Sau khi thoát khỏi được móng vuốt của tên Cảnh Việt Thanh thì cô liền cấm đầu chạy về nơi bán thú cưng mà cô để ý.
Còn ở đằng này thì đang có một chàng trai si ngốc nhìn vào bóng dáng của cô gái ,đó không ai khác chính là Cảnh Việt Thanh
Mắt thấy bóng dáng cô đã đi xa thì hắn mới hồi hồn và lấy chiếc điện thoại ra
“David điều tra cho tôi một cô gái có mái tóc màu đen , mặc một chiếc váy tím mà hôm nay tôi đã gặp được ở siêu thị, tôi cho cậu 1 tiếng”
Giọng nói băng lãnh cứ vang lên đều đều
“Vâng ạ”
Cất giọng nói tà mị, David liền đồng ý.
Sau khi nhận được câu nói của David thì Cảnh Việt Thanh liền tắt máy và bước ra khỏi siêu thị nhưng trên môi lại là một nụ cười đen tối
*Con thỏ ngốc, tôi cho em chạy nhưng rất nhanh em sẽ vào tay tôi thôi*
Lúc này cô vừa đi vừa suy nghĩ và rất đắc ý. * Haha ta là cố tình không nói tên cho ngươi, chắc chắn ta và ngươi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa đâu* ( Chị này đã quá xem thường nam chủ rồi )
Đến quày bán thú cưng cô chọn mua một con chó lông xù dễ thương nhất, lông nó có màu trắng tuyết rất đẹp . Cô vừa thanh toán xong thì mẹ cô cũng trở lại và kế đó thì cô và mẹ liền về nhà.
Đêm đó cô đã ngủ rất ngon và thẳng giấc. Đến khi cô tỉnh lại thì đã là 6h sáng hôm sau.
Bắt đầu bằng những công việc hằng ngày cô vẫn làm là vệ sinh cá nhân và ăn sáng cùng ba mẹ. Cô ăn sáng xong thì đã 7 giờ 30 phút , nhanh chóng lấy tốc độ ánh sáng chạy lên phòng và thay bộ đồ đi học mà hôm qua quản gia đã chuẩn bị.
Trường của cô theo học chính là trường Royal, trường này do Lâm thị xây dựng rất công phu và hoàn mĩ. Lâm thị là công ty chính của Lâm Khiên - nam chủ của Bạch Cẩm Tuyết . Hắn đứng đầu trong giới bạch đạo , nhiều công ty lớn nhỏ trên thế giới điều do hắn quản lý, cơ ngơi của hắn rất lớn. Đương nhiên trường này thuộc quyền hắn và do hắn làm hiệu trưởng nhưng luôn dấu mặt và không ai biết được mặt thật của hắn cả. Còn cô thì biết à nha , còn nếu cô không biết thì chính là đồ bỏ đi rồi, vì sao? Đơn giản, cô là xuyên vào truyện và biết được tình tiết mà. Nên mấy chuyện này dễ như ăn cháo .
Trong truyện tác giả miêu tả Lâm Khiên là con trai độc nhất của Lâm Duy và Mộc Mai là ba và mẹ của Lâm Khiên. Nhưng từ lúc hắn 5 tuổi thì mẹ hắn đã chết và nguyên nhân dẫn đến cái chết của bà là do ba hắn. Ba và mẹ hắn đến với nhau không phải vì tình yêu, họ kết hôn cũng vì hai bên gia đình họp tác làm ăn . Nhưng từ lúc Mộc Mai được gả vào nhà Lâm Duy thì đã đem lòng yêu ông, Lâm Duy cũng nhận ra là Mộc Mai đem lòng yêu mình nhưng ông không thể đáp lại tình cảm của bà vì ông đã trót yêu người khác chính là Minh Y - em họ của Mộc Mai . Minh Y này là người độc ác và để đạt được điều mình muốn ả không từ một thủ đoạn nào . Ả rất ghét Mộc Mai vì từ nhỏ lúc nào mọi người cũng so sánh ả với Mộc Mai và cho dù ả có cố gắng cũng không bằng Mộc Mai, cứ thế dần dần ả trở nên độc ác đến đáng sợ. Ả rất muốn lấy chức thiếu phu nhân Lâm gia từ tay của Mộc Mai nên nhiều lần hãm hại Mộc Mai nhưng không thành và cuối cùng ả lợi dụng tình yêu của Lâm Duy đối với ả nên thành công. Kế hoạch được đặt ra hoàn hảo , hôm ấy ả hẹn Mộc Mai ra ghế đá công viên và ở đó rất vắng, đồng thời ả cũng gọi cho Lâm Duy bảo ông đến nơi Minh Y đã hẹn với Mộc Mai.
Lúc đầu ả vẫn nói chuyện với Mộc Mai bình thường nhưng mắt thấy Lâm Duy đã đến thì ả liền lấy con dao trong túi áo mà ả đã chuẩn bị từ trước để vào tay Mộc Mai và liên tục kêu cứu
“A.. Mộc Mai ..em biết em làm vậy là không đúng nhưng xin chị đừng giết em”
Mộc Mai thực sự rất hoảng hốt , cô không biết mình nên làm gì cả
Như để chắc chắn lời nói của mình hơn ả liền dùng tay mình giữ tay đang cầm dao của Mộc Mai đâm thẳng vào người mình và không biết nên gọi là may hay rủi mà chỗ mà ả đâm vào cũng là trái tim của ả. Ả cứ thế trượt xuống tay Mộc Mai
Mộc Mai cứng đờ người nhìn những sự việc đã xảy ra. Cùng lúc đó Lâm Duy nhìn được tất cả sự việc này thì không nói hai lời mà chạy ngay đến bên Minh Y , hoảng hốt hất cả người Mộc Mai tránh ra xa làm cho cô té xuống thật đau ở mảnh đất kế bên . Cô ả biết là mình sắp chết nhưng cũng không quên được kế hoạch nên còn bao nhiêu sức lực ả liền dồn vào câu nói cuối cùng
“Lâm ..Duy.. giúp em..trả thù”
Vừa nói xong cũng là lúc ả trút hơi thở cuối cùng và cánh tay đặt trên má Lâm Duy cũng trượt xuống
“Khônggggggggg...Y Y , Y nhi em tỉnh lại đi tỉnh lại đi mà”
Vừa nói Lâm Duy vừa dùng sức lay ả
“Anh sẽ không để em chết “
Nhìn về phía Mộc Mai bằng ánh mắt của ác quỷ sau đó liền chạy nhanh ra xe đưa Minh Y đến bệnh viện
Còn Mộc Mai sau khi tiếp thu những gì mình nhận được thì cô rất hoảng sợ , nhiều câu hỏi được cô đặt ra. Nhưng cuối cùng cô vẫn lững thững bước từng bước về nhà.
Sau khi bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra nhìn thấy Minh Duy thì thở dài rồi đặt tay lên vai Lâm Duy và lắc đầu, sau đó bước về phòng mình
Còn Lâm Duy như người mất hồn. Khi đã chôn cất Minh Y đàng hoàng ông liền về nhà
“Anh về rồi..Minh Y ..Minh Y thế nào”
“Cô còn biết à”
Vừa dứt lời một bạt tay giáng thẳng vào mặt Mộc Mai. Sau đó liền là những đồ đạc có thể giải toả cơn tức giận của ông, liên tiếp ném lên người Mộc Mai . Còn Mộc Mai thì chỉ ngồi đó hứng chịu và rơi những giọt nước mắt như pha lê , người hầu trong nhà thấy cảnh này thì rất bất bình nhưng họ không thể làm gì chỉ đành bất lực đứng đó.
Như thấy đã đủ và nhìn lại thì thấy Mộc Mai đang ngồi nhưng trên người đã đầy máu, Lâm Duy cất giọng cay độc
“ Lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu”
Và ông bỏ đi
Người hầu thấy ông đã bỏ đi thì mới lại đỡ Mộc Mai, người thì gọi điện thoại cho bác sĩ, người thì chuẩn bị nước ...
Sự việc cứ thế kéo dài, ngày nào Lâm Duy cũng tìm cách làm nhục Mộc Mai trước mặt mọi người. Chuyện này hai bên gia đình cũng không biết , có biết thì cũng chỉ là người hầu trong nhà biết mà thôi. Lâm Duy cũng không giết Mộc Mai mà là hành hạ vì ông nghĩ cho cô ta cái chết thì quá dễ dàng
Mộc Mai cứ chịu như vậy đến lúc Lâm Khiên 5 tuổi, vì chịu nhiều hành hạ và áp lực nên bà đã không qua khỏi , Lâm Khiên biết tất cả mọi chuyện nên rất ghét Lâm Duy và 5 tuổi thì đã đi du học. Khi còn mẹ, cậu là người hoạt bát nhưng từ lúc bà chết mà vẫn hi vọng là cậu đừng bao giờ trả thù cho bà, thì cậu đã trở nên lãnh đạm
Trong lúc ở trường thì tình cờ quen được Bạch Cẩm Tuyết , nữ chủ này cũng giả bộ quan tâm hắn và khiến hắn lên giường với cô từ đó Lâm Khiên chính thức bước vào hậu cung của Bạch Cẩm Tuyết.
Azzz. Vì một người đàn ông mà tranh giành sau đó thì hai người cũng chết
Nhanh chóng hồi thần cô mặc bộ đồng phục trường vào và đánh giá nó. Đồng phục trường là váy rời, áo sọc trắng xanh, váy dài tới đầu gối cùng màu trắng xanh
Bước ra ngoài và quay đầu lại cười tươi rói với ba mẹ mình
“ Con đi học đây “
Vừa nói vừa vẫy tay thật mạnh . Hành động này của cô làm mọi người trong nhà từ nhỏ đến lớn đều bật cười vì rất đáng yêu
“Con gái chúng ta đã lớn”
Mẹ cô khẽ chậc lưỡi
Cô bước ra ngoài thì đã thấy một chiếc xe đậu sẵn , nhìn qua cũng biết là xe mắc tiền rồi . Mãi đánh giá xe mà cô không để ý tới có người bước lại gần cô
“Chào Phạm tiểu thư , tôi tên là Sở Hạo từ nay sẽ phụ trách đưa đón tiểu thư đi học
À là người mà hôm qua ba nói đón mình , khẽ ngẩn đầu nhìn người phát ra giọng nói
Oa mĩ nam nha, lại còn cười ôn nhu nữa. À mà khoan.. Sở Hạo???
Còn ở đằng này thì đang có một chàng trai si ngốc nhìn vào bóng dáng của cô gái ,đó không ai khác chính là Cảnh Việt Thanh
Mắt thấy bóng dáng cô đã đi xa thì hắn mới hồi hồn và lấy chiếc điện thoại ra
“David điều tra cho tôi một cô gái có mái tóc màu đen , mặc một chiếc váy tím mà hôm nay tôi đã gặp được ở siêu thị, tôi cho cậu 1 tiếng”
Giọng nói băng lãnh cứ vang lên đều đều
“Vâng ạ”
Cất giọng nói tà mị, David liền đồng ý.
Sau khi nhận được câu nói của David thì Cảnh Việt Thanh liền tắt máy và bước ra khỏi siêu thị nhưng trên môi lại là một nụ cười đen tối
*Con thỏ ngốc, tôi cho em chạy nhưng rất nhanh em sẽ vào tay tôi thôi*
Lúc này cô vừa đi vừa suy nghĩ và rất đắc ý. * Haha ta là cố tình không nói tên cho ngươi, chắc chắn ta và ngươi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa đâu* ( Chị này đã quá xem thường nam chủ rồi )
Đến quày bán thú cưng cô chọn mua một con chó lông xù dễ thương nhất, lông nó có màu trắng tuyết rất đẹp . Cô vừa thanh toán xong thì mẹ cô cũng trở lại và kế đó thì cô và mẹ liền về nhà.
Đêm đó cô đã ngủ rất ngon và thẳng giấc. Đến khi cô tỉnh lại thì đã là 6h sáng hôm sau.
Bắt đầu bằng những công việc hằng ngày cô vẫn làm là vệ sinh cá nhân và ăn sáng cùng ba mẹ. Cô ăn sáng xong thì đã 7 giờ 30 phút , nhanh chóng lấy tốc độ ánh sáng chạy lên phòng và thay bộ đồ đi học mà hôm qua quản gia đã chuẩn bị.
Trường của cô theo học chính là trường Royal, trường này do Lâm thị xây dựng rất công phu và hoàn mĩ. Lâm thị là công ty chính của Lâm Khiên - nam chủ của Bạch Cẩm Tuyết . Hắn đứng đầu trong giới bạch đạo , nhiều công ty lớn nhỏ trên thế giới điều do hắn quản lý, cơ ngơi của hắn rất lớn. Đương nhiên trường này thuộc quyền hắn và do hắn làm hiệu trưởng nhưng luôn dấu mặt và không ai biết được mặt thật của hắn cả. Còn cô thì biết à nha , còn nếu cô không biết thì chính là đồ bỏ đi rồi, vì sao? Đơn giản, cô là xuyên vào truyện và biết được tình tiết mà. Nên mấy chuyện này dễ như ăn cháo .
Trong truyện tác giả miêu tả Lâm Khiên là con trai độc nhất của Lâm Duy và Mộc Mai là ba và mẹ của Lâm Khiên. Nhưng từ lúc hắn 5 tuổi thì mẹ hắn đã chết và nguyên nhân dẫn đến cái chết của bà là do ba hắn. Ba và mẹ hắn đến với nhau không phải vì tình yêu, họ kết hôn cũng vì hai bên gia đình họp tác làm ăn . Nhưng từ lúc Mộc Mai được gả vào nhà Lâm Duy thì đã đem lòng yêu ông, Lâm Duy cũng nhận ra là Mộc Mai đem lòng yêu mình nhưng ông không thể đáp lại tình cảm của bà vì ông đã trót yêu người khác chính là Minh Y - em họ của Mộc Mai . Minh Y này là người độc ác và để đạt được điều mình muốn ả không từ một thủ đoạn nào . Ả rất ghét Mộc Mai vì từ nhỏ lúc nào mọi người cũng so sánh ả với Mộc Mai và cho dù ả có cố gắng cũng không bằng Mộc Mai, cứ thế dần dần ả trở nên độc ác đến đáng sợ. Ả rất muốn lấy chức thiếu phu nhân Lâm gia từ tay của Mộc Mai nên nhiều lần hãm hại Mộc Mai nhưng không thành và cuối cùng ả lợi dụng tình yêu của Lâm Duy đối với ả nên thành công. Kế hoạch được đặt ra hoàn hảo , hôm ấy ả hẹn Mộc Mai ra ghế đá công viên và ở đó rất vắng, đồng thời ả cũng gọi cho Lâm Duy bảo ông đến nơi Minh Y đã hẹn với Mộc Mai.
Lúc đầu ả vẫn nói chuyện với Mộc Mai bình thường nhưng mắt thấy Lâm Duy đã đến thì ả liền lấy con dao trong túi áo mà ả đã chuẩn bị từ trước để vào tay Mộc Mai và liên tục kêu cứu
“A.. Mộc Mai ..em biết em làm vậy là không đúng nhưng xin chị đừng giết em”
Mộc Mai thực sự rất hoảng hốt , cô không biết mình nên làm gì cả
Như để chắc chắn lời nói của mình hơn ả liền dùng tay mình giữ tay đang cầm dao của Mộc Mai đâm thẳng vào người mình và không biết nên gọi là may hay rủi mà chỗ mà ả đâm vào cũng là trái tim của ả. Ả cứ thế trượt xuống tay Mộc Mai
Mộc Mai cứng đờ người nhìn những sự việc đã xảy ra. Cùng lúc đó Lâm Duy nhìn được tất cả sự việc này thì không nói hai lời mà chạy ngay đến bên Minh Y , hoảng hốt hất cả người Mộc Mai tránh ra xa làm cho cô té xuống thật đau ở mảnh đất kế bên . Cô ả biết là mình sắp chết nhưng cũng không quên được kế hoạch nên còn bao nhiêu sức lực ả liền dồn vào câu nói cuối cùng
“Lâm ..Duy.. giúp em..trả thù”
Vừa nói xong cũng là lúc ả trút hơi thở cuối cùng và cánh tay đặt trên má Lâm Duy cũng trượt xuống
“Khônggggggggg...Y Y , Y nhi em tỉnh lại đi tỉnh lại đi mà”
Vừa nói Lâm Duy vừa dùng sức lay ả
“Anh sẽ không để em chết “
Nhìn về phía Mộc Mai bằng ánh mắt của ác quỷ sau đó liền chạy nhanh ra xe đưa Minh Y đến bệnh viện
Còn Mộc Mai sau khi tiếp thu những gì mình nhận được thì cô rất hoảng sợ , nhiều câu hỏi được cô đặt ra. Nhưng cuối cùng cô vẫn lững thững bước từng bước về nhà.
Sau khi bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra nhìn thấy Minh Duy thì thở dài rồi đặt tay lên vai Lâm Duy và lắc đầu, sau đó bước về phòng mình
Còn Lâm Duy như người mất hồn. Khi đã chôn cất Minh Y đàng hoàng ông liền về nhà
“Anh về rồi..Minh Y ..Minh Y thế nào”
“Cô còn biết à”
Vừa dứt lời một bạt tay giáng thẳng vào mặt Mộc Mai. Sau đó liền là những đồ đạc có thể giải toả cơn tức giận của ông, liên tiếp ném lên người Mộc Mai . Còn Mộc Mai thì chỉ ngồi đó hứng chịu và rơi những giọt nước mắt như pha lê , người hầu trong nhà thấy cảnh này thì rất bất bình nhưng họ không thể làm gì chỉ đành bất lực đứng đó.
Như thấy đã đủ và nhìn lại thì thấy Mộc Mai đang ngồi nhưng trên người đã đầy máu, Lâm Duy cất giọng cay độc
“ Lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu”
Và ông bỏ đi
Người hầu thấy ông đã bỏ đi thì mới lại đỡ Mộc Mai, người thì gọi điện thoại cho bác sĩ, người thì chuẩn bị nước ...
Sự việc cứ thế kéo dài, ngày nào Lâm Duy cũng tìm cách làm nhục Mộc Mai trước mặt mọi người. Chuyện này hai bên gia đình cũng không biết , có biết thì cũng chỉ là người hầu trong nhà biết mà thôi. Lâm Duy cũng không giết Mộc Mai mà là hành hạ vì ông nghĩ cho cô ta cái chết thì quá dễ dàng
Mộc Mai cứ chịu như vậy đến lúc Lâm Khiên 5 tuổi, vì chịu nhiều hành hạ và áp lực nên bà đã không qua khỏi , Lâm Khiên biết tất cả mọi chuyện nên rất ghét Lâm Duy và 5 tuổi thì đã đi du học. Khi còn mẹ, cậu là người hoạt bát nhưng từ lúc bà chết mà vẫn hi vọng là cậu đừng bao giờ trả thù cho bà, thì cậu đã trở nên lãnh đạm
Trong lúc ở trường thì tình cờ quen được Bạch Cẩm Tuyết , nữ chủ này cũng giả bộ quan tâm hắn và khiến hắn lên giường với cô từ đó Lâm Khiên chính thức bước vào hậu cung của Bạch Cẩm Tuyết.
Azzz. Vì một người đàn ông mà tranh giành sau đó thì hai người cũng chết
Nhanh chóng hồi thần cô mặc bộ đồng phục trường vào và đánh giá nó. Đồng phục trường là váy rời, áo sọc trắng xanh, váy dài tới đầu gối cùng màu trắng xanh
Bước ra ngoài và quay đầu lại cười tươi rói với ba mẹ mình
“ Con đi học đây “
Vừa nói vừa vẫy tay thật mạnh . Hành động này của cô làm mọi người trong nhà từ nhỏ đến lớn đều bật cười vì rất đáng yêu
“Con gái chúng ta đã lớn”
Mẹ cô khẽ chậc lưỡi
Cô bước ra ngoài thì đã thấy một chiếc xe đậu sẵn , nhìn qua cũng biết là xe mắc tiền rồi . Mãi đánh giá xe mà cô không để ý tới có người bước lại gần cô
“Chào Phạm tiểu thư , tôi tên là Sở Hạo từ nay sẽ phụ trách đưa đón tiểu thư đi học
À là người mà hôm qua ba nói đón mình , khẽ ngẩn đầu nhìn người phát ra giọng nói
Oa mĩ nam nha, lại còn cười ôn nhu nữa. À mà khoan.. Sở Hạo???
Danh sách chương