Sở Băng Nghiên ngượng đỏ cả mặt, vội đẩy tay Lãnh Dạ Cẩn ra, phản đối “Ai là vương phi của người, đừng nhận bậy”
“Thánh chỉ vừa nhận xong, chẳng lẽ nàng muốn kháng chỉ sao?”
“Nhưng ta còn chưa thành hôn với người, đừng gọi loạn.”
“Không sao cả, gọi trước tập làm quen sớm, dù gì sớm hay muộn đều phải gọi”
Sở Băng Nghiên tức giận đỏ mặt"Người đừng có không biết chừng mực"
Lãnh Dạ Cẩn vẫn tiếp tục trêu chọc, ép lại gần Sở Băng Nghiên “Ai ya, sao mặt Vương phi lại đỏ như vậy? Là cảm thấy ngại sao?”
Trời đất chứng giám, nàng đỏ mặt thật sự không phải do ngại ngùng, e thẹn gì hết, mà là do bị Lãnh Dạ Cẩn ép tức đến mặt đỏ tía tai.
Sở Băng Nghiên đẩy Lãnh Dạ Cẩn ra, rồi chỉ về hướng Lãnh Dạ Cẩn “Người… người…” lại không biết dùng lời gì để mắng hắn, đành phải tự ngậm đắng kéo theo Bình Nhi và An Nhi rời phủ.
Lãnh Dạ Cẩn trêu Sở Băng Nghiên tức đến xù lông bỏ đi, liền cười ra tiếng.
Phong Vũ thấy chủ tử chọc cho cô nương nhà người ta tức đến bỏ đi, cũng nhịn không được lên tiếng “Chủ tử, người chọc cho Sở tiểu thư bỏ đi rồi” ánh mắt cực kỳ rõ ràng biểu đạt chủ tử còn không chạy theo dỗ người đi.
“Các ngươi thấy ta có quá đáng sao?”
Vân Tinh và Phong Vũ cũng không nói gì, ánh mắt biểu thị rất rõ: Người vô cùng quá đáng.
Lãnh Dạ Cẩn nhếch khóe miệng cười nhìn theo hướng cánh cổng.
Vân Tinh lên tiếng hỏi “Chủ tử có cần thuộc hạ cho người đi theo bảo vệ vương phi không?”
“Được”
“Vâng”, Vân Tinh chắp tay quay người chuẩn bị đi phân phó cho thuộc hạ thì bị Lãnh Dạ Cẩn gọi lại
“Khoan đã”
“Chủ tử có gì cần phân phó thêm”
“Sau khi làm việc xong thì lui xuống nhận thưởng.”
“Tạ chủ tử”
Phong Vũ ghen tị hỏi “Chủ tử, Vân Tinh chẳng qua chỉ là làm một nhiệm vụ đơn giản thôi mà, sao thưởng cho hắn mà không có phần của thuộc hạ.”
“À, bổn vương quên mất phần của ngươi” Lãnh Dạ Cẩn quay sang nhìn Phong Vũ.
Phong Vũ vui mừng “Thấy không? Thuộc hạ biết người quên ta mà.”
"Ngươi lui xuống nhận phạt hai mươi gậy."Nói xong liền rời đi
Phong Vũ hoang mang, hoảng hốt “Chủ tử, ta làm gì sai chứ, chủ tử”
hắn còn đang tính đuổi theo để hỏi cho ra lẽ thì bị Vân Tinh nắm lấy vai giữ lại.
“Ngươi cản ta làm gì? Ta phải hỏi cho rõ lý do vì sao ta bị phạt.”
Vân Tinh cốc đầu hắn một cái “Khờ khạo”
Phong Vũ chịu đau ôm lấy đầu xoa xoa “Không phải chứ, ngươi chẳng những cốc đầu ta còn mắng ta khờ. Vì sao chứ?”
“Tại vì ngươi thực sự rất ngốc, không biết nhìn thời thế mà xưng hô, bị phạt cũng đáng.”
Nói xong cũng liền rời đi làm nhiệm vụ để lại một Phong Vũ ngốc vẫn chưa nghiệm ra rốt cuộc mình sai chỗ nào.
…
Chuyện Hoàng Thượng ban hôn cho Lãnh Dạ Cẩn và Sở Băng Nghiên rất nhanh liền truyền đi khắp kinh thành.
Khiến rất nhiều người ưu phiền, Tần Vương cũng không ngoại lệ.
Phủ Tần Vương.
Hai nam nhân ngồi trong thư phòng, không ai khác chính là Tần Vương và Thừa tướng.
Tần Vương tao nhã uống một ngụm trà “Cữu cữu có nghe chuyện phụ hoàng ban hôn cho lục hoàng đệ gần đây không?”
Tạ Bác rót trà cho Lãnh Cung Tân “Chuyện này sớm đã truyền khắp kinh thành, còn có thể chưa nghe được sao?”
“Phụ hoàng ban hôn Sở Băng Nghiên cho Lãnh Dạ Cẩn, e là muốn Lãnh Dạ Cẩn nắm lấy binh quyền của Sở gia quân rồi.”
“Sở Hoành Nghị nắm trong tay mười vạn đại binh của Thiên Tần quốc, quân cờ mạnh như vậy, Hoàng Thượng nói đặt liền đặt vào trong tay Yến vương, xem ra người thật sự có ý muốn đẩy Yến vương lên. Điện hạ, người tính sao?”
“Binh lực của Sở gia quân mặc dù mạnh nhưng không phải vẫn còn một binh lực khác mạnh hơn sao?”
“Ý người là…”
“Trần gia quân - Thiên hạ binh mã đại nguyên soái Trần Cao Vân.”
“Người muốn binh quyền của Trần gia?”
Lãnh Cung Tân không nói gì cả, chỉ im lặng nhấp một ngụm trà.
“Nhưng mà trước nay Trần Cao Vân luôn đứng ở vị trí trung lập, không nghiêng về phe ai cả, hơn nữa… hơn nữa trong triều còn ngầm đối đầu với ta.” Thừa tướng lo lắng
“Đối đầu với người?”
“10 năm trước, lúc đó hắn chưa phải là Thiên hạ binh mã Đại nguyên soái, chỉ mới là một võ tướng Tứ phẩm. Ta thấy hắn có tiềm năng có ý định muốn kéo hắn về dưới trướng, nhưng hắn không đồng ý. Người cũng biết, người không vì mình trời tru đất diệt. Ta đã sai thuộc hạ hạ sát với hắn trong lúc hắn đang đi du ngoạn cùng gia đình. Nhưng hắn không chết, người chết lại là phu nhân mà hắn yêu vô cùng sâu đậm. Vì thế hắn luôn đứng ở phía đối diện ta.”
“Bỏ đi, trước hết cứ lôi kéo hắn về dưới trướng mình trước đi, nếu hắn không đồng ý, thì lần này triệt để nhổ sạch tận gốc hắn đi.”
Thừa tướng gật đầu, đồng tình, hắn nói tiếp chuyện khác
“Điện hạ, sắp đến cuộc đi săn mùa xuân, người có dự tính gì không?”
“Lần trước, không thể giết chết được Yến vương, lần này tuyệt không thể thất bại lần nữa.”
Ánh mắt Tần Vương hiện rõ sát ý nồng đậm.
Lần trước, Yến vương gặp may, mũi tên độc kia lại bị Sở Băng Nghiên giúp hắn đỡ, lần này không đơn giản như vậy nữa đâu.
Ở nơi rừng núi như vậy, hắn chết không thấy xác thì cứ cho là rớt xuống vực không rõ tung tích đi
“Thánh chỉ vừa nhận xong, chẳng lẽ nàng muốn kháng chỉ sao?”
“Nhưng ta còn chưa thành hôn với người, đừng gọi loạn.”
“Không sao cả, gọi trước tập làm quen sớm, dù gì sớm hay muộn đều phải gọi”
Sở Băng Nghiên tức giận đỏ mặt"Người đừng có không biết chừng mực"
Lãnh Dạ Cẩn vẫn tiếp tục trêu chọc, ép lại gần Sở Băng Nghiên “Ai ya, sao mặt Vương phi lại đỏ như vậy? Là cảm thấy ngại sao?”
Trời đất chứng giám, nàng đỏ mặt thật sự không phải do ngại ngùng, e thẹn gì hết, mà là do bị Lãnh Dạ Cẩn ép tức đến mặt đỏ tía tai.
Sở Băng Nghiên đẩy Lãnh Dạ Cẩn ra, rồi chỉ về hướng Lãnh Dạ Cẩn “Người… người…” lại không biết dùng lời gì để mắng hắn, đành phải tự ngậm đắng kéo theo Bình Nhi và An Nhi rời phủ.
Lãnh Dạ Cẩn trêu Sở Băng Nghiên tức đến xù lông bỏ đi, liền cười ra tiếng.
Phong Vũ thấy chủ tử chọc cho cô nương nhà người ta tức đến bỏ đi, cũng nhịn không được lên tiếng “Chủ tử, người chọc cho Sở tiểu thư bỏ đi rồi” ánh mắt cực kỳ rõ ràng biểu đạt chủ tử còn không chạy theo dỗ người đi.
“Các ngươi thấy ta có quá đáng sao?”
Vân Tinh và Phong Vũ cũng không nói gì, ánh mắt biểu thị rất rõ: Người vô cùng quá đáng.
Lãnh Dạ Cẩn nhếch khóe miệng cười nhìn theo hướng cánh cổng.
Vân Tinh lên tiếng hỏi “Chủ tử có cần thuộc hạ cho người đi theo bảo vệ vương phi không?”
“Được”
“Vâng”, Vân Tinh chắp tay quay người chuẩn bị đi phân phó cho thuộc hạ thì bị Lãnh Dạ Cẩn gọi lại
“Khoan đã”
“Chủ tử có gì cần phân phó thêm”
“Sau khi làm việc xong thì lui xuống nhận thưởng.”
“Tạ chủ tử”
Phong Vũ ghen tị hỏi “Chủ tử, Vân Tinh chẳng qua chỉ là làm một nhiệm vụ đơn giản thôi mà, sao thưởng cho hắn mà không có phần của thuộc hạ.”
“À, bổn vương quên mất phần của ngươi” Lãnh Dạ Cẩn quay sang nhìn Phong Vũ.
Phong Vũ vui mừng “Thấy không? Thuộc hạ biết người quên ta mà.”
"Ngươi lui xuống nhận phạt hai mươi gậy."Nói xong liền rời đi
Phong Vũ hoang mang, hoảng hốt “Chủ tử, ta làm gì sai chứ, chủ tử”
hắn còn đang tính đuổi theo để hỏi cho ra lẽ thì bị Vân Tinh nắm lấy vai giữ lại.
“Ngươi cản ta làm gì? Ta phải hỏi cho rõ lý do vì sao ta bị phạt.”
Vân Tinh cốc đầu hắn một cái “Khờ khạo”
Phong Vũ chịu đau ôm lấy đầu xoa xoa “Không phải chứ, ngươi chẳng những cốc đầu ta còn mắng ta khờ. Vì sao chứ?”
“Tại vì ngươi thực sự rất ngốc, không biết nhìn thời thế mà xưng hô, bị phạt cũng đáng.”
Nói xong cũng liền rời đi làm nhiệm vụ để lại một Phong Vũ ngốc vẫn chưa nghiệm ra rốt cuộc mình sai chỗ nào.
…
Chuyện Hoàng Thượng ban hôn cho Lãnh Dạ Cẩn và Sở Băng Nghiên rất nhanh liền truyền đi khắp kinh thành.
Khiến rất nhiều người ưu phiền, Tần Vương cũng không ngoại lệ.
Phủ Tần Vương.
Hai nam nhân ngồi trong thư phòng, không ai khác chính là Tần Vương và Thừa tướng.
Tần Vương tao nhã uống một ngụm trà “Cữu cữu có nghe chuyện phụ hoàng ban hôn cho lục hoàng đệ gần đây không?”
Tạ Bác rót trà cho Lãnh Cung Tân “Chuyện này sớm đã truyền khắp kinh thành, còn có thể chưa nghe được sao?”
“Phụ hoàng ban hôn Sở Băng Nghiên cho Lãnh Dạ Cẩn, e là muốn Lãnh Dạ Cẩn nắm lấy binh quyền của Sở gia quân rồi.”
“Sở Hoành Nghị nắm trong tay mười vạn đại binh của Thiên Tần quốc, quân cờ mạnh như vậy, Hoàng Thượng nói đặt liền đặt vào trong tay Yến vương, xem ra người thật sự có ý muốn đẩy Yến vương lên. Điện hạ, người tính sao?”
“Binh lực của Sở gia quân mặc dù mạnh nhưng không phải vẫn còn một binh lực khác mạnh hơn sao?”
“Ý người là…”
“Trần gia quân - Thiên hạ binh mã đại nguyên soái Trần Cao Vân.”
“Người muốn binh quyền của Trần gia?”
Lãnh Cung Tân không nói gì cả, chỉ im lặng nhấp một ngụm trà.
“Nhưng mà trước nay Trần Cao Vân luôn đứng ở vị trí trung lập, không nghiêng về phe ai cả, hơn nữa… hơn nữa trong triều còn ngầm đối đầu với ta.” Thừa tướng lo lắng
“Đối đầu với người?”
“10 năm trước, lúc đó hắn chưa phải là Thiên hạ binh mã Đại nguyên soái, chỉ mới là một võ tướng Tứ phẩm. Ta thấy hắn có tiềm năng có ý định muốn kéo hắn về dưới trướng, nhưng hắn không đồng ý. Người cũng biết, người không vì mình trời tru đất diệt. Ta đã sai thuộc hạ hạ sát với hắn trong lúc hắn đang đi du ngoạn cùng gia đình. Nhưng hắn không chết, người chết lại là phu nhân mà hắn yêu vô cùng sâu đậm. Vì thế hắn luôn đứng ở phía đối diện ta.”
“Bỏ đi, trước hết cứ lôi kéo hắn về dưới trướng mình trước đi, nếu hắn không đồng ý, thì lần này triệt để nhổ sạch tận gốc hắn đi.”
Thừa tướng gật đầu, đồng tình, hắn nói tiếp chuyện khác
“Điện hạ, sắp đến cuộc đi săn mùa xuân, người có dự tính gì không?”
“Lần trước, không thể giết chết được Yến vương, lần này tuyệt không thể thất bại lần nữa.”
Ánh mắt Tần Vương hiện rõ sát ý nồng đậm.
Lần trước, Yến vương gặp may, mũi tên độc kia lại bị Sở Băng Nghiên giúp hắn đỡ, lần này không đơn giản như vậy nữa đâu.
Ở nơi rừng núi như vậy, hắn chết không thấy xác thì cứ cho là rớt xuống vực không rõ tung tích đi
Danh sách chương