Sau khi nghe được Cố Mạc Phong sắp lấy người người khác, Lạc Ân chỉ ngây người trong nháy mắt. Bất quá sau đó…
Thâm tâm mỗ nữ nhân trong ngoài bất nhất nào đó:
Tên sư phụ khốn kiếp đó mà cũng sẽ thích người khác sao? Hừ! Không phải hắn nói nếu lớn lên mà ta vẫn chưa có ý trung nhân thì hắn sẽ chịu ủy khuất thú ta làm thê sao?
Nếu mà hắn thật sự thành hôn thì chí ít cũng phải báo cho sư huynh và đồ đệ của hắn chứ?
Hơn nữa lời mà bọn họ nói, bổn cô nương sẽ tin tưởng sao?
TIN CÁI RẮM!!!!
Lạc – trong ngoài bất nhất – Ân bên ngoài tỏ vẻ thờ ơ, lạnh lùng nhưng trong lòng sớm đã náo thành một mớ.
Cuối cùng cũng đã tới ngày tranh ngôi vị Vương.
Thành trấn Phượng Nghịch Dạ Nguyệt sớm đã vô cùng đông đúc náo nhiệt.
Các bậc cường giả thì dành thời gian để tìm hiểu địch nhân, thực hành tốt câu nói: ‘Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.'
Những người bình thường cũng không rãnh rỗi, đây là cơ hội tốt để mua may bán đắt nha. Các hàng quán bày bán đủ loại mặt hàng, cạnh tranh nhau đến suýt soát. Còn lại thì ngồi ở các tửu lâu ăn dưa đến hăng say.
Lúc này bạch y thiếu nữ chậm rãi xuất hiện nơi phố phường náo nhiệt, hấp dẫn ánh mắt của vô số người. Điều này cũng dễ nói thôi, dung mạo của nàng quá đẹp, họ sống bao lâu nay vẫn chưa bao giờ thấy người nào đẹp hơn nàng. So ra càng đẹp hơn đệ nhất mỹ nhân Trình Tư Tư nữa. Huống chi còn một thân khí chất thần tiên kia. Chính xác là tiên nữ hạ phàm!!!
Thiếu nữ thần sắc băng lãnh, cực kì nghiệm túc dừng lại trước một người bán kẹo hồ lô, tích chữ như vàng lên tiếng: “Hai phần.”
Mọi người: “…”
Người bán hàng đang như si nhìn nàng: “…”
Hắn triệt để hóa ngốc: Ặc, thật sao? Mỹ nhân băng này vừa mở miệng muốn mua kẹo thật đấy sao? Ta không nhầm chứ???
Dường như hiểu được tiếng lòng của người bán kẹo hồ lô, mọi người xung quanh đều nhìn hắn chằm chằm như muốn nói: Ngươi không nhầm đâu! Chúng ta cũng nghe thấy!
Hiểu được ánh mắt của mọi người, bấy giờ hắn mới lấy lại tinh thần, ho khan, lấy hai que đưa cho thiếu nữ: “Đây, của cô nương đây.”
Lạc Ân gật đầu, bỏ lại thỏi bạc rồi thản nhiên rời đi.
“Uy cô nương, ngươi đưa dư rồi!!!”
Nhưng mà thiếu nữ sớm đã biến mất giữa dòng người.
Lạc Ân biểu thị: Cho ngươi thêm tiền, ngươi còn muốn trả? Ta đứng lại đó để bị các ngươi nhìn cho nở hoa đầy người à
Nàng vừa đi vừa từ tốn ăn bên tay này một miếng, bên tay kia một miếng. Rất nhanh đã hết sạch. Nàng chép miệng tiếc nuối, tiếp tục đi về hàng thịt nướng muốn mua thêm, nàng đã quá lâu rồi không được ăn những món ăn ven đường này, nhớ muốn chết. Dù sao đến tối mới bắt đầu tranh tài mà.
Vẫn vác cái bản mặt vạn năm không đổi đi kêu thêm hai que thịt nướng. Vừa ăn vừa chậm rãi đi trên đường ngắm phong cảnh.
Đang mãi đi thì chợt dừng chân lại, như cảm nhận được điều gì mà ngẩng mặt lên.
Trong giây phút nàng nhìn rõ được người đứng đối diện, que thịt đang ăn dở rơi xuống đất. Mọi thứ như được ấn nút tạm dừng, không gian như tĩnh lặng lại. Giữa đất trời rộng lớn, giữa dòng người bon chen, mất thời gian mười năm, nàng… cuối cùng đã gặp lại hắn – sư phụ thân yêu của nàng.
Mười năm dằn vặt, mười năm nhung nhớ, giờ đây nàng đã một lần nữa nhìn thấy hắn. Đáng lẽ ra nàng phải chạy ngay lại, mắng cho hắn một trận thật sảng khoái, nói với hắn nàng đã chờ đợi hắn như thế nào, nói cho hắn biết hắn vô lương tâm ra sao, sau đó ôm lấy hắn như bao lần nàng đã tưởng tượng ra.
Thế nhưng giờ đây, chân nàng như mọc rễ, đôi môi của nàng không ngừng mấp máy nhưng không có lấy một thanh âm nào được thốt ra. Nàng cứ đờ người ra đó, nhìn không chớp mắt, sợ chỉ nhắm mắt một chút thôi, hắn sẽ biến mất như mười năm trước.
Sư phụ nàng giờ đây làm gì còn bộ dạng thiếu niên cà lơ phất phơ như trước nữa. Gương mặt đã mất đi sự ngây ngô, thay vào đó là sự thành thục, trầm tĩnh của một nam tử thực thụ. Trước kia đã là một mỹ thiếu niên, giờ đây càng thêm đẹp mắt, khiến người không thể rời mắt. Thân hình cao ráo, rắn chắc khoát lên huyền bào đẹp đẽ thượng hạng. Thêm một thân khí chất cao quý, lãnh diễm ấy nữa. Một chữ thôi: Soái!!!
Cố Mạc Phong thấy tiểu đồ đệ - người hằng đêm hắn mơ về, đang đứng ngay trước mặt mình, tâm tình ngũ vị tạp trần. Cuối cùng cũng đợi được ngày nàng tới đây. Nàng không khác trong tưởng tượng của hắn là mấy, nhưng lại càng xinh đẹp tuyệt mỹ hơn. Nữ hài tử năm nào còn lẽo đẽo làm cái đuôi của hắn, ngọt ngào gọi ‘sư phụ’, thoắt cái đã lớn lên trở thành một thiếu nữ động lòng người rồi.
Sư phụ Cố có cảm giác của người cha già là sao nhỉ?
Nhưng mà chưa kịp suy nghĩ gì thêm, hắn liền thấy Lạc Ân quay lưng lại với mình, dùng hết sức bình sinh chạy biến.
Để lại sư phụ Cố hỗn độn trong gió: “!!!”
Không phải tiểu đồ đệ nên lao vào ngực hắn, ôm lấy hắn, nghẹn ngào gọi ‘sư phụ’ hay sao???
Thế quái nào lại quay mông một cái chạy mất?
Hắn nhìn đáng sợ lắm sao?
Hắn rất soái đó được không???
Suy nghĩ loạn thất bát tao thế thôi chứ chân thì vẫn thoăn thoắt đuổi theo bóng dáng đang chạy trối chết nọ. Hai người tạo thành hai cơn gió lốc xoẹt qua dân chúng.
Dân chúng: Quái! Gió đâu mạnh thế!
Thâm tâm mỗ nữ nhân trong ngoài bất nhất nào đó:
Tên sư phụ khốn kiếp đó mà cũng sẽ thích người khác sao? Hừ! Không phải hắn nói nếu lớn lên mà ta vẫn chưa có ý trung nhân thì hắn sẽ chịu ủy khuất thú ta làm thê sao?
Nếu mà hắn thật sự thành hôn thì chí ít cũng phải báo cho sư huynh và đồ đệ của hắn chứ?
Hơn nữa lời mà bọn họ nói, bổn cô nương sẽ tin tưởng sao?
TIN CÁI RẮM!!!!
Lạc – trong ngoài bất nhất – Ân bên ngoài tỏ vẻ thờ ơ, lạnh lùng nhưng trong lòng sớm đã náo thành một mớ.
Cuối cùng cũng đã tới ngày tranh ngôi vị Vương.
Thành trấn Phượng Nghịch Dạ Nguyệt sớm đã vô cùng đông đúc náo nhiệt.
Các bậc cường giả thì dành thời gian để tìm hiểu địch nhân, thực hành tốt câu nói: ‘Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.'
Những người bình thường cũng không rãnh rỗi, đây là cơ hội tốt để mua may bán đắt nha. Các hàng quán bày bán đủ loại mặt hàng, cạnh tranh nhau đến suýt soát. Còn lại thì ngồi ở các tửu lâu ăn dưa đến hăng say.
Lúc này bạch y thiếu nữ chậm rãi xuất hiện nơi phố phường náo nhiệt, hấp dẫn ánh mắt của vô số người. Điều này cũng dễ nói thôi, dung mạo của nàng quá đẹp, họ sống bao lâu nay vẫn chưa bao giờ thấy người nào đẹp hơn nàng. So ra càng đẹp hơn đệ nhất mỹ nhân Trình Tư Tư nữa. Huống chi còn một thân khí chất thần tiên kia. Chính xác là tiên nữ hạ phàm!!!
Thiếu nữ thần sắc băng lãnh, cực kì nghiệm túc dừng lại trước một người bán kẹo hồ lô, tích chữ như vàng lên tiếng: “Hai phần.”
Mọi người: “…”
Người bán hàng đang như si nhìn nàng: “…”
Hắn triệt để hóa ngốc: Ặc, thật sao? Mỹ nhân băng này vừa mở miệng muốn mua kẹo thật đấy sao? Ta không nhầm chứ???
Dường như hiểu được tiếng lòng của người bán kẹo hồ lô, mọi người xung quanh đều nhìn hắn chằm chằm như muốn nói: Ngươi không nhầm đâu! Chúng ta cũng nghe thấy!
Hiểu được ánh mắt của mọi người, bấy giờ hắn mới lấy lại tinh thần, ho khan, lấy hai que đưa cho thiếu nữ: “Đây, của cô nương đây.”
Lạc Ân gật đầu, bỏ lại thỏi bạc rồi thản nhiên rời đi.
“Uy cô nương, ngươi đưa dư rồi!!!”
Nhưng mà thiếu nữ sớm đã biến mất giữa dòng người.
Lạc Ân biểu thị: Cho ngươi thêm tiền, ngươi còn muốn trả? Ta đứng lại đó để bị các ngươi nhìn cho nở hoa đầy người à
Nàng vừa đi vừa từ tốn ăn bên tay này một miếng, bên tay kia một miếng. Rất nhanh đã hết sạch. Nàng chép miệng tiếc nuối, tiếp tục đi về hàng thịt nướng muốn mua thêm, nàng đã quá lâu rồi không được ăn những món ăn ven đường này, nhớ muốn chết. Dù sao đến tối mới bắt đầu tranh tài mà.
Vẫn vác cái bản mặt vạn năm không đổi đi kêu thêm hai que thịt nướng. Vừa ăn vừa chậm rãi đi trên đường ngắm phong cảnh.
Đang mãi đi thì chợt dừng chân lại, như cảm nhận được điều gì mà ngẩng mặt lên.
Trong giây phút nàng nhìn rõ được người đứng đối diện, que thịt đang ăn dở rơi xuống đất. Mọi thứ như được ấn nút tạm dừng, không gian như tĩnh lặng lại. Giữa đất trời rộng lớn, giữa dòng người bon chen, mất thời gian mười năm, nàng… cuối cùng đã gặp lại hắn – sư phụ thân yêu của nàng.
Mười năm dằn vặt, mười năm nhung nhớ, giờ đây nàng đã một lần nữa nhìn thấy hắn. Đáng lẽ ra nàng phải chạy ngay lại, mắng cho hắn một trận thật sảng khoái, nói với hắn nàng đã chờ đợi hắn như thế nào, nói cho hắn biết hắn vô lương tâm ra sao, sau đó ôm lấy hắn như bao lần nàng đã tưởng tượng ra.
Thế nhưng giờ đây, chân nàng như mọc rễ, đôi môi của nàng không ngừng mấp máy nhưng không có lấy một thanh âm nào được thốt ra. Nàng cứ đờ người ra đó, nhìn không chớp mắt, sợ chỉ nhắm mắt một chút thôi, hắn sẽ biến mất như mười năm trước.
Sư phụ nàng giờ đây làm gì còn bộ dạng thiếu niên cà lơ phất phơ như trước nữa. Gương mặt đã mất đi sự ngây ngô, thay vào đó là sự thành thục, trầm tĩnh của một nam tử thực thụ. Trước kia đã là một mỹ thiếu niên, giờ đây càng thêm đẹp mắt, khiến người không thể rời mắt. Thân hình cao ráo, rắn chắc khoát lên huyền bào đẹp đẽ thượng hạng. Thêm một thân khí chất cao quý, lãnh diễm ấy nữa. Một chữ thôi: Soái!!!
Cố Mạc Phong thấy tiểu đồ đệ - người hằng đêm hắn mơ về, đang đứng ngay trước mặt mình, tâm tình ngũ vị tạp trần. Cuối cùng cũng đợi được ngày nàng tới đây. Nàng không khác trong tưởng tượng của hắn là mấy, nhưng lại càng xinh đẹp tuyệt mỹ hơn. Nữ hài tử năm nào còn lẽo đẽo làm cái đuôi của hắn, ngọt ngào gọi ‘sư phụ’, thoắt cái đã lớn lên trở thành một thiếu nữ động lòng người rồi.
Sư phụ Cố có cảm giác của người cha già là sao nhỉ?
Nhưng mà chưa kịp suy nghĩ gì thêm, hắn liền thấy Lạc Ân quay lưng lại với mình, dùng hết sức bình sinh chạy biến.
Để lại sư phụ Cố hỗn độn trong gió: “!!!”
Không phải tiểu đồ đệ nên lao vào ngực hắn, ôm lấy hắn, nghẹn ngào gọi ‘sư phụ’ hay sao???
Thế quái nào lại quay mông một cái chạy mất?
Hắn nhìn đáng sợ lắm sao?
Hắn rất soái đó được không???
Suy nghĩ loạn thất bát tao thế thôi chứ chân thì vẫn thoăn thoắt đuổi theo bóng dáng đang chạy trối chết nọ. Hai người tạo thành hai cơn gió lốc xoẹt qua dân chúng.
Dân chúng: Quái! Gió đâu mạnh thế!
Danh sách chương