Cố Mạc Phong thật sự không ngờ rằng hắn và cô đã đính hôn rồi, tên nhóc này vẫn không từ bỏ! Còn ôm cô khóc sướt mướt như vậy nữa!
Nếu không phải lúc nãy hắn đến lớp cô, được những học sinh khác thông báo cho, thì không biết tên này đã làm đến mức nào rồi.
Lạc Ân lấy lại tinh thần, nhìn người đang tỏa luồng khí đen dày đặc, lại nhìn người tỏ vẻ đáng thương trước mặt, cô không biết nói gì.
Xem ra, phải nhanh chóng hóa giải hiểu lầm này thôi, nếu không, cô cũng không biết hai tên này sẽ làm gì nhau nữa.
Vậy nên, Lạc Ân cầm tay Cố Mạc Phong, kéo hắn đi đến gần Lạc Đồng, trước mặt tất cả mọi người, cô chỉ vào Cố Mạc Phong bên cạnh: "Đây là chồng sắp cười!", lại chỉ vào Lạc Đồng: "Đây là em trai!"
Cuối cùng, chốt lại một câu: "Hai người làm quen nhau đi", rồi biến mất.
Cô cần thời gian thích ứng, cô đã tuyên bố như vậy rồi, chắc là hai người đó sẽ sống hòa thuận với nhau thôi.
Đi một hồi, cô chợt dừng lại, nhìn lên những đám mây đang trôi chầm chậm trên trời, thì thầm: "Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi đã cùng đệ đệ đoàn tụ rồi. Hai người đừng lo lắng, con sẽ bảo vệ đệ ấy cả đời này, bù đắp tình thương gia đình mà đệ ấy đã mất đi lâu nay!"
- ---
Cố Nhạc đương nhiên cũng biết được chuyện Lạc Ân đính hôn.
Hắn cười khổ, hắn rõ ràng đến trước, rõ ràng gặp cô sớm như vậy, rõ ràng hắn đã làm nhiều việc như vậy để hai người bỏ lỡ nhau, nhưng cớ sao, họ vẫn cứ tìm được nhau như vậy chứ? Đúng như Cố Nhạc nói, thật ra, hắn quen biết Lạc Ân từ rất lâu, rất lâu rồi...
Kiếp trước, hắn cùng nàng là thanh mai trúc mã, hai người cùng nhau lớn lên, gia đình hai bên cũng đã ngầm thừa nhận là thông gia.
Lạc Ân cũng đã từng rất thích hắn, mỗi lần thấy hắn, cả gương mặt nhỏ của cô đều sáng bừng cả lên. Cô lúc nào cũng theo đuôi hắn, gọi tên Cố Nhạc hết lần này đến lần khác.
Hắn đã từng được cô đối xử chân thành như vậy...
Nhưng mà, hắn từ nhỏ đã phản nghịch, không muốn đi theo sự sắp xếp của gia đình, vậy nên, hắn dần dần xa lánh cô, thậm chí còn càng ngày càng ghét cô.
Lạc Ân đối xử tốt với hắn bao nhiêu, hắn lại đối xử tồi tệ với cô bấy nhiêu.
Hắn đối người yêu liên tục cũng không muốn làm người yêu của cô, xem cô như quái vật mà xa lánh.
Thậm chí, những bạn gái kia của hắn khi biết được sự tồn tại của cô, đã không ngừng tìm mọi cách nhắm vào cô. Hắn biết tất cả nhưng không ngăn cản. Hắn muốn... muốn cô biết khó mà lui, sau đó cả hai sẽ cùng giải trừ mối quan hệ khiến hắn khó chịu này.
Hắn chờ... chờ qua hai năm, rốt cuộc hắn chờ được ngày giải trừ hôn ước hai người.
Khi nhìn thấy cô bình tĩnh ngồi đối diện hắn, bình tĩnh thong dong thốt nên những lời nói mà hắn đã từng muốn nói, cô nói đến đúng lý hợp tình, thành công thuyết phục được hai nhà.
Cố Nhạc cảm thấy bản thân nên vui vẻ vì cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cô rồi.
Nhưng mà tối hôm đó, khi tất cả đều chìm vào giấc ngủ, xung quanh bị bao phủ bởi bóng tối, Cố Nhạc không biết tại sao lại bật khóc.
Hắn không biết tại sao mình lại khóc, cũng không biết tại sao mình lại đau khổ như mất đi thứ gì quan trọng như vậy.
Mãi cho đến khi, nhìn thấy cô trong vòng tay của người đàn ông khác, để người đàn ông ấy ôm lấy cô, hôn lên môi cô, hắn mới biết, hắn mất đi cái gì.
Bây giờ hắn mới phát giác, tình yêu hắn dành cho cô là từ khi nào đã thấm vào xương tủy, hòa vào máu hắn, cùng hắn là một thể, tình yêu ấy lặng lẽ đến mức hắn đến lúc đó mới nhận ra.
Nhưng nhận ra thì sao chứ? Trái tim của cô, đã không còn đặt nơi hắn nữa rồi.
Cố Nhạc uống rất nhiều, rất nhiều rượu.
Sau khi hắn tỉnh lại, bản thân đã ở thế giới cổ đại lúc nào không hay rồi.
Hắn không biết tại sao mình lại xuyên tới đây. Nhưng khi nhìn thấy Lạc Ân phiên bản thu nhỏ, hắn lập tức biết được, đây là ông trời cho hắn một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.
Hắn tới bên Lạc Ân, cùng bầu bạn với cô. Hắn thầm quyết tâm sẽ cùng cô nuôi dưỡng tình cảm từ lúc nhỏ. Nhưng gia đình cô lại gặp biến cố, cô như bốc hơi khỏi thế giới đó. Hắn phải tìm rất lâu, rất lâu mới tìm lại được cô. Vậy mà, điều hắn thấy lại là cô cùng người chồng kia của cô là sư đồ của nhau!
Cố Nhạc cảm thấy ông trời nhất định đang giúp hắn. Hắn lại tiếp tục làm quen với cô.
Có điều... cô không nhớ hắn là ai.
Mới đầu, hắn còn nghĩ là vì bản thân lớn rồi nên thay đồi nhiều, cô không nhận ra được.
Sau đó, hắn nhận ra, cô quả thật quên đi hắn, dù gặp hắn bao nhiêu lần thì cô cũng quên đi hắn.
Dù cho hắn có tới thế giới hiện đại, một lần nữa lớn lên cùng cô, cô cũng không động lòng với hắn nữa.
Cô không bao giờ thích hắn nữa rồi...
Cố Nhạc nhớ lại tất cả mọi chuyện, hắn vừa cười vừa khóc, chung quy, đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ, cố gắng đến mấy cũng chẳng thể trở về như ban đầu.
Nếu không phải lúc nãy hắn đến lớp cô, được những học sinh khác thông báo cho, thì không biết tên này đã làm đến mức nào rồi.
Lạc Ân lấy lại tinh thần, nhìn người đang tỏa luồng khí đen dày đặc, lại nhìn người tỏ vẻ đáng thương trước mặt, cô không biết nói gì.
Xem ra, phải nhanh chóng hóa giải hiểu lầm này thôi, nếu không, cô cũng không biết hai tên này sẽ làm gì nhau nữa.
Vậy nên, Lạc Ân cầm tay Cố Mạc Phong, kéo hắn đi đến gần Lạc Đồng, trước mặt tất cả mọi người, cô chỉ vào Cố Mạc Phong bên cạnh: "Đây là chồng sắp cười!", lại chỉ vào Lạc Đồng: "Đây là em trai!"
Cuối cùng, chốt lại một câu: "Hai người làm quen nhau đi", rồi biến mất.
Cô cần thời gian thích ứng, cô đã tuyên bố như vậy rồi, chắc là hai người đó sẽ sống hòa thuận với nhau thôi.
Đi một hồi, cô chợt dừng lại, nhìn lên những đám mây đang trôi chầm chậm trên trời, thì thầm: "Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi đã cùng đệ đệ đoàn tụ rồi. Hai người đừng lo lắng, con sẽ bảo vệ đệ ấy cả đời này, bù đắp tình thương gia đình mà đệ ấy đã mất đi lâu nay!"
- ---
Cố Nhạc đương nhiên cũng biết được chuyện Lạc Ân đính hôn.
Hắn cười khổ, hắn rõ ràng đến trước, rõ ràng gặp cô sớm như vậy, rõ ràng hắn đã làm nhiều việc như vậy để hai người bỏ lỡ nhau, nhưng cớ sao, họ vẫn cứ tìm được nhau như vậy chứ? Đúng như Cố Nhạc nói, thật ra, hắn quen biết Lạc Ân từ rất lâu, rất lâu rồi...
Kiếp trước, hắn cùng nàng là thanh mai trúc mã, hai người cùng nhau lớn lên, gia đình hai bên cũng đã ngầm thừa nhận là thông gia.
Lạc Ân cũng đã từng rất thích hắn, mỗi lần thấy hắn, cả gương mặt nhỏ của cô đều sáng bừng cả lên. Cô lúc nào cũng theo đuôi hắn, gọi tên Cố Nhạc hết lần này đến lần khác.
Hắn đã từng được cô đối xử chân thành như vậy...
Nhưng mà, hắn từ nhỏ đã phản nghịch, không muốn đi theo sự sắp xếp của gia đình, vậy nên, hắn dần dần xa lánh cô, thậm chí còn càng ngày càng ghét cô.
Lạc Ân đối xử tốt với hắn bao nhiêu, hắn lại đối xử tồi tệ với cô bấy nhiêu.
Hắn đối người yêu liên tục cũng không muốn làm người yêu của cô, xem cô như quái vật mà xa lánh.
Thậm chí, những bạn gái kia của hắn khi biết được sự tồn tại của cô, đã không ngừng tìm mọi cách nhắm vào cô. Hắn biết tất cả nhưng không ngăn cản. Hắn muốn... muốn cô biết khó mà lui, sau đó cả hai sẽ cùng giải trừ mối quan hệ khiến hắn khó chịu này.
Hắn chờ... chờ qua hai năm, rốt cuộc hắn chờ được ngày giải trừ hôn ước hai người.
Khi nhìn thấy cô bình tĩnh ngồi đối diện hắn, bình tĩnh thong dong thốt nên những lời nói mà hắn đã từng muốn nói, cô nói đến đúng lý hợp tình, thành công thuyết phục được hai nhà.
Cố Nhạc cảm thấy bản thân nên vui vẻ vì cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cô rồi.
Nhưng mà tối hôm đó, khi tất cả đều chìm vào giấc ngủ, xung quanh bị bao phủ bởi bóng tối, Cố Nhạc không biết tại sao lại bật khóc.
Hắn không biết tại sao mình lại khóc, cũng không biết tại sao mình lại đau khổ như mất đi thứ gì quan trọng như vậy.
Mãi cho đến khi, nhìn thấy cô trong vòng tay của người đàn ông khác, để người đàn ông ấy ôm lấy cô, hôn lên môi cô, hắn mới biết, hắn mất đi cái gì.
Bây giờ hắn mới phát giác, tình yêu hắn dành cho cô là từ khi nào đã thấm vào xương tủy, hòa vào máu hắn, cùng hắn là một thể, tình yêu ấy lặng lẽ đến mức hắn đến lúc đó mới nhận ra.
Nhưng nhận ra thì sao chứ? Trái tim của cô, đã không còn đặt nơi hắn nữa rồi.
Cố Nhạc uống rất nhiều, rất nhiều rượu.
Sau khi hắn tỉnh lại, bản thân đã ở thế giới cổ đại lúc nào không hay rồi.
Hắn không biết tại sao mình lại xuyên tới đây. Nhưng khi nhìn thấy Lạc Ân phiên bản thu nhỏ, hắn lập tức biết được, đây là ông trời cho hắn một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.
Hắn tới bên Lạc Ân, cùng bầu bạn với cô. Hắn thầm quyết tâm sẽ cùng cô nuôi dưỡng tình cảm từ lúc nhỏ. Nhưng gia đình cô lại gặp biến cố, cô như bốc hơi khỏi thế giới đó. Hắn phải tìm rất lâu, rất lâu mới tìm lại được cô. Vậy mà, điều hắn thấy lại là cô cùng người chồng kia của cô là sư đồ của nhau!
Cố Nhạc cảm thấy ông trời nhất định đang giúp hắn. Hắn lại tiếp tục làm quen với cô.
Có điều... cô không nhớ hắn là ai.
Mới đầu, hắn còn nghĩ là vì bản thân lớn rồi nên thay đồi nhiều, cô không nhận ra được.
Sau đó, hắn nhận ra, cô quả thật quên đi hắn, dù gặp hắn bao nhiêu lần thì cô cũng quên đi hắn.
Dù cho hắn có tới thế giới hiện đại, một lần nữa lớn lên cùng cô, cô cũng không động lòng với hắn nữa.
Cô không bao giờ thích hắn nữa rồi...
Cố Nhạc nhớ lại tất cả mọi chuyện, hắn vừa cười vừa khóc, chung quy, đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ, cố gắng đến mấy cũng chẳng thể trở về như ban đầu.
Danh sách chương