Rốt cục Tiêu Tự Trần cũng không được ngủ bù, bởi vì khoảng hơn hai giờ Ty Lạc gọi điện thoại đến nói rằng anh ta đang ở thành phố Kỳ, muốn gặp mặt Tiêu Tự Trần một chút.
Tần Khanh trong lòng tim đập loạn xạ. Cô có thể có một lần cơ hội được nghe lỏm câu chuyện bí ẩn giữa Ảnh đế Ty Lạc và Đại thần không? Trong lúc Tiêu Tự Trần nhận điện thoại mặc dù gương mặt tỏ vẻ khó chịu nhưng Tần Khanh có thể nhìn ra được tâm trạng của anh thật ra đang rất vui.
Trước khi cúp điện thoại, ánh mắt Tiêu Tự Trần đột nhiên lướt nhẹ qua Tần Khanh. Cô run lên một cái, không hiểu sao trong đầu lại nhảy ra bốn chữ ‘Giết người diệt khẩu’.
Không biết đầu dây bên kia Ty Lạc nói gì, Tiêu Tự Trần lấy tay che loa ngoài, hỏi: “Cô ăn lẩu bao giờ chưa?”
Tần Khanh cong môi: “Ăn rồi, mùi vị cũng không tệ lắm.”
“Có thể đề cử một nơi nào ngon không?”, Tiêu Tự Trần lại hỏi.
“Được …”, Tần Khanh cụp mắt suy nghĩ, một lát sau mới nhớ tới một nơi: “ Độc Gia, nằm ở trung tâm thành phố, nghe nói cũng khá ngon. Mấy ngôi sao hay ăn ở đó vì nó có phòng riêng.”
“Cô đi rồi?”
“Đúng!”
Tiêu Tự Trần gật đầu, lại cầm điện thoại, giọng nói vang lên: “Được rồi! Mấy giờ cậu đến?”
Ty Lạc ngồi nhịp nhịp chân trong phim trường, nghe Tiêu Tự Trần nói vậy liền nhếch mày, thấp giọng nói: “Cậu hỏi ý cô ấy rồi sao? Cậu nghĩ cô ấy sẽ đồng ý qua đây?”
“Đương nhiên hỏi rồi!”, Tiêu Tự Trần đi cách Tần Khanh vài bước, mũi hếch lên trời, “Cô ấy cực kỳ tình nguyện!”
Ty Lạc xoa xoa mi tâm, cái tên này trước sau đều đi ép buộc người khác.
Rõ ràng Ty Lạc nghe anh hỏi người ta ăn lẩu chưa, rồi hỏi ăn lẩu ở đâu ngon, cuối cùng mới hỏi đã đi lần nào chưa …
Còn chuyện tham dự bữa tiệc này anh vốn không hề đả động đến một chữ.
Trong chớp mắt Ty Lạc hầu như hiểu tâm tư của Tiêu Tự Trần rõ mồn một.
Anh sợ Tần Khanh chưa từng ăn lẩu, nên quanh quanh co co hỏi cô đã từng ăn món này chưa, câu thứ hai nói lảng sang chuyện khác, câu thứ ba chính là Tần Khanh không lý do nào từ chối …
Khá lắm, lâu rồi không gặp …. Bây giờ còn biết đi lừa con gái người ta.
Tần Khanh thấy Tiêu Tự Trần nói chuyện điện thoại xong, liền bước tới, khẽ mỉm cười: “Giáo sư Tiêu, nếu không có việc gì tôi xin phép về trước!”
“À! Có việc!”
Tần Khanh chỉ là theo lễ nghi phép tắc nói ra câu này, không ngờ Tiêu Tự Trần trả lời mấy từ đã khiến cô nghẹn họng, từ chối không được, mà đồng ý cũng chả xong.
Tiêu Tự Trần đánh giá Tần Khanh từ trên xuống dưới, sau đó chỉ qua sát vách: “Cho cô mười phút về nhà thay quần áo. Sau đó chúng ta sẽ ra ngoài một chút!”
Tần Khanh cau mày, đây có phải là phục vụ 24/24 không?
“Đi đâu?”
“Độc Gia!”, Tiêu Tự Trần lạnh nhạt nói, chân bước về phía phòng ngủ, mắt vẫn nhìn Tần Khanh: “Cô đưa tôi đến đó vì tôi không biết chỗ.”
Cho dù anh có biết thì có tác dụng gì chứ, anh đâu có biết lái xe!
Nhưng mà … Tiêu đại thần à, anh có thể gọi xe mà? Tại sao cứ phải kéo cô đi cùng? Thả ra một chút khó đến như vậy sao?
Tuy nhiên câu này Tần Khanh chỉ dám giữ trong bụng, bởi cô biết sau khi cô nói ra mấy câu phản bác này anh sẽ dùng ngôn từ như thế nào đả kích lại cô.
“À! Trợ lý Tần của tôi, cô muốn tôi giải thích 24/24 là thế nào sao?”
“Đâu phải tôi không cho cô thời gian để ngủ?”
“Từ lúc tôi chọn cô là phụ tá thì từ giờ khắc đó chính là cô mất hết tự do.”
…
Tần Khanh cảm thấy … cô đang gặp ác mộng.
Cô cong môi ẩn giấu tâm trạng không vui, chỉ dám kháng nghị một điều nho nhỏ: “Vậy tôi không cần phải thay quần áo, chỉ là một tài xế, đưa anh đến, đón anh về!”
Tiêu Tự Trần nghe xong, gương mặt xám ngoét, quét mắt nhìn Tần Khanh một cái, vòng hai tay, mắt đối mắt, cúi gập người áp sát Tần Khanh.
“Cô là trợ lý Tần của tôi. Cái tên Ty Lạc đó nếu trông thấy cô mặc bộ đồ này sẽ trực tiếp phủ định ánh mắt của của tôi, còn nhạo báng tôi không có phẩm vị.”
Sắc mặt Tiêu Tự Trần rất nghiêm túc, giống như Ty Lạc thật sự đang rủa anh vậy.
Tần Khanh đảo mắt nói: “Vậy tôi đưa anh đến cửa, cố gắng không để anh ta trông thấy.”
“Cậu ta nói ra cửa đón tôi.”
“…”, Tần Khanh thở dài một cái, ngẩng đầu, đành bất lực đóng vai một trợ lý tốt: “Vậy thưa giáo sư Tiêu, tôi nên mặc quần áo như thế nào?”
Tiêu Tự Trần đứng thẳng người, nhớ đến mấy người phụ nữ vây quanh Ty Lạc đều quần là áo lượt, lắc lắc đầu: “Cô mặc bộ đồ trang nhã một chút, chỉ cần đáng yêu và xinh đẹp là đủ.”
Tần Khanh lặng lẽ nghĩ thầm: Người xinh đẹp đáng yêu là thế nào đây …
Không phải xưa nay cô cũng là người phụ nữ đáng yêu sao?
“Ok!”, Tần Khanh nhếch môi mỉm cười, chào Tiêu Tự Trần rồi về nhà mình.
Tiêu Tự Trần nhìn theo bóng dáng Tần Khanh, sau đó mới vào phòng ngủ thay âu phục. Tâm trạng anh đang rất tốt, còn ngâm nga một điệu hát.
Anh từ từ bàn tính …
Ngày hôm nay sẽ cho tên Ty Lạc thấy trợ lý tuyệt vời của anh, sau đó ngày mai cho hắn nếm thử tay nghề nấu nướng của trợ lý.
Tiêu đại thần nhếch miệng … Perfect!!!
So với trên tivi, 360 độ đâu đâu cũng là soái ca Ty Lạc trên tivi, giờ đây anh muốn trông thấy vẻ mặt ghen tị trên gương mặt đó!
Đại thần dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, đứng trước gương, đáy mắt đượm ý cười.
Tần Khanh trong lòng tim đập loạn xạ. Cô có thể có một lần cơ hội được nghe lỏm câu chuyện bí ẩn giữa Ảnh đế Ty Lạc và Đại thần không? Trong lúc Tiêu Tự Trần nhận điện thoại mặc dù gương mặt tỏ vẻ khó chịu nhưng Tần Khanh có thể nhìn ra được tâm trạng của anh thật ra đang rất vui.
Trước khi cúp điện thoại, ánh mắt Tiêu Tự Trần đột nhiên lướt nhẹ qua Tần Khanh. Cô run lên một cái, không hiểu sao trong đầu lại nhảy ra bốn chữ ‘Giết người diệt khẩu’.
Không biết đầu dây bên kia Ty Lạc nói gì, Tiêu Tự Trần lấy tay che loa ngoài, hỏi: “Cô ăn lẩu bao giờ chưa?”
Tần Khanh cong môi: “Ăn rồi, mùi vị cũng không tệ lắm.”
“Có thể đề cử một nơi nào ngon không?”, Tiêu Tự Trần lại hỏi.
“Được …”, Tần Khanh cụp mắt suy nghĩ, một lát sau mới nhớ tới một nơi: “ Độc Gia, nằm ở trung tâm thành phố, nghe nói cũng khá ngon. Mấy ngôi sao hay ăn ở đó vì nó có phòng riêng.”
“Cô đi rồi?”
“Đúng!”
Tiêu Tự Trần gật đầu, lại cầm điện thoại, giọng nói vang lên: “Được rồi! Mấy giờ cậu đến?”
Ty Lạc ngồi nhịp nhịp chân trong phim trường, nghe Tiêu Tự Trần nói vậy liền nhếch mày, thấp giọng nói: “Cậu hỏi ý cô ấy rồi sao? Cậu nghĩ cô ấy sẽ đồng ý qua đây?”
“Đương nhiên hỏi rồi!”, Tiêu Tự Trần đi cách Tần Khanh vài bước, mũi hếch lên trời, “Cô ấy cực kỳ tình nguyện!”
Ty Lạc xoa xoa mi tâm, cái tên này trước sau đều đi ép buộc người khác.
Rõ ràng Ty Lạc nghe anh hỏi người ta ăn lẩu chưa, rồi hỏi ăn lẩu ở đâu ngon, cuối cùng mới hỏi đã đi lần nào chưa …
Còn chuyện tham dự bữa tiệc này anh vốn không hề đả động đến một chữ.
Trong chớp mắt Ty Lạc hầu như hiểu tâm tư của Tiêu Tự Trần rõ mồn một.
Anh sợ Tần Khanh chưa từng ăn lẩu, nên quanh quanh co co hỏi cô đã từng ăn món này chưa, câu thứ hai nói lảng sang chuyện khác, câu thứ ba chính là Tần Khanh không lý do nào từ chối …
Khá lắm, lâu rồi không gặp …. Bây giờ còn biết đi lừa con gái người ta.
Tần Khanh thấy Tiêu Tự Trần nói chuyện điện thoại xong, liền bước tới, khẽ mỉm cười: “Giáo sư Tiêu, nếu không có việc gì tôi xin phép về trước!”
“À! Có việc!”
Tần Khanh chỉ là theo lễ nghi phép tắc nói ra câu này, không ngờ Tiêu Tự Trần trả lời mấy từ đã khiến cô nghẹn họng, từ chối không được, mà đồng ý cũng chả xong.
Tiêu Tự Trần đánh giá Tần Khanh từ trên xuống dưới, sau đó chỉ qua sát vách: “Cho cô mười phút về nhà thay quần áo. Sau đó chúng ta sẽ ra ngoài một chút!”
Tần Khanh cau mày, đây có phải là phục vụ 24/24 không?
“Đi đâu?”
“Độc Gia!”, Tiêu Tự Trần lạnh nhạt nói, chân bước về phía phòng ngủ, mắt vẫn nhìn Tần Khanh: “Cô đưa tôi đến đó vì tôi không biết chỗ.”
Cho dù anh có biết thì có tác dụng gì chứ, anh đâu có biết lái xe!
Nhưng mà … Tiêu đại thần à, anh có thể gọi xe mà? Tại sao cứ phải kéo cô đi cùng? Thả ra một chút khó đến như vậy sao?
Tuy nhiên câu này Tần Khanh chỉ dám giữ trong bụng, bởi cô biết sau khi cô nói ra mấy câu phản bác này anh sẽ dùng ngôn từ như thế nào đả kích lại cô.
“À! Trợ lý Tần của tôi, cô muốn tôi giải thích 24/24 là thế nào sao?”
“Đâu phải tôi không cho cô thời gian để ngủ?”
“Từ lúc tôi chọn cô là phụ tá thì từ giờ khắc đó chính là cô mất hết tự do.”
…
Tần Khanh cảm thấy … cô đang gặp ác mộng.
Cô cong môi ẩn giấu tâm trạng không vui, chỉ dám kháng nghị một điều nho nhỏ: “Vậy tôi không cần phải thay quần áo, chỉ là một tài xế, đưa anh đến, đón anh về!”
Tiêu Tự Trần nghe xong, gương mặt xám ngoét, quét mắt nhìn Tần Khanh một cái, vòng hai tay, mắt đối mắt, cúi gập người áp sát Tần Khanh.
“Cô là trợ lý Tần của tôi. Cái tên Ty Lạc đó nếu trông thấy cô mặc bộ đồ này sẽ trực tiếp phủ định ánh mắt của của tôi, còn nhạo báng tôi không có phẩm vị.”
Sắc mặt Tiêu Tự Trần rất nghiêm túc, giống như Ty Lạc thật sự đang rủa anh vậy.
Tần Khanh đảo mắt nói: “Vậy tôi đưa anh đến cửa, cố gắng không để anh ta trông thấy.”
“Cậu ta nói ra cửa đón tôi.”
“…”, Tần Khanh thở dài một cái, ngẩng đầu, đành bất lực đóng vai một trợ lý tốt: “Vậy thưa giáo sư Tiêu, tôi nên mặc quần áo như thế nào?”
Tiêu Tự Trần đứng thẳng người, nhớ đến mấy người phụ nữ vây quanh Ty Lạc đều quần là áo lượt, lắc lắc đầu: “Cô mặc bộ đồ trang nhã một chút, chỉ cần đáng yêu và xinh đẹp là đủ.”
Tần Khanh lặng lẽ nghĩ thầm: Người xinh đẹp đáng yêu là thế nào đây …
Không phải xưa nay cô cũng là người phụ nữ đáng yêu sao?
“Ok!”, Tần Khanh nhếch môi mỉm cười, chào Tiêu Tự Trần rồi về nhà mình.
Tiêu Tự Trần nhìn theo bóng dáng Tần Khanh, sau đó mới vào phòng ngủ thay âu phục. Tâm trạng anh đang rất tốt, còn ngâm nga một điệu hát.
Anh từ từ bàn tính …
Ngày hôm nay sẽ cho tên Ty Lạc thấy trợ lý tuyệt vời của anh, sau đó ngày mai cho hắn nếm thử tay nghề nấu nướng của trợ lý.
Tiêu đại thần nhếch miệng … Perfect!!!
So với trên tivi, 360 độ đâu đâu cũng là soái ca Ty Lạc trên tivi, giờ đây anh muốn trông thấy vẻ mặt ghen tị trên gương mặt đó!
Đại thần dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, đứng trước gương, đáy mắt đượm ý cười.
Danh sách chương