Tống Hạo Lân đi đến bên người Trần quản gia, đưa tay nâng người dậy, ôn hòa hỏi: "Các người là ai"

Trần quản gia cứ tưởng hôm nay là kiếp số của ông không ngờ lại may mắn sống sót, thở hỗn hển lấy hơi mới chậm rãi nói: "Lão tên Trần Quang là quản gia của Bạch gia, thiếu nữ bên kia là tiểu thư của lão, cô ấy tên là Bạch Diệu Tuyết"

Tống Hạo Lân tuy không thường xuyên nghe nhạc nhưng danh tiếng của nghệ sĩ Bạch Cẩm Tần vẫn có nghe nói đến.

"Đây là con gái của Bạch Cẩm Tần tiên sinh"

Trần quản gia nghe tên của lão gia nhà mình thì vui mừng, xem ra người này có nghe danh tiếng của lão gia, vì vậy ông vội nói: "Vâng!, anh quen biết lão gia nhà chúng tôi"

Tống Hạo Lân mĩm cười, nhìn thấy cách ăn mặc của Bạch Diệu Tuyết có phần quá mong manh, hắn cỡi áo khoác đen trên người ra đưa cho cô, mới trả lời Trần quản gia: "Bạch tiên sinh là nghệ sĩ piano nổi tiếng đương thời, nhà chúng tôi cũng từng hân hạnh mời ông đến diễn tấu tại tiệc thọ của gia gia" 

Bạch Diệu Tuyết đỏ mặt tiếp nhận áo khoác, lí nhí cảm ơn, rồi như thẹn thùng nấp sau lưng Trần quản gia.

"Hai người muốn đi đâu, sao Trần thúc lại bị thương như thế"

Trần quản gia vội kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Tống Hạo Lân nghe, rồi thở dài nói: "Chúng tôi vốn định đợi quân đội của quốc gia cứu trợ nhưng giờ thật sự cũng không biết phải làm thế nào, lão gia đang tại S thị chúng tôi chắc phải đi đến đó"

"Hiện tại thế đạo gian nguy, nếu Trần thúc muốn đi đến S thị có thể đi cùng chúng tôi" Tống hạo Lân đưa cho Trần quản gia một chai nước uống cùng một vài miếng bánh bích quy để ăn lấy sức, sau đó dẫn hai người về gặp những người khác trong đội.

Bạch Diệu Tuyết đi phía sau nhìn bóng dáng cao gầy trước mặt mà tim đập không thôi, ngay lúc nguy hiểm sắp buông xuống thì nam nhân này như thần xuất hiện cứu nàng cùng Trần thúc, hành động đó làm nàng cảm kích vô cùng giờ hắn lại muốn hộ tống nàng cùng Trần thúc đến S thị tìm ba mẹ, Bạch Diệu Tuyết nghĩ, đây là nam nhân anh dũng nhất mà nàng từng gặp.

Đang đứng khoanh tay đợi người, Cố Vũ nhìn thấy bóng dáng màu hồng đang chạy về hướng này thì nở nụ cười chào đón.

"Tiểu Di, thực vật cũng đủ rồi, em không cần mạo hiểm ra ngoài tìm vật tư nữa đâu"

Nguyệt Hân Di buông balo trên vai xuống, lấy ra nước cùng thức ăn, phân chia bỏ vào hai cái balo khác nhau.

"Hôm nay anh thế nào"

Cố Vũ ngồi xuống lấy một hộp bánh quy ra, xe mở đưa cho Nguyệt Hân Di, cười cười nói: "Tốt hơn nhiều, anh nghĩ hôm nay chúng ta có thể bước đi, thuốc của tiểu Di rất tốt".

Hắn cũng đã tỉnh lại bốn ngày, ngay từ đầu thân thể còn đau nhức nhưng tiểu Di hái một đống hoa cỏ nghiền nát rồi sắc cho hắn uống hơn nữa tố chất của dị năng giả vốn rất tốt nên sức khỏe của hắn càng ngày càng tốt hơn, hôm nay thì đã có thể bước đi, dị năng cũng khôi phục.

Nguyệt Hân Di gật đầu, đưa tay bắt mạch cho Cố Vũ xác nhận nguyên khí của hắn tuy vẫn còn không khôi phục đến thời kì đỉnh phong nhưng cũng không còn nguy hiểm gì đáng nói.

"Vậy hôm nay chúng ta đi, nơi này không tiện ở lâu" 

C thị không gọi là thành phố lớn nhưng cũng có mấy vạn dân, thời gian càng lâu thì tang thi càng nhiều bọn họ dừng ở đây đã hơn một tuần, phải nhanh chóng rời khỏi thành phố này.

"Đến S thị đi tiểu Di, đồng đội của anh cũng đang trên đường đến đó, nếu may mắn chúng ta có thể hội hộp cũng bọn họ"

Nguyệt hân Di cũng không phản đối hiện tại đi cùng đoàn đội dĩ nhiên tốt hơn hành tẩu một mình, nàng sắp xếp hai balo một chút đưa cho Cố Vũ một cái, nàng lấy cái nặng nhất quẩy lên mình, hai người bắt đầu lên đường, mấy hôm nay Nguyệt Hân Di đã thăm dò hoàn cảnh xung quanh biết con đường nào là ích tang thi nhất.

Lúc này ở một tiểu khu gần nhà hoang mà Cố Vũ và Nguyệt Hân Di đang trú ngụ, trong một gian phòng trọ nhỏ, có một nhóm người đang cặm cụi thu dọn đồ đạc. 

Ông Triệu cùng vợ vốn là nông dân nhưng con trai của họ thi đậu 

đại học lớn tại C thị khi ra trường còn kiếm được một công việc có mức thu nhập khá cao, hai ông bà được đón lên ở chung cùng con trai tại tiểu khu này, ngày mạt thế đến hai ông bà còn chưa biết mãi đến khi đứa con trai Triệu Vũ Đông hối hả chạy thẳng vào nhà đóng sầm cửa lại, luống cuống bảo hiện tại xuất hiện rất nhiều quái vật ăn thịt người, lúc đó ông Triệu còn cười ha hả tưởng con trai đùa mình nhưng chính mắt ông từ cửa sổ nhìn đến một người bị xé rồi ăn luôn thịt thì ngơ ngác giận cả mình.

Bọn họ vốn đợi quân đội đến giải cứu nhưng đã hơn một tuần một bóng quân nhân cũng không thấy, đến nay bọn họ gần như tuyệt vọng, con trai lại nghe là mọi người lục đục muốn đi đến S thị lánh nạn, nghe đâu đã có căn cứ kiến thiết tại đó.

Trong nhà gồm hai ông bà Triệu cùng con trai là Triệu Vũ Đông, ngoài là còn có ba nam một nữ điều là đồng nghiệp của con trai, bà Triệu nhìn cô gái xinh đẹp kia còn ngỡ là bạn gái của con trai mình, sau lại biết không phải mà bạn gái của con trai mình đã bất hạnh bị tang thi giết thì thổn thức không thôi.

Bởi vì xác định là đi S thị, cho nên bọn họ phải nhanh chóng đi con đường từ C thị dẫn tới S thị, bà Triệu đem gạo, bột mì, tất cả có thể ăn đều lấy ra, ông Triệu đi tìm ba lô.

“Cái kia…” Đỗ Cẩm Hi ngượng ngùng mở miệng, lại không thể giấu một tia đắc ý, cô nhìn mọi người đang thu thập hắng giọng mấy cái nói: "Mọi người không cần vất vả thu thập đâu"

"Kỳ thật…” Đỗ Cẩm Hy ấp úng kéo chú ý của mọi người.

"Tôi có dị năng không gian"

Tất cả mọi người rất kinh ngạc.

Đỗ Cẩm Hy đắc ý đi đến bàn trà, bàn tay sờ lên thì không thấy nữa.

"Trời, đây là siêu năng lực à" Ông bà Triệu ngạc nhiên vô cùng, bởi họ chưa từng nhìn thấy năng lực của Di năng giả.

Triệu Vũ Đông nhìn vẻ mặt đắc chí của Đỗ Cẩm HI thì càng phát ra không thích, thực tế anh nghi ngờ cái chết của bạn gái mình có liên quan đến Đỗ Cẩm Hi, bởi khi anh hỏi đến cái chết của bạn gái mình thì rõ ràng trên mặt Đỗ Cẩm Hi có chút mất tự nhiên hơn nữa ba nam nhân kia cũng né tránh ánh mắt anh, Đỗ Cẩm Hi cùng bạn gái anh vốn làm việc cùng một bộ phận kinh doanh, mạt thế đến anh đang trên đường công tác về, gặp được bốn người bọn họ mới biết bạn gái mình không thoát khỏi, lúc ấy vì quá đau sót nên anh không để ý đến biểu hiện kì lạ của bọn họ nhưng sau ngẫm lại thì thấy có gì đó bất thường nhưng lại không có chứng cứ.

“Đây là tôi hôm nay mới phát hiện, là không gian, dài 2m, rộng 2m, cao 2m, có thể bỏ vào mấy thứ kia, hơn nữa có thể tùy thời lấy ra.” Đỗ Cẩm Hi như biễu diễn ảo thuật, nhoáng một cái bàn trà xuất hiện, lại nhoáng một cái bàn trà biến mất.

Trừ Triệu Vũ Đông thì tất cả mọi người miệng đều há lớn, nhìn bàn trà biến mất lại xuất hiện, xuất hiện lại biến mất.

Mặc dù thể tích không gian không lớn nhưng có thể chứa được khá nhiều thức ăn cũng tịnh bớt vật nặng cho bọn họ khi di chuyển.

Đợi những người còn lại tiêu hóa xong dị năng của Đỗ Cẩm Hi, Bành Võ là một trong ba người nam đồng nghiệp sung sướng nói: "Tốt quá, có thứ này chúng ta có thể đem nhiều thức ăn theo"

Đỗ Cẩm Hi gật gật đầu, có dị năng nên cô ta kiêu ngạo liếc mắt nhìn Triệu Vũ Đông, thấy anh không để ý đến mình thì hận đến nghiến răng.

Lúc trước cô còn tưởng rằng chỉ có mình mới có, không dám xuất ra nhưng trên đường chạy trốn cô nhìn thấy nhiều người đột nhiên phát ra lửa hoặc nước thì mới biết bản thân mình không phải dị loại, hơn nữa hệ không gian dị năng chắc chắn phải cao cấp hơn những hệ khác, bọn họ phải mang nặng vật tư còn cô chỉ động động ngón tay là giải quyết được mọi chuyện.

Nghĩ vậy, Đỗ cẩm Hi nhìn Triệu Vũ Đông không vừa mắt, thực tế cô vốn rất thích Triệu Vũ Đông mấy lần luôn ra hiệu cho hắn nhưng cái tên đầu gỗ đó hoàn toàn không hiểu ý cô, sau hắn lại cùng một nữnhân trong phòng của cô quen biết quả thật khiến cô hụt hẫng muốn chết, hừm, bây giờ hắn chỉ là người thường còn cô đã là dị năng giả, hắn còn không mau nịnh bợ cô còn cố tình làm mặt lạnh, cứ chờ đấy đợi cô đến S thị với thân phận dị năng giả khẳng định sẽ có nhiều người theo đuổi, sẽ cho hắn hối đến ruột điều xanh.

Đỗ Cẩm Hi mỉm cười đối trưởng bối Triệu gia nói, “Thím Triệu, chú Triệu, con hiện tại có không gian, như vậy muốn đem cái gì đều rất thuận tiện.”

“Đúng vậy a, Cẩm Hi có không gian rất thuận tiện, mọi người đem thứ ăn đều bỏ vào chúng ta sẽ đỡ phí sức" Vương Lực vội vàng khuyên bảo, hắn cùng Bành Võ, Điền Hâm điều biết cái chết của bạn gái Triệu Vũ Đông là như thế nào nhưng hiện tại Triệu Vũ Đông là người thường mà Đỗ cẩm Hi lại là dị năng giả, nên nghe theo người nào thì không cần phải nói.

Triệu Vũ Đông không đồng ý, phản bác: "Vạn nhất tách ra, chúng ta không có thức ăn thì làm sao, mỗi người tự giữ lấy vẫn hay hơn"

Ông Triệu và bà Triệu vốn có chút động tâm nhưng nghe con trai nói vậy cảm thấy cũng đúng, hiện tại loạn thế không biết chừng vừa đi ra đã bị lạc, nếu vậy không có thức ăn thì bọn họ phải làm sao.

Ông Triệu cười nói: "Như vây đi, không gian của Tiểu Hi rất tốt nhưng mấy món gạo, bột mì cũng không nặng, cầm theo bên người không vướng bận, chỉ có chăn mền, bát đũa, cùng nồi, chảo thì có chút tốn sức, tiểu Hi phóng mấy thứ đó trong không gian đi"

Đỗ Cẩm Hi tuy không cam lòng nhưng Triệu Vũ Đông có học qua võ thuật, bốn người bọn họ từng nhìn thấy hắn dùng dao chém bay đầu ba con tang thi cùng lúc, bọn họ cũng không dám vọng động chỉ đành gật đầu chấp nhận.

Không gian của Đỗ Cẩm Hi thật sự quá nhỏ chỉ cất được mấy bộ chăn nệm cùng vài thứ vật dụng cần thiết, không còn cách nào khác bọn họ chỉ đành bỏ lại phần lớn đồ dùng.

Cẩn thận mở cửa, Triệu Vũ Đông đi đầu tiên, sau đó là Bành Võ, Điền Hâm và Vương Lực, cuối cùng là ông bà Triệu và Đỗ Cẩm Hi.

Bành Võ và Vương Lực cùng Điền Hâm cầm trên tay ba cây baton đề phòng xung quanh, ngày đến ông bà Triệu cũng cầm hai cây xẻng sắt, Đỗ Cẩm Hi vì quá sợ hãi hơn nữa sức lực nhỏ chỉ cầm được một con thái nhỏ mà còn không nắm chắc trong tay, ba phen bốn bận mém chút làm rớt con dao xuống đất.

Thời điểm xuống dưới lầu, Triệu Vũ Đông mày nhăn lại nhìn tang thi du đãng phía trước.

Lúc trước bởi vì bọn người Đỗ Cẩm Hi hướng bên này chạy, cho nên một số tang thi cũng theo ở phía sau, không thấy bọn Đỗ Cẩm Hi nữa, những tang thi kia vẫn tìm được vật hấp dẫn khác nên vẫn cứng ngắc vòng quanh dưới lầu, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng nguy hiểm đối với bọn họ.

Triệu Vũ Đông âm thầm đánh giá sức chiến đấu hiện tại, rõ ràng ngoại trừ cậu ra thì đám người còn lại hoàn toàn không trông cậy được, huống chi còn có ba mẹ cậu cũng già rồi.

Triệu Vũ Đông nấp vào một góc tối của cầu thang, ra hiệu bọn người phía sau tản ra tìm chỗ trốn, hắn nắm trong tay thanh kiếm võ sĩ đạo của mình nhẹ chân đang suy nghĩ như thế nào có thể nhanh chóng giải quyết đám tang thi này thì thì lũ tang thi đột nhiên bị những lưỡi đao gió xông tới, hơn mười cái tang thi đang du đãng phía trước cửa đầu điều bị bạo tạc. 

Triệu Vũ Đông ngạc nhiên nhìn về góc đường, nơi đó đứng hai người một thanh niên xinh đẹp cùng một bé gái, đao gió là thanh niên xinh đẹp kia bắn ra, rõ ràng đây là một dị năng giả.

"Thật...thật...lợi hại" Đám người Bành Võ há hốc mồm nhìn hơn mười cái tang thi mà bọn họ sợ hết hồn bị người nhẹ nhàng giải quyết.

Cố Vũ không nhìn đám người của Triệu Vũ Đông, mục đích của hắn là nhìn trúng một cỗ xe việt dã của khu chung cư này.

Hắn nhanh chân đi về một chiếc xe việt dã loại lớn, xem xét một chút tình trạng của chiếc xe, từ lúc nhìn thoáng qua thì hắn biết chiếc xe này có cải tiến vỏ xe, xăng cũng còn khá đầy, quan trọng là phía sau không có ghế mà là một khoảng trống làm thùng xe, đây là một chiếc xe để dành đi lữ trình.

“A!!” Bị đao gió chém ngang đầu khiến cho tủy não điều tràn ra bên ngoài không phải loại hồng sắc bình thường mà là chất lỏng đen đặc sềnh sệt rợn người, làm cho người nhìn có một ác hàn, bà Triệu luôn ở trong nhà chưa bao giờ thấy cảnh tượng ghê rợn đó chịu không nổi kích thích thét lên.

Triệu Vũ Đông bắt đắc dĩ, từ khi mạt thế đến giờ mẹ hắn chỉ rú rú ở nhà, cho dù là ra ngoài tìm thực vật cũng là hắn cũng ba ba ra ngoài, mẹ hắn chưa bao giờ chính thức nhận thấy thế giới thay đổi như hiện tại, khủng hoảng là điều khó tránh khỏi.

"Mẹ, không có việc gì, thời thế bây giờ điều là như thế chúng ta phải cố gắng thích nghi" 

Bà Triệu gắt gao che miệng tựa đầu vào vai ông Triệu nghe con trai nói thế giật giật thân mình, sau một lúc mới gật đâu, bà cũng hiểu được thế đạo đổi thay nếu bản thân còn yếu đuối sẽ chỉ kéo chân sau của con cùng chồng.

“Xin hỏi, hai người muốn ra khỏi C thành đúng không?” Triệu Vũ Đông nhìn hai người phía trước bận rộn, đi lên nhỏ giọng hỏi.

Cố Vũ vốn không phải người dễ tiếp cận, cho dù hiện tại đã không còn cái giá của Thái Tử gia nhưng vẫn còn ngạo khí, đối với người xa lạ hắn luôn không có tâm tình đi bắt chuyện.

Triệu Vũ Đông nhìn vị thanh niên xinh đẹp kia không để ý đến mình chỉ loay hoay muốn khởi động xe, thở sâu, tự cố mục đích nói:“Chúng tôi cũng muốn rời C thị nếu có thể đi chung có thể chiếu ứng lẫn nhau".

Cỗ Vũ cũng không trả lời mà chỉ nhìn hắn sau đó lại nhìn hàng người phía sau.

Triệu Vũ Đông biết mẹ hắn la thất thanh vừa rồi nếu xung quanh còn tang thi nhất định sẽ bị gọi đến, hành động kia đã khiến thanh niên xinh đẹp này nhìn không vừa mắt nhưng đó là mẹ hắn, hắn cũng không tốt biện giải cái gì, chỉ cố gắng thuyết phục vị dị năng giả trước mặt.

“Cậu không cần sợ chúng tôi sẽ liên lụy chỉ cần kết nhóm cùng đi thôi, chúng tôi có thực vật nếu không chê chúng tôi có thể cống hiến phân nữa” Triệu Vũ Đông hiện tại chỉ có thể dùng thực vật để đả động người này, đi chung với dị năng giả hiển nhiên chỉ số an toàn tăng cao không biết bao nhiêu lần.

Cỗ Vũ vốn cũng không hiếm lạ mấy thứ thực vật kia huống chi hắn ghét cùng phiền phức tiếp xúc đang muốn mở miệng cự tuyệt thì Nguyệt Hân Di ngồi ghế phụ kế bên bỗng lên tiếng.

"Ngươi có bao nhiêu thực vật".

Triệu Vũ Đông nhìn sắc mặt thanh niên thì biết hẳn là đã không còn đường nói, hắn đang thất vọng thì nghe giọng nói khàn khàn vang lên, nghiêng đầu xem xét, thì nhìn thấy cô bé đi theo vị thanh niên xinh đẹp đang nhìn hắn chằm chằm, cặp mắt đen đặc kia nhìn hắn không hiểu sao khiến bản thân hắn có chút nao núng nhưng nghe câu hỏi thì hắn vội trả lời, hy vọng có thể thay đổi quyết định của thanh niên xinh đẹp kia.

"Khá nhiều, chỉ riêng gạo thì chúng tôi có tới 50 kí, bột mì 20 kí cùng với mười thùng đồ hộp, sáu thùng nước suối và năm thùng mì ăn liền"

Nguyệt Hân Di nghe thế, khóe miệng mĩm cười, bộ mặt chưa trưởng thành khiến nàng có vài phần đáng yêu của trẻ nhỏ.

"Chúng ta bảy phần, các ngươi ba phần"

Triệu Vũ Đông nghe thế thì sững sờ, hắn chưa kịp trả lời thì Đỗ Cẩm Hi phía sau đã vội lớn tiếng hô: "Bảy phần, đây là muốn ăn cướp hay sao, đó là thực vật chúng tôi vất vả lắm mới kiếm được, sao em có thể đòi bảy phần".

Đỗ Cẩm Hi vừa nói, ánh mắt rưng rưng nhìn Cố Vũ ngồi chỗ lái xe, điềm điềm nói tiếp: "Xin anh làm ơn cho chúng tôi đi cùng, tôi...tôi là không gian dị năng giả, cùng đi với tôi anh có thể có được lợi rất lớn".

Nguyệt hân Di ghét nhất loại người động một chút là rơi nước mắt nó khiến nàng nhớ đến nhị sư tỷ hiểm độc, bề ngoài giả trang thanh thuần yếu đuối sau lưng lại không biết ngấm ngầm hại nàng không biết bao nhiêu lần.

"Không gian dị năng giả ta không biết lợi hại như thế nào nhưng ta chỉ biết vừa rồi mười cái tang thi kia không một ai dám đứng ra giết là chúng ta ra tay, các người muốn đi theo thì nộp phí dụng bảo kê đó là điều hiển nhiên, không muốn đi theo thì chúng ta không ép"

Cỗ Vũ bật cười, đưa tay xoa đầu của Nguyệt Hân Di nói: "Cái gì mà phí bảo kê, em học từ đó ở đâu, chúng ta cũng không phải bọn lưu manh"

Nguyệt Hân Di chán ghét dùng tay đập rơi móng vuốt trên đầu xuống, cái tên này từ khi hồi phục sức lực thì luôn động thủ động cước với nàng, đúng là sắc lang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện