Izumin…

Izumin vừa dắt lạc đà đi ngang qua chỗ ta đang đứng, hắn cứ thế mà lướt qua, không hề ngoái đầu lại nhìn xem ta là ai.

Xung quanh ồn ào náo nhiệt nhưng ta lại không nghe thấy gì cả…

Mitamun nhìn thấy Izumin đã vội hoảng hốt bỏ trốn, kéo ta đi theo nhưng ta vùng tay nó ra, đuổi theo đoàn lái buôn của Izumin. Hắn đi rất nhanh, đang đi bỗng ngừng lại. Ta không màng sống chết đuổi theo, va phải rất nhiều người nhưng không còn tâm trí đâu mà xin lỗi, chân cố gắng chạy hết sức. May là bọn họ ngừng lại, nếu không thì mất dấu rồi!

Ta vội chen lấn muốn nhìn thấy Izumin, nào ngờ lại được chứng kiến cảnh tượng mình không muốn nhìn thấy nhất…

Cả đoàn lái buôn dừng lại vì người thanh niên dẫn đầu trùm khăn kia đánh rơi một cuộn vải từ trên lạc đà xuống… Mà cuộn vải đó lăn đến trước mặt Carol…

Ánh mắt ngây dại đó… Đúng rồi, lần đầu tiên vừa gặp Izumin đã đem lòng yêu Carol…

Ta nhìn thấy Izumin sững sờ nhìn Carol không chớp mắt, sau đó cúi đầu xuống. Bọn họ trò chuyện gì đó, ta cũng không nghe, chỉ có cảm giác tai hơi ong ong, mắt nhòa dần đi. Hình bóng thân thuộc trước mặt bỗng chốc trở nên mờ mờ ảo ảo. Izumin của ta… 

Ta không chen lấn lên hàng đầu nữa mà từ từ lui dần về phía sau, tay chân mất cảm giác, đám người phía sau xô ta ra để chen lấn chiêm ngưỡng nhan sắc của nữ thần sông Nin. Loạng choạng đứng không vững, chân bị người ta giẫm lên khiến ta ngã sang một bên. Cảm giác đau nhói nơi chân phải khiến ta tỉnh táo hơn được một tí, đứng dậy lê cái chân đau đi đến chỗ Carol, tay phủi hết bụi bẩn trên người, hiên ngang đi đến đứng bên cạnh Carol mà cười nói:

- Carol, chúng ta mau trở về thôi! Cũng khá muộn rồi!

Khẽ nâng mắt nhìn sang chỗ Izumin đang quỳ gối dưới kia, không ngờ hắn vẫn đang âm thầm quan sát Carol. Miệng cứ đăng đắng, muốn mở miệng mà không được. Izumin, cho dù ta có đứng trước mặt ngươi thì trong mắt ngươi cũng chỉ có Carol…

Ngươi thử nhìn sang phía bên phải Carol một tí thôi, một tí thôi…

Carol huyên thuyên kể với ta nào là người lái buôn kia tặng cho nó một cuộn vải rất đẹp, hắn ta rất nho nhã, đã vậy còn từng băng qua sa mạc Lybia… Toàn bộ ta đều để ngoài tai.

Izumin, ta muốn gặp ngươi biết bao, tại sao khi gặp được rồi lại đau lòng thế này? Sau khi Carol đi thì hắn cụp mắt xuống, vô tình lướt mình qua ta, sau đó lại quay lên lạc đà.

Người trước đây lúc nào cũng bảo vệ che chở, luôn nở nụ cười sủng nịch đối với ta, giờ trong mắt người đó không có bóng hình của ta nữa…

Ánh mắt vô hồn nhìn Izumin, đoàn thị vệ thấy ta nhìn như thế nên cảnh giác, lúc này Izumin mới nhăn mặt quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của ta. Ta không biết nói gì, khẽ cười một tiếng, cười mà nước mắt muốn rơi xuống. Cuối cùng hắn cũng nhìn tới ta nhưng với một ánh mắt vô cùng cảnh giác xen lẫn nghi ngờ… Unasu đưa Carol lên kiệu, nhìn qua ngó lại không thấy ta nên vộ đi kiếm. Thấy ta đang chết trân đứng đó mới mừng rỡ tiến lên:

- Nữ hoàng, chúng ta về cung thôi, công nương Carol đang chờ ngài!

- Ừ!

Ta giữ nguyên nụ cười tươi tắn, quay lưng lại bỏ đi theo Unasu. Mitamun trốn trong góc cũng vội che khăn rồi đuổi theo đoàn người để về cung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện