất!” Đan Tiểu Phiến lại chống nạnh nói: “Các ngươi nghe đây, bổn tiểu thư đã đồng ý với Trương gia gia không nói ra thân phận của mình, những gì ta đây vừa mới nói, các ngươi coi như chưa nghe thấy, đều quên hết cho ta!”

Ông lão thở dài, những người khác còn lại đều cảm thấy không còn gì để nói.

“Nhạc chưởng môn.” Diệp Thu Bạch lại nói với Nhạc Mân: “Như thế, ngươi còn muốn tiếp tục tìm Mạc công tử báo thù sao?”

Người Thiên Kim Các đã mở miệng, trong võ lâm sẽ không có bất luận kẻ nào hoài nghi, huống chi, tiểu cô nương áo vàng này còn là đại tiểu thư Thiên Kim Các.

Sắc mặt Nhạc Mân cực kỳ khó coi, sau khi cân nhắc lợi hại trong lòng, hắn bày ra vẻ mặt xin lỗi, “Trách ta không biết nhìn người, Mạc Phi Ưng giết nghiệt đồ kia của ta, cũng coi như là giúp ta thanh lý môn hộ, nào có đạo lý trả thù gì đây?”

Thẩm Lạc Ngôn ngữ khí lạnh băng, “Nếu như vậy, Nhạc chưởng môn có phải cũng cần xin lỗi phu nhân ta hay không.”

“Phu nhân của Thẩm Trang chủ ……” Nhạc Mân nhìn về phía Hồng Đậu, lúc này mới nhớ tới kiếm của mình thiếu chút nữa liền đâm trúng Hồng Đậu, để hắn xin lỗi một tiểu bối, điều này thật sự có chút làm nhục phong phạm tông sư của hắn, nhưng đây là ở Võ Lâm Minh, Nhạc Mân cố gắng lắm mới nở được một nụ cười, “Thẩm phu nhân……”

“Nôn……” Hồng Đậu bỗng nhiên che lại miệng mình, hướng về phía Nhạc Mân nôn ra.

Nhạc Mân nhìn quần áo mình đột nhiên bị bẩn: “……”

Sao hắn lại có loại cảm giác chính mình trở nên thực ghê tởm trong mắt người khác là thế nào?

Lục Y kinh hỉ kêu lên: “Phu nhân, chẳng lẽ người có thai!?”

Phượng Khuynh Liên khựng lại.

Thẩm Lạc Ngôn ngẩn ra.

Ánh sáng trong mắt Diệp Thu Bạch chợt ngừng, lông mi khẽ run.

Chỉ có Lý Tùy Phong dùng ánh mắt đồng tình nhìn Thẩm Lạc Ngôn, ánh mắt kia có ý thực rõ ràng, Thẩm Trang chủ là nam nhân “không được”, nếu như Hồng Đậu mang thai, vậy nói cách khác……

Aizz, nếu muốn sống mà không trở ngại, trên đầu sao có thể thiếu chút màu xanh*? (ý là bị cắm sừng ạ =)))

Lý Tùy Phong càng thêm đồng tình thở dài lắc đầu.

Thấy được ánh mắt hắn, Thẩm Lạc Ngôn mày nhảy dựng.

Hồng Đậu nôn xong thoải mái sờ sờ bụng mình, lại che miệng ngượng ngùng nói: “Ta ăn điểm tâm quá nhiều…… Xin lỗi.”

Nàng vốn dĩ đã ăn nhiều, lại bị Diệp Thu Bạch bế lên như vậy, liền càng muốn nôn ra, chỉ là vừa mới trầm mê trong sắc đẹp của Diệp Thu Bạch, nàng liền ngay cả nôn cũng quên mất.

Đan Tiểu Phiến thấy Hồng Đậu lại nhét điểm tâm trong tay vào miệng, nàng tò mò hỏi: “Ngươi không phải ăn nhiều quá đến mức muốn nôn sao? Thế nào mà lại ăn nữa rồi?”

“Súc miệng một chút, tẩy mùi vị đi.” Hồng Đậu bẹp một tiếng, đã cắn ngay một ngụm điểm tâm mà đối với nàng là vô cùng thơm giòn ngon miệng.

Lục Y thất vọng.

Lý Tùy Phong khóe miệng giật giật.

Phượng Khuynh Liên sắc mặt đã khôi phục như thường.

Thẩm Lạc Ngôn thì lại yên lặng quay mặt sang một bên, hắn không muốn thừa nhận, vừa rồi trong nháy mắt chính mình đã không dám khẳng định, liệu Hồng Đậu có phải…… Dựa theo cách nói của nàng, đó chính là nàng có phải đã đội nón xanh cho hắn hay không, trong việc này, đường đường Trang chủ Thẩm Gia Trang thế nhưng lại phát hiện, tự tin của chính mình bằng không.

Diệp Thu Bạch lại khó nén ý cười, trên môi hắn treo nụ cười ôn hòa, như ánh dương ngày xuân ấm áp, dường như có thể hòa tan băng tuyết vạn năm vậy.

Hồng Đậu nhìn sắc mặt khó coi đến cực điểm của Nhạc Mân, nàng vốn đang nghĩ phải xin lỗi sao cho thật tốt, mà khi khóe mắt nàng nhìn đến ý cười của Diệp Thu Bạch, nàng đã ngốc ra một lát, trong mắt hiện ra vẻ mờ mịt, tiếp theo, nàng nhẹ giọng phun ra hai chữ, “Thức Bạch?”

Giọng nàng thực không chắc chắn, cũng rất nhỏ.

Nhưng Diệp Thu Bạch cùng Thẩm Lạc Ngôn đều nghe được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện