Nabi khinh bỉ nhìn tên Mamoru ngu ngốc đó, chả buồn trả lời nữa. Quả thật không thể ngờ cô nhỏ thô tục trong ngục lại là nữ hoàng dễ mến được lòng dân chúng như thế, cảnh tượng nhộn nhịp này chưa bao giờ xuất hiện ở Hitaito, nơi đó chỉ toàn tràn ngập những âm mưu đi xâm chiếm người khác, không có lấy một giây phút thanh thản nghỉ ngơi. Ở Ai Cập này, người người hiền hòa, lãnh đạo dễ chịu… 

Ta cảm thấy lưng có hơi mỏi nhưng do sức mạnh tinh thần quá to lớn nên vẫn ngồi cầm cự được tới phút chót, nhìn những gương mặt rạng rỡ tin tưởng bên dưới, ta lại càng phải phấn đấu nhiều hơn nữa. Carol có thể xây dựng Ai Cập giúp Menfuisư, cớ sao ta lại không thể tự xây dựng Giza trở nên không kém Tê Bê? Tiếp xong dân chúng cũng đã xế chiều, mọi người trong cung điện đã mệt bơ phờ, Mamoru cùng Nabi nghệt mặt ra không giữ hình tượng ngồi phịch xuống đất, tướng quân Nakuto cũng ngủ gà ngủ gật ôm lấy chân ghế của ta, Eri thở dài liên tục, chỉ có Ari sung sức cầm sổ sách bút viết đi tính toán:

- Xem nào, vòng vàng châu báu 17 rương, 48 cây lụa thượng hạng, 20 vò rượu,… Ừm, còn mớ thức ăn này mang xuống bếp đi, bảo ngự thiện chế gì ngon ngon nhé, còn không để tí ta xuống…

Bọn ta nhìn Ari bằng ánh mắt sùng bái, Ari, cô thật là mạnh mẽ @@

Ta định đi vào thì thấy một người đi vào, phía sau có bốn người đang khiêng theo một cái lồng lớn được phủ một lớp vải đen, trông rất bí ẩn. Ta tò mò nhìn, những người xung quanh lại tăng phần cảnh giác, không còn lười nhác nữa. Người đó hình như là người ngoại quốc…

- Nữ hoàng Ai Cập vạn tuế, chủ nhân của tôi là một thương nhân, ngưỡng mộ danh tiếng của nữ hoàng đã lâu nhưng không có cơ hội gặp mặt, nhân cơ hội này xin kính dâng cho nữ hoàng một món quà nho nhỏ, hi vọng người sẽ thích… Mở ra!

Ông ta quay lại, hạ lệnh mở tấm vải ra. Tất cả chăm chú nhìn vào hai cục lông đang xù lên trong đó, trợn mắt. Mamoru cùng Nabi cầm kiếm xông lên, vẻ mặt hung ác:

- Hỗn láo, các ngươi dám đem cái thứ nguy hiểm này dâng cho nữ hoàng ư? Có tin bọn ta chém chết các ngươi không?

- Mamoru, Nabi, đó là thứ gì vậy?

Ta nheo mắt nhìn không rõ, Mamoru và Nabi đang đứng bên cạnh lồng nên ta sẵn tiện hỏi luôn một thể, nào ngờ:

- Nữ hoàng, bọn chúng dám đem sư tử con dâng lên cho ngài… - Nabi hét to.

- Nữ hoàng, bọn chúng dám đem gấu dâng lên cho ngài… - Mamoru hét lớn.

Ạch, ta lại xoa trán. Hai kẻ bên dưới bắt đầu trợn ngược mắt, quay sang gây nhau:

- Mẹ nó, con mắt nào của ngươi nhìn ra nó là con gấu vậy?

- Chứ con mắt nào của ngươi nhìn ra nó là sư tử vậy?

Nhân lúc hai kẻ kia đang choảng nhau, tướng Nakuto bò lại, sau đó thảng thốt hét lên:

- Trời ơi, gấu chó… =.=

Ta bất lực cho người xách cái lồng lên…

- Ô, các ngươi kiếm đâu ra…

- Thưa nữ hoàng, đây là giống loài kì lạ được chủ nhân chúng tôi dùng một số tiền không hề nhỏ để mua…

- Nữ hoàng, thứ gì thế?

- Chó Ngao Tây Tạng, rất quý hiếm!! Không hiểu sao lại xuất hiện ở đây được!

Ta hào hứng định mở cửa lồng thì Ari vội hét toáng lên:

- Lính đâu, mau vào bắt hai con quái vật này ra. 

Ta chưa kịp mở cửa lồng, Ari đã hung hăng xách cái lồng bốn người khiêng định ném trả lại cho tên kia. Sức lực thật kinh hồn @@
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện