Giống, thật sự rất giống! Lạc Ân không biết bây giờ mình nên có cảm xúc gì? Cô thật sự không nói nên lời. Người đó lớn lên thật sự rất giống với sư phụ, từ cả khuôn mặt cho đến vóc dáng, khí chất, khác chăng thì chỉ là kiểu tóc và bộ đồ thôi. Cô nhất thời không biết đối diện với hắn như thế nào, dùng thân phận gì để đứng trước mặt hắn. Ông trời thật biết trêu người, vào lúc cô muốn buông xuôi thì lại cho người giống hệt sư phụ xuất hiện. Lạc Ân không biết nên khóc hay là nên cười đây.
Cố Mạc Phong đứng ở cửa lớp, sớm đã quen với những cái nhìn chằm chằm này. Nhưng hôm nay hơi khác, hắn cảm nhận được sự khác biệt đó trên người một nữ sinh. Nữ sinh này thật lạ lẫm, hắn đến đây mấy lần, chưa từng thấy cô, với dung mạo kia của cô thì cũng phải để lại cho hắn ít nhiều ấn tượng chứ nhỉ? Lúc này Cố Mạc Phong không phát hiện rằng mình mới nhìn một lần đã nhớ kĩ cô, mà quan trọng là trước đây hắn chưa từng như vậy.
Cố Mạc Phong thấy rõ trong mắt cô không phải là si mê, mà cứ như qua hắn để nhìn một ai khác vậy, nghĩ đến đây, không hiểu sao bản thân hắn lại thấy khó chịu, trong ngực như bị một con dao cùn cứa qua, không quá đau nhưng lại làm hắn không thể nào lơ là cảm giác này. Hắn không muốn cảm xúc của mình bị người khác điều khiển, ngay lập tức không muốn nhìn thấy nữ sinh này nữa, thấy Trịnh Kiêm đã đi ra tới liền dẫn đầu đi mất. Lúc này, Cố Mạc Phong tự nhủ trong lòng, hắn sẽ không bao giờ để ý đến cô nữa!
Chưa kịp lên tiếng thì người đã đi mất, Lạc Ân thất thần nhìn cửa, đang lúc chuẩn bị đuổi theo người kia thì bỗng bị chen ngang bởi một loạt âm thanh reo hò. Bây giờ cô mới để ý, gần lớp học của mình có một đám người đang bu lại, số lượng người có xu hướng ngày càng tăng lên.
"Mẹ nó, hoa khôi lớp 10 tỏ tình với đại ma vương!!!!"
"Huhu nữ thần có người trong lòng rồi sao????!!!"
"Đại ma vương có nhận lời không nhỉ? Dù sao cũng là được hoa khôi tỏ tình!"
"Phi, quên đi, đại ma vương chắc chắn không đồng ý đâu, nghe nói đâu hắn với Trịnh Kiêm là một cặp đấy,"
"Được rồi, được rồi, đoán cái gì, đợi xem là biết được thôi!"
"...."
Lạc Ân đứng yên ở cửa lớp nhìn hai người đang là trung tâm kia. Hai người tựa như kim đồng ngọc nữ, một cao một thấp, đứng đối diện nhau, nữ sinh kia không hổ là hoa khôi, quả thật rất đẹp, mắt hạnh đang tỏa sáng lấp lánh nhìn nam sinh anh tuấn trước mặt, đôi môi đỏ chúm chím khẽ mở: "Anh Mạc Phong, từ lần đầu gặp em đã rất thích anh, em biết xung quanh anh cũng có rất nhiều người tốt, nhưng em tự tin em sẽ làm anh thích hơn họ, anh đồng ý làm bạn trai em nhé!", lời nói chân thành kết hợp với gương mặt đó quả thật làm người khác không thể chối từ.
Lời vừa nói xong, toàn trường yên tĩnh, một lúc sau vỡ òa, reo hò đồng thanh: "Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý đi!!!"
Lúc này Lạc Ân không nghe thấy lời nam sinh nói, chỉ nghe thấy những tiếng reo hò xung quanh, trái tim vừa mới sống lại tại một khắc kia nháy mắt như rơi xuống đáy cốc. Cô đứng yên như tượng, cảm xúc rối ren. Người đó rất giống sư phụ, nhưng có thật sự là người không? Nếu là sư phụ, vậy sao vừa rồi khi thấy cô, hắn không tỏ cảm xúc gì, cứ như nhìn một người xa lạ. Chính điều đó làm Lạc Ân không dám bước lên. Nhưng lỡ người đó thật sự là sư phụ thì sao, cảm giác mang lại khi hắn xuất hiện rất giống sư phụ, lỡ như là sư phụ nhưng lại chấp nhận lời tỏ tình của người khác thì sao? Dù biết mình không có tư cách gì nhưng trái tim vẫn đau quá.
Ngay tại lúc cô còn không biết làm sao thì hoa khôi bất ngờ đỏ mắt, sau đó không chịu nổi mà quay đầu bỏ đi. Mọi người cũng rất bất ngờ, vốn còn đang chuẩn bị tinh thần ăn cơm chó, nhưng nào ngờ mọi chuyện lại diễn biến như vậy chứ. Vừa nãy quá ồn, mọi người nhất thời không nghe Cố Mạc Phong nói gì nhưng tình hình như vậy thì chắc là không thành công rồi. Cả đám người ngao ngán, bắt gặp ánh mắt của đại ma vương thì lập tức tản đi, ai làm chuyện nấy.
Cố Mạc Phong thấy chuyện đã xong bèn nhấc chân bước đi, đi được vài bước thì khựng lại, quay đầu nhìn ra sau, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Lạc Ân. Cô vẫn giữ nét mặt như thường, chỉ là ánh mắt quá phức tạp, hắn không thể diễn tả được cảm xúc trong ánh mắt ấy. Hai người cách nhau một đám người mà nhìn nhau. Cuối cùng bị đánh gãy bởi cái quay đầu của Cố Mạc Phong. Hắn không thể tiếp tục nhìn người đó, còn nhìn nữa, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Lại nữa, hắn đã nhìn thấy mình nhưng vẫn quay đầu đi, lần này Lạc Ân xác định hắn không nhớ ra cô hoặc là... hoặc là hắn không phải là sư phụ, chỉ đơn giản là người giống người mà thôi.
Cố Mạc Phong đứng ở cửa lớp, sớm đã quen với những cái nhìn chằm chằm này. Nhưng hôm nay hơi khác, hắn cảm nhận được sự khác biệt đó trên người một nữ sinh. Nữ sinh này thật lạ lẫm, hắn đến đây mấy lần, chưa từng thấy cô, với dung mạo kia của cô thì cũng phải để lại cho hắn ít nhiều ấn tượng chứ nhỉ? Lúc này Cố Mạc Phong không phát hiện rằng mình mới nhìn một lần đã nhớ kĩ cô, mà quan trọng là trước đây hắn chưa từng như vậy.
Cố Mạc Phong thấy rõ trong mắt cô không phải là si mê, mà cứ như qua hắn để nhìn một ai khác vậy, nghĩ đến đây, không hiểu sao bản thân hắn lại thấy khó chịu, trong ngực như bị một con dao cùn cứa qua, không quá đau nhưng lại làm hắn không thể nào lơ là cảm giác này. Hắn không muốn cảm xúc của mình bị người khác điều khiển, ngay lập tức không muốn nhìn thấy nữ sinh này nữa, thấy Trịnh Kiêm đã đi ra tới liền dẫn đầu đi mất. Lúc này, Cố Mạc Phong tự nhủ trong lòng, hắn sẽ không bao giờ để ý đến cô nữa!
Chưa kịp lên tiếng thì người đã đi mất, Lạc Ân thất thần nhìn cửa, đang lúc chuẩn bị đuổi theo người kia thì bỗng bị chen ngang bởi một loạt âm thanh reo hò. Bây giờ cô mới để ý, gần lớp học của mình có một đám người đang bu lại, số lượng người có xu hướng ngày càng tăng lên.
"Mẹ nó, hoa khôi lớp 10 tỏ tình với đại ma vương!!!!"
"Huhu nữ thần có người trong lòng rồi sao????!!!"
"Đại ma vương có nhận lời không nhỉ? Dù sao cũng là được hoa khôi tỏ tình!"
"Phi, quên đi, đại ma vương chắc chắn không đồng ý đâu, nghe nói đâu hắn với Trịnh Kiêm là một cặp đấy,"
"Được rồi, được rồi, đoán cái gì, đợi xem là biết được thôi!"
"...."
Lạc Ân đứng yên ở cửa lớp nhìn hai người đang là trung tâm kia. Hai người tựa như kim đồng ngọc nữ, một cao một thấp, đứng đối diện nhau, nữ sinh kia không hổ là hoa khôi, quả thật rất đẹp, mắt hạnh đang tỏa sáng lấp lánh nhìn nam sinh anh tuấn trước mặt, đôi môi đỏ chúm chím khẽ mở: "Anh Mạc Phong, từ lần đầu gặp em đã rất thích anh, em biết xung quanh anh cũng có rất nhiều người tốt, nhưng em tự tin em sẽ làm anh thích hơn họ, anh đồng ý làm bạn trai em nhé!", lời nói chân thành kết hợp với gương mặt đó quả thật làm người khác không thể chối từ.
Lời vừa nói xong, toàn trường yên tĩnh, một lúc sau vỡ òa, reo hò đồng thanh: "Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý đi!!!"
Lúc này Lạc Ân không nghe thấy lời nam sinh nói, chỉ nghe thấy những tiếng reo hò xung quanh, trái tim vừa mới sống lại tại một khắc kia nháy mắt như rơi xuống đáy cốc. Cô đứng yên như tượng, cảm xúc rối ren. Người đó rất giống sư phụ, nhưng có thật sự là người không? Nếu là sư phụ, vậy sao vừa rồi khi thấy cô, hắn không tỏ cảm xúc gì, cứ như nhìn một người xa lạ. Chính điều đó làm Lạc Ân không dám bước lên. Nhưng lỡ người đó thật sự là sư phụ thì sao, cảm giác mang lại khi hắn xuất hiện rất giống sư phụ, lỡ như là sư phụ nhưng lại chấp nhận lời tỏ tình của người khác thì sao? Dù biết mình không có tư cách gì nhưng trái tim vẫn đau quá.
Ngay tại lúc cô còn không biết làm sao thì hoa khôi bất ngờ đỏ mắt, sau đó không chịu nổi mà quay đầu bỏ đi. Mọi người cũng rất bất ngờ, vốn còn đang chuẩn bị tinh thần ăn cơm chó, nhưng nào ngờ mọi chuyện lại diễn biến như vậy chứ. Vừa nãy quá ồn, mọi người nhất thời không nghe Cố Mạc Phong nói gì nhưng tình hình như vậy thì chắc là không thành công rồi. Cả đám người ngao ngán, bắt gặp ánh mắt của đại ma vương thì lập tức tản đi, ai làm chuyện nấy.
Cố Mạc Phong thấy chuyện đã xong bèn nhấc chân bước đi, đi được vài bước thì khựng lại, quay đầu nhìn ra sau, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Lạc Ân. Cô vẫn giữ nét mặt như thường, chỉ là ánh mắt quá phức tạp, hắn không thể diễn tả được cảm xúc trong ánh mắt ấy. Hai người cách nhau một đám người mà nhìn nhau. Cuối cùng bị đánh gãy bởi cái quay đầu của Cố Mạc Phong. Hắn không thể tiếp tục nhìn người đó, còn nhìn nữa, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Lại nữa, hắn đã nhìn thấy mình nhưng vẫn quay đầu đi, lần này Lạc Ân xác định hắn không nhớ ra cô hoặc là... hoặc là hắn không phải là sư phụ, chỉ đơn giản là người giống người mà thôi.
Danh sách chương