Chỉ còn khoảng vài trăm mét nữa là đến nhà số 62 khu Thượng Thủy.

Từ lúc nói câu cuối cùng, Tiêu Tự Trần luôn giữ im lặng, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ tập trung suy nghĩ. Trong khi đó Tần Khanh vẫn còn đang loay hoay mãi một vấn đề. Cuối cùng nhịn không nổi đành mở miệng hỏi.

“Tại sao anh muốn điều tra hai vụ án này?”

Cô rõ ràng trông thấy biến chuyển thật nhanh trong đôi mắt Tiêu Tự Trần, nhưng chưa kịp nắm bắt thì tiếng chuông điện thoại của cô reo vang.

Tần Khanh liếc mắt nhìn Tiêu Tự Trần, đối phương không nói năng gì, cô vội giải thích: “Đây là nhạc chuông tôi đặt riêng khi Cục Cảnh sát thành phố gọi đến, tôi nhận điện được không?”

Tiêu Tự Trần cau mày, một lúc lâu sau mới nói: “Được rồi! Hôm nay phá lệ cho cô tiếp điện thoại một lần.”

Tần Khanh nhận điện, thanh âm Dịch Lưu vang vọng khắp xe: “Pháp y Tần. Một năm trước chúng ta có tiếp nhận vụ án một bé trai bị cưỡng gian rồi giết chết. Hiện tại ở khu ngoại ô phía Đông thành phố cũng xảy ra vụ án tương tự. Cô có thể đến hiện trường nghiệm thi được không?”

Tần Khanh cảm thấy hồi hộp hơn hẳn, theo bản năng nhìn về phía Tiêu Tự Trần, trán anh nhăn thành một đường.

“Vụ án từ năm ngoái đến năm nay cũng chưa giải quyết?”

Tiêu Tự Trần lạnh lùng nói: “Trong một phạm trù nào đó mà nói mấy người cũng gián tiếp là hung thủ vụ án xảy ra hôm nay.”

Đương nhiên Dịch Lưu cũng nghe thấy giọng nói của Tiêu Tự Trần, anh ta sững người một lúc sau mới lên tiếng: “Pháp y Tần đang ở cùng Giáo sư Tiêu sao? Nếu có việc thì không cần đến đâu, tôi tìm người khác thay được rồi!”

“Vụ án trước do chính tôi phụ trách, vì vậy tôi phải đi. Cho tôi địa chỉ cụ thể đi!”

Dịch Lưu vẫn còn do dự, nhưng anh ta không thấy tiếng Tiêu Tự Trần phản đối nên mới dám nói: “Được! Vậy để tôi nhắn tin cho cô.”

Tin nhắn mau chóng được gửi tới, nhưng chỉ vì câu nói kia của Tiêu Tự Trần khiến tâm trạng cô tệ hơn hẳn.

Sau khi xem qua tin nhắn trên điện thoại, cô vô thức thở dài một tiếng.

“Giáo sư Tiêu, tôi đưa anh về nhà hay …”

“Tại sao cô thở dài?”, Tiêu Tự Trần nêu ra câu hỏi mà không cần nhìn Tần Khanh, tựa hồ như đã nhìn thấu tâm tư của cô: “Là bởi vì cái chết của đứa nhỏ hay bởi vì cô không được về nhà mình?”

Tần Khanh quay đầu xe, ngữ khí nhàn nhạt: “Cả hai đều đúng!”

Tiêu Tự Trần khẽ cười: “Quả nhiên rất thành thật!”

“Không cần đưa tôi về, tôi đi với cô.”

Tần Khanh kinh ngạc, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Cô không ngờ một người cao ngạo như vậy, lúc này lại cảm thông đến người khác như thế.

Cô nhớ rõ hôm qua khi tìm kiếm thêm thông tin về anh, có người trên internet đã đưa ra bằng chứng ‘lãnh huyết vô tình’ của anh.

Họ đăng một bức ảnh chụp ba năm về trước ở Mỹ. Trong ảnh là Ty Lạc và Tiêu Tự Trần một thân âu phục đen, mắt kính đen xuất hiện trên một góc khuất của con đường. Khu vực đó có rất nhiều ăn mày. Nhìn thấy hai người bọn họ liền ngửa tay xin ăn.

Khi ấy Ty Lạc rút ví lấy mấy tờ tiền nhưng Tiêu Tự Trần … hình ảnh đó đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.

Trong ảnh là một Tiêu Tự Trần ngông cuồng tự cao tự đại, cằm hếch cao, trong mắt đầy vẻ coi thường. Đôi bàn tay đẹp đẽ đút túi quần, mở miệng nói “Thân thể tàn, nhưng cái đầu không được tàn.”

Cô tin đây hoàn toàn là lời Tiêu Tự Trần có thể nói ra. Trời sinh anh là người hoàn mỹ, cho dù không phải đi chăng nữa, tự bản thân anh cũng sẽ biến mình thành người như vậy.

Qua chuyện này, nhân phẩm Ty Lạc nổi trội hơn hẳn, đương nhiên lấy tiền đề là hình ảnh trái ngược của Tiêu Tự Trần.

Nhưng có điều Tần Khanh không biết. Lần đó Tiêu Tự Trần đã chỉnh tên ăn mày vì anh biết bọn họ giả tàn tật để lừa tiền.

Thanh âm trầm thấp của Tiêu Tự Trần kéo Tần Khanh trở về thực tại. Ánh mắt của cô bắt gặp hình ảnh người đàn ông cúi thấp đầu, ánh sáng chiếu lên người anh giống như tỏa ánh hào quang.

“Mấy người cũng không thích áp dụng tâm lý tội phạm trong việc phá án đúng không?”, Tiêu Tự Trần bỗng nhiên lên tiếng, không chờ Tần Khanh đáp lời anh lại thẳng thắn nói tiếp: “Tôi biết trong nước không coi trọng phương pháp này.”

Tần Khanh không đáp vì cô biết đó là sự thật.

Tuy rằng tất cả mọi người trong Cục cảnh sát thành phố đều sùng bái và kính trọng Tiêu Tự Trần chẳng qua vì danh tiếng nổi như cồn của anh mà thôi.

27 tuổi đã là một giáo sư là điều khiến người khác nể phục.

Nhưng, chưa ai trông thấy thực lực thật sự của anh.

Đối với suy đoán này của mình, Tiêu Tự Trần cũng không vui vẻ gì. Đột nhiên anh trầm giọng ra lệnh: “Lái nhanh một chút!”

Tần Khanh đạp chân ga tăng tốc, bỗng nhiên cô chợt hiểu lý do vì sao anh đi theo cô. Cô nhếch miệng cười: Rất nhanh mọi người sẽ lãnh hội tài năng được Cảnh sát hình sự quốc tế ca ngợi là thế nào.

Hiện trường vụ án nằm ở vùng hẻo lánh phía Đông thành phố. Hiện tại cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, nhân viên giám định đang tiến hành chụp ảnh.

Tần Khanh và Tiêu Tự Trần bước xuống xe. Dịch Lưu, Đổng Huyên và Tề Lục đều có mặt ở đó. Vụ án bé trai bị cưỡng gian và giết hại một năm trước cũng chính do bốn người bọn họ phụ trách. Không ngờ rằng chỉ sau một năm tên hung thủ lại tiếp tục ra tay tàn độc.

Tề Lục ngẩng đầu nhìn hai bóng người đang bước tới, anh ngẩn người một lúc nhưng ngay lập tức nhanh chân đi về phía bọn họ.

“Giáo sư Tiêu cũng đến sao?”

Tần Khanh khỏi nghĩ cũng biết Tiêu Tự Trần không hề vui khi nghe Tề Lục nói câu này nhưng may là Tề Lục cũng phát giác mình lỡ lời nên mau chóng phủ đầu: “Ý của tôi là vụ án đơn giản này bên tổ điều tra hình sự đảm nhiệm được rồi, không cần làm phiền đến Giáo sư Tiêu.”

Tần Khanh cũng có ý muốn giải thích thêm nhưng Tiêu Tự Trần nhanh chân bước qua cô. Cô vốn nghĩ anh muốn xem xét hiện trường nhưng không nghĩ tới anh lại bình tĩnh đứng trước mặt Tề Lục ngẩng cao đầu, thanh âm nhàn nhạt nhưng chiếm ưu thế cả mười phần.

“Mấy người điều tra được sao? Tra cả năm trời? Nói không chừng còn tiếp tay cho tên hung thủ gây thêm vài vụ án nữa.”

Dứt lời anh đi ngang qua người Tề Lục. Ánh mắt Tề Lục tối xầm, không thốt nên lời.

Tần Khanh gật đầu chào ba người còn lại: “Tôi ra xem qua thi thể một chút!”

Dịch Lưu nghiêng người để Tần Khanh bước qua. Đổng Huyên mím mím môi vỗ vỗ vai Tề Lục an ủi.

“Đi thôi! Chúng ta cũng qua đó!”

Hiện trường được bảo vệ rất kỹ, không có dấu vết từng được động qua.

Một bé trai khoảng chừng bảy tuổi nằm thành hình chữ đại (1), quần áo chỉnh tề, trên cổ có một ngấn tím đen. Con ngươi đã phân hủy nặng. Trên người tỏa ra mùi hôi thối nồng đậm.

(1) Hình chữ đại 大 – Hai tay hai chân dang rộng.

Tần Khanh ngồi xổm, đeo găng tay. Tiêu Tự Trần vòng lấy hai tay đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào thi thể, nghiêm túc đánh giá.

Nhân viên phụ tá bắt đầu ghi chép. Tần Khanh cởi quần áo nạn nhân, thanh âm bình bình vang lên.

“Nạn nhân là nam giới. Khoảng chừng bảy tuổi. Nguyên nhân cái chết do nghẹt thở. Trên người xuất hiện những vết thi ban lớn. Tử thi có dấu hiệu trương phình. Bước đầu phán đoán thời gian tử vong trong khoảng từ 24-28 tiếng. Sau khi bị giết chết, bị cắt quần áo, sau đó một hung thủ đồng tính cưỡng hiếp. Hậu môn không phát hiện ra tinh dịch. Không thấy rõ dấu chân quanh khu vực hiện trường.”

Nhân viên ghi chép ghi đến mấy từ cuối cùng thì nhìn thấy Tần Khanh mặc lại quần áo cho người chết.

Cô thở dài, xoay người nhìn về phía Tề Lục: “Ngoại trừ khác địa điểm, còn thủ pháp ra tay đều giống hệt vụ án một năm về trước!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện