Ngay lúc này, một ly trà từ trong không trung bay tới đập thẳng vào cánh tay đang giữ lấy vai của một tên đang dùng lực kìm hãm không cho Sở Băng Nghiên dùng sức thoát ra.
Hắn ăn đau liền nới lỏng tay ra khỏi bờ vai của nàng.
Sở Băng Nghiên nắm lấy cơ hội vùng ra khỏi tên đó, nhưng nàng không nhìn thấy, vừa chạy được hai bước đã giẫm lên tà váy vấp té.
Vào thời khắc Sở Băng Nghiên nghĩ rằng mình sẽ tiếp đất bằng mặt thì một cánh tay rắn chắc nhanh hơn, vòng qua eo nàng, ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh giữ nàng lại.
Sở Băng Nghiên tuy không té nhưng cũng không may mắn hơn là bao chân nàng lúc được người ta đỡ lên không cẩn thận bị trật sang một bên, đau đớn khiến nàng nhăn mày.
Người đỡ nàng không ai khác chính là nam chính mà chúng ta thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay – Lãnh Dạ Cẩn.
Chàng đang ngồi uống trà cùng với Cố Việt ở một trà lâu đối diện chỗ đó.
Chỗ của chàng ngồi là ngoài cửa sổ, hướng nhìn ra phía bên ngoài con đường.
Chàng ngồi uống trà ở đó thì thấp thoáng thấy được thân ảnh của Sở Băng Nghiên đang từ từ đi lại về phía này, khi chàng đang suy nghĩ có nên bay ra chặn đường đem nàng về Yến vương phủ không thì thấy nàng gặp chuyện.
Chàng liền tiếp tục ngồi một bên nghe nàng cãi nhau với người ta.
Cái tư thái không dễ chọc này của nàng khiến hắn có chút buồn cười.
Nhưng khi thấy nàng gặp bất lợi, chàng liền không nghĩ gì nhiều mà ném ngay cái ly trà trong tay vào tên đang giữ lấy nàng, rồi sau đó với một tốc độ phi thường, phi từ trên lầu xuống đỡ lấy mỹ nhân.
Lãnh Dạ Cẩn ôm lấy ngang eo Sở Băng Nghiên, Sở Băng Nghiên vì trật chân mà nhất thời không đứng vững được cũng vịn lấy chàng mà đứng.
Trong lúc nhất thời, tư thế của cả hai có chút gần gũi.
Sở Băng Nghiên đứng vững rồi, vừa mới ngẩng đầu lên định cảm ơn người đã đỡ mình thì không may người kia cũng tính cúi xuống hỏi xem nàng có làm sao không thì vầng trán của nàng đã chạm vào môi người kia.
Như cảm nhận được điều gì hơi sai sai nàng liền lùi lại một bước, nhưng lúc lùi lại vô tình đụng vào chỗ bị trật, khiến nàng lại lần nữa loạng choạng sắp té.
Lãnh Dạ Cẩn cũng nhanh chóng đỡ lấy nàng.
Người dẫn đầu Quân hộ thành sau khi nhìn rõ là Yến vương điện hạ đại danh đỉnh đỉnh liền hốt hoảng quỳ xuống hành lễ “Ty chức tham kiến Yến vương điện hạ.”
Tạ Uyển Nhu lúc này cũng đã nhìn thấy Lãnh Dạ Cẩn cũng vuốt vuốt tóc tai các kiểu rồi cũng nhanh chóng nhún gối hành lễ “Tham kiến điện hạ”
Sở Băng Nghiên nghe bọn họ hành lễ với người trước mặt thì cũng biết được người vừa giúp mình là nam chính, sau đó cũng liền ngại ngùng nói “Đa tạ”, rồi tránh thoát khỏi vòng tay của Lãnh Dạ Cẩn, nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước.
Lãnh Dạ Cẩn thấy nàng rời khỏi vòng tay, trong lòng liền có chút hụt hẫng không hiểu lí do.
Lãnh Dạ Cẩn lãnh đạm đáp lại Quân hộ thành và Tạ Uyển Nhu một tiếng rồi không thèm quan tâm bọn họ, chỉ chú tâm vào Sở Băng Nghiên đang được Bình Nhi và An Nhi đỡ ở một bên.
Lúc nãy hắn chú ý thấy chân của nàng hình như không tốt, chắc có lẽ đã bị trật chân.
Tạ Uyển Nhu thấy lực chú ý của Lãnh Dạ Cẩn không đặt lên trên người mình mà chỉ chú ý về phía cổ chân của Sở Băng Nghiên liền căm giận, rồi chen vào nói
“Điện hạ, lúc nãy tiện nhân này không biết phép tắc, lại dám tự xưng mình là Ân Dương huyện chủ, còn có ý đồ gây loạn trật tự kinh thành, người nói xem có phải nên bắt nàng t âvò ngục giam không?”
Lãnh Dạ Cẩn quay sang nhìn Tạ Uyển Nhu “Quả thật nên bắt”
Sở Băng Nghiên ở một bên đang xoa xoa mắt cá chân thì nghe được lời của Lãnh Dạ Cẩn thù bức xúc “Điện hạ, cô ta không hiểu đạo lí, chẳng lẽ người cũng không hiểu đạo lí luôn sao? Người vậy mà hùa theo cô ta đòi bắt ta. Người !!!”
Sở Băng Nghiên tức giận nhưng không thể làm gì được Lãnh Dạ Cẩn chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.
Tạ Uyển Nhu đứng một bên liền đắc ý ra lệnh cho đám người của Quân hộ thành “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy lời của Yến vương điện hạ sao? Còn không mau bắt lấy nàng ta!”
Quân hộ thành như được thức tỉnh liền ồ ạt tiến đến nhằm bắt lấy ba người bọn họ.
Bình Nhi và An Nhi bảo vệ Sở Băng Nghiên không cho đám người đụng đến một sợi tóc của nàng.
Ngay khi Quân hộ thành vừa ép sát, Bình Nhi và An Nhi đang tính giơ chân lên đá về tên đối diện thì giọng nói uy nghi của Lãnh Dạ Cẩn vang lên “Ai cho mấy người các ngươi được phép đụng vào nàng.”
Quân hộ thành ngơ luôn, sao lúc đầu người bảo là bắt, bây giờ thì lại không cho đụng vào??? Điện hạ à người có thể thống nhất một tí có được không? Cứ như vậy hại bọn họ không biết đường nào mà lần!
Hắn ăn đau liền nới lỏng tay ra khỏi bờ vai của nàng.
Sở Băng Nghiên nắm lấy cơ hội vùng ra khỏi tên đó, nhưng nàng không nhìn thấy, vừa chạy được hai bước đã giẫm lên tà váy vấp té.
Vào thời khắc Sở Băng Nghiên nghĩ rằng mình sẽ tiếp đất bằng mặt thì một cánh tay rắn chắc nhanh hơn, vòng qua eo nàng, ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh giữ nàng lại.
Sở Băng Nghiên tuy không té nhưng cũng không may mắn hơn là bao chân nàng lúc được người ta đỡ lên không cẩn thận bị trật sang một bên, đau đớn khiến nàng nhăn mày.
Người đỡ nàng không ai khác chính là nam chính mà chúng ta thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay – Lãnh Dạ Cẩn.
Chàng đang ngồi uống trà cùng với Cố Việt ở một trà lâu đối diện chỗ đó.
Chỗ của chàng ngồi là ngoài cửa sổ, hướng nhìn ra phía bên ngoài con đường.
Chàng ngồi uống trà ở đó thì thấp thoáng thấy được thân ảnh của Sở Băng Nghiên đang từ từ đi lại về phía này, khi chàng đang suy nghĩ có nên bay ra chặn đường đem nàng về Yến vương phủ không thì thấy nàng gặp chuyện.
Chàng liền tiếp tục ngồi một bên nghe nàng cãi nhau với người ta.
Cái tư thái không dễ chọc này của nàng khiến hắn có chút buồn cười.
Nhưng khi thấy nàng gặp bất lợi, chàng liền không nghĩ gì nhiều mà ném ngay cái ly trà trong tay vào tên đang giữ lấy nàng, rồi sau đó với một tốc độ phi thường, phi từ trên lầu xuống đỡ lấy mỹ nhân.
Lãnh Dạ Cẩn ôm lấy ngang eo Sở Băng Nghiên, Sở Băng Nghiên vì trật chân mà nhất thời không đứng vững được cũng vịn lấy chàng mà đứng.
Trong lúc nhất thời, tư thế của cả hai có chút gần gũi.
Sở Băng Nghiên đứng vững rồi, vừa mới ngẩng đầu lên định cảm ơn người đã đỡ mình thì không may người kia cũng tính cúi xuống hỏi xem nàng có làm sao không thì vầng trán của nàng đã chạm vào môi người kia.
Như cảm nhận được điều gì hơi sai sai nàng liền lùi lại một bước, nhưng lúc lùi lại vô tình đụng vào chỗ bị trật, khiến nàng lại lần nữa loạng choạng sắp té.
Lãnh Dạ Cẩn cũng nhanh chóng đỡ lấy nàng.
Người dẫn đầu Quân hộ thành sau khi nhìn rõ là Yến vương điện hạ đại danh đỉnh đỉnh liền hốt hoảng quỳ xuống hành lễ “Ty chức tham kiến Yến vương điện hạ.”
Tạ Uyển Nhu lúc này cũng đã nhìn thấy Lãnh Dạ Cẩn cũng vuốt vuốt tóc tai các kiểu rồi cũng nhanh chóng nhún gối hành lễ “Tham kiến điện hạ”
Sở Băng Nghiên nghe bọn họ hành lễ với người trước mặt thì cũng biết được người vừa giúp mình là nam chính, sau đó cũng liền ngại ngùng nói “Đa tạ”, rồi tránh thoát khỏi vòng tay của Lãnh Dạ Cẩn, nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước.
Lãnh Dạ Cẩn thấy nàng rời khỏi vòng tay, trong lòng liền có chút hụt hẫng không hiểu lí do.
Lãnh Dạ Cẩn lãnh đạm đáp lại Quân hộ thành và Tạ Uyển Nhu một tiếng rồi không thèm quan tâm bọn họ, chỉ chú tâm vào Sở Băng Nghiên đang được Bình Nhi và An Nhi đỡ ở một bên.
Lúc nãy hắn chú ý thấy chân của nàng hình như không tốt, chắc có lẽ đã bị trật chân.
Tạ Uyển Nhu thấy lực chú ý của Lãnh Dạ Cẩn không đặt lên trên người mình mà chỉ chú ý về phía cổ chân của Sở Băng Nghiên liền căm giận, rồi chen vào nói
“Điện hạ, lúc nãy tiện nhân này không biết phép tắc, lại dám tự xưng mình là Ân Dương huyện chủ, còn có ý đồ gây loạn trật tự kinh thành, người nói xem có phải nên bắt nàng t âvò ngục giam không?”
Lãnh Dạ Cẩn quay sang nhìn Tạ Uyển Nhu “Quả thật nên bắt”
Sở Băng Nghiên ở một bên đang xoa xoa mắt cá chân thì nghe được lời của Lãnh Dạ Cẩn thù bức xúc “Điện hạ, cô ta không hiểu đạo lí, chẳng lẽ người cũng không hiểu đạo lí luôn sao? Người vậy mà hùa theo cô ta đòi bắt ta. Người !!!”
Sở Băng Nghiên tức giận nhưng không thể làm gì được Lãnh Dạ Cẩn chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.
Tạ Uyển Nhu đứng một bên liền đắc ý ra lệnh cho đám người của Quân hộ thành “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy lời của Yến vương điện hạ sao? Còn không mau bắt lấy nàng ta!”
Quân hộ thành như được thức tỉnh liền ồ ạt tiến đến nhằm bắt lấy ba người bọn họ.
Bình Nhi và An Nhi bảo vệ Sở Băng Nghiên không cho đám người đụng đến một sợi tóc của nàng.
Ngay khi Quân hộ thành vừa ép sát, Bình Nhi và An Nhi đang tính giơ chân lên đá về tên đối diện thì giọng nói uy nghi của Lãnh Dạ Cẩn vang lên “Ai cho mấy người các ngươi được phép đụng vào nàng.”
Quân hộ thành ngơ luôn, sao lúc đầu người bảo là bắt, bây giờ thì lại không cho đụng vào??? Điện hạ à người có thể thống nhất một tí có được không? Cứ như vậy hại bọn họ không biết đường nào mà lần!
Danh sách chương