Tiêu Tự Trần cực kỳ khó chịu. Anh đóng cửa, ngồi phịch xuống ghế sofa, hay tay chống cằm …

Tại sao Tần Khanh không muốn đi Xyri với anh? Truy bắt tên trùm ma túy làm rúng động toàn bộ Châu Mỹ, không lẽ vụ này không đủ sức hấp dẫn, không đủ thú vị sao?

Hay cô không muốn làm phụ tá của anh?

Tiêu Tự Trần cau mày, trong lòng rất buồn bực; lại còn ngửi thấy cơ thể toàn mùi rượu, anh càng thêm bực mình. Gác chuyện của Tần Khanh sang một bên, anh nhanh chân đi về phía bồn tắm lớn, nhanh chóng trút bộ quần áo nồng nặc mùi rượu.

Tần Khanh ngồi rất lâu trên xe suy nghĩ miên man, trong đầu không ngừng tính toán.

Cục diện Xyri bây giờ xác định rất nguy hiểm, mặt khác anh Tần Xuyên nhất định sẽ không cho cô đi … nhưng … hình như Tiêu Tự Trần rất tức giận.

Tần Khanh đứng ngây người nhìn cánh cửa nhà Tiêu Tự Trần đang khép chặt trước mắt, cuối cùng quyết định quay trở về nhà mình.

Mười một giờ khuya, Tần Khanh vẫn ngồi trên ghế sofa, không nhúc nhích. Đầu óc cô hỗn loạn, một bên là hình ảnh bóng lưng đơn độc của Tiêu Tự Trần, một bên là dáng vẻ Tần Xuyên lo lắng cho sự an nguy của cô.

Tần Khanh đánh thượt một cái, cuối cùng đành rút điện thoại gọi cho Đệ Ngũ Quý.

Đệ Ngũ Quý đang say ngủ, nghe tiếng điện thoại reo, khó chịu vén chăn. Liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, cô không khách khí hét lớn: “Cậu mất ngủ liền kéo theo tớ nữa đúng không! Sao lúc ăn chơi vui vẻ không hề nghĩ đến tớ!”

Đệ Ngũ Quý lấy hai tay dụi mắt, nghe đầu dây bên kia giọng thầm thầm thì thì không hề cùng một âm lượng với cô.

Tần Khanh mím chặt môi, tựa người vào thành ghế nửa nằm nửa ngồi: “Cậu thù dai quá đi!”

Đệ Ngũ Quý nghe giọng Tần Khanh có chút khác lạ, liền mau chóng lấy lại tinh thần: “Sao? Sao? Muộn thế này … Không phải cùng đại thần nhà cậu say rượu loạn tình chứ???”

“Có thể suy nghĩ trong sáng hơn không?”, Tần Khanh hừ lạnh, “Anh ấy muốn đưa tớ đi Xyri!”

“Nghỉ phép? Tốt!”, Đệ Ngũ Quý hưng phấn.

Tần Khanh không trả lời: “Cô Đệ Ngũ à, cô có quan tâm đến tin tức thế giới không vậy?”

Đệ Ngũ Quý sững người, thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Tiêu đại thần bị điều qua Xyri?”

Ôi cái tư duy này!!! Tại sao hai người bên cạnh đều có những suy nghĩ khác người như thế này chứ! Không thể chịu đựng được mà!

Tần Khanh xoa xoa mi tâm: “Không phải. Xyri là nơi vừa xảy ra biểu tình chống chính phủ, hiện tại nơi đây vẫn còn phát sinh xung đột, đã có rất nhiều người chết rồi!”

“À!!!”, Đệ Ngũ Quý trợn tròn mắt: “Vậy Đại thần đến đó làm gì? Cậu ngàn lần không được đi, tớ chỉ có cậu là người bạn tốt nhất thôi!”

Tần Khanh mím mím môi: “Là chuyện riêng của anh ấy. Anh ấy muốn tớ đi cùng nhưng anh trai tớ chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Đệ Ngũ Quý nghe thế, nhất thời im lặng: “Thật sự rất nguy hiểm, nhưng trễ thế này mà cậu vẫn còn suy nghĩ vấn đề này chứng tỏ trong lòng cậu rất muốn đi đúng không?”

Tần Khanh ngẩn người. Đúng là cô chưa hề nghĩ đến bản thân mình muốn gì. Cô chỉ chăm chăm nghĩ đến cảm giác của Tiêu Tự Trần và Tần Xuyên, càng quên mất trong lòng mình rất lưu tâm chuyện loạn lạc tại Xyri. Bây giờ nghe Đệ Ngũ Quý hỏi cô như thế, cô mới bừng tỉnh.

Không nghe thấy đầu dây bên kìa trả lời, Đệ Ngũ Quý đã rõ đáp án trong đầu Tần Khanh.

Tần Khanh là người bạn thân chí cốt của cô ta suốt hai mươi mấy năm trời. Về tình về lý sẽ không khuyến khích Tần Khanh đến nơi nguy hiểm ấy. Nhưng cô ta biết Tần Khanh là người ưa phiêu lưu mạo hiểm, chỉ do Tần Xuyên lo lắng thái quá nên Tần Khanh mới bất đắc dĩ sống an phận như vậy.

“Này này … Chụt … Cậu hỏi đại thần coi có thể cho tớ theo cùng luôn được không?”

Tần Khanh khẽ cười, giọng cả quyết: “Không được!”

“Tại sao?”

“Bởi vì cậu phải ở nhà. Có nhiệm vụ cực kỳ quan trọng.”

“Chuyện gì?”

“Nếu như anh tớ về, cậu chống lưng giúp tớ!”

“Mịa nó!”, Đệ Ngũ Quý nổi trận lôi đình: “Vậy chẳng phải đã quyết định là đi rồi à!”

“Đi!”, Tần Khanh đáp ngắn gọn, không thèm để ý đến Đệ Ngũ Quý đầu dây bên kia đang la oai oái.

Thời khắc này không phải nên lợi dụng bạn thân sao?

Tần Khanh chưa bao giờ có cảm giác một đêm trôi qua lại dài như vậy. Tiêu Tự Trần cũng thế, anh cũng không ngủ được, trong giấc mơ của anh chỉ là hình ảnh đôi mắt đen láy của Tần Khanh.

_ _ _ Tôi không muốn đi Xyri.

_ _ _ Nghe nói trợ lý trước của anh chết rất thảm?

_ _ _ Tôi không muốn tiếp tục làm trợ lý của anh.

Buổi sáng thức giấc, đôi mắt của Tiêu Tự Trần đỏ au, như thói quen, anh nằm trên giường hai phút, sau đó mới đứng dậy, làm vệ sinh cá nhân.

Anh mơ về Tần Khanh đúng hai lần. Lần đầu tiên …

Hai tai của Tiêu Tự Trần bất giác đỏ lựng, buồn bực ném khăn mặt về chỗ cũ, đi đến phía bàn ăn. Điểm tâm đã được chuẩn bị chu đáo.

Ánh mắt Tiêu Tự Trần nhìn chằm chằm vào bữa sáng, liếc mắt về phía bồn tắm … Quần áo vương vãi dưới sàn đã được dọn dẹp. Ánh mắt anh ánh lên tia vui vẻ, ung dung thong thả dùng bữa sáng.

Tần Khanh chuẩn bị điểm tâm cho Tiêu Tự Trần và thu dọn quần áo của anh xong xuôi, thì mau chóng về nhà chuẩn bị hành lý. Tối hôm qua ngủ trễ, quyết định quá chóng vánh nên chưa kịp thu xếp đồ đạc.

Cô đem va ly cho vào cốp xe, khi lên lầu đã thấy Tiêu Tự Trần xách balo trên vai, đầu đội mũ lưỡi trai đen. Nhìn thấy cô chỉ khẽ liếc một cái, rồi đi lướt qua.

“Có thể đi được chưa?”

Giọng anh lạnh lùng vang lên, Tần Khanh nhìn bóng lưng cao ngạo ấy, trong lòng buông lỏng … Người đàn ông này thù dai quá đi mất! Lạnh nhạt với cô, ngay cả câu Chào buổi sáng còn không chịu nói.

Được rồi! Vậy thì ‘chuyện kia’ cũng không thèm thông báo, trực tiếp đi với anh ra sân bay.

Tên đàn ông này chắc tức chết rồi … không phải tối qua từ chối anh sao.

Suốt đường đi Tiêu Tự Trần không nói câu nào. Tần Khanh hỏi anh đi sân bay nào, anh chỉ giơ di động ra hướng về phía cô, không thèm mở miệng, nhắm mắt dưỡng thần.

Tần Khanh liếc nhìn cặp mắt anh … Người đàn ông này tối qua chắc chắn ngủ không được ngon giấc.

Đến sân bay, Tần Khanh dừng xe, giải quyết chuyện gửi xe với nhân viên phi trường, rồi mới quay trở về bên cạnh Tiêu Tự Trần. Khi ấy, anh từ từ mở mắt ra.

Tần Khanh thở dài trong lòng: Như thế này mà nói sẽ bảo vệ cho cô?

Tiêu Tự Trần cầm balo bước xuống xe, đi ngang qua Tần Khanh … được vài bước, không biết trong đầu nghĩ gì, đột nhiên anh dừng bước quay đầu: “Tạm biệt!”

Trong bãi đậu xe, ánh đèn sáng choang như ban ngày, chiếu lên thân ảnh Tiêu Tự Trần phản xạ những tia sáng nhỏ vụn lọt vào mắt Tần Khanh. Cô khẽ nheo mắt. Dứt lời, Tiêu Tự Trần kiên định quay đầu bước đi.

“Anh không rủ tôi thêm lần nữa sao?”, ngữ khí pha chút trêu ghẹo, chậm rãi truyền đến tai Tiêu Tự Trần.

Tiêu Tự Trần ngừng bước, im lặng một chút rồi lắc đầu: “Tôi không miễn cưỡng!”

Ngữ khí trầm thấp ấy, Tần Khanh thầm nghĩ: Rõ ràng trong lòng anh không phải suy nghĩ như vậy, mà còn bày đặt, không biết nên bỏ qua hay vạch trần anh ấy đây!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện