“Chào buổi sáng, thiếu gia!”

“......”

”Good morning, master!”

“......”

”Thiếu gia, nên rời giường rồi!”

Sáng sớm, phía Đông, mặt trời đã nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng mặt trời chiếu rọi cả bầu trời. Bầu trời dưới ánh mặt trời phá lệ đỏ rực, trên hành lang ngôi biệt thự truyền đến tiếng gọi của Hạ Vi Tử.

Hạ Vi Tử trời sanh có cặp lông mày cong như lá liễu, lông mi rất dài, một đôi mắt to tròn như biết nói. Trên người mặc bộ váy ngắn đồng phục nữ hầu liền thân màu hồng, bên ngoài là cái tạp dề lá sen màu trắng.

Hạ Vi Tử rất là quý trọng chiếc váy này, bởi vì đây là quà sinh nhật mười tám tuổi thiếu gia tặng cho cô. Mỗi lần mặc vào chiếc váy ngắn nữ hầu này, cô đều cảm giác cả người tràn đầy tinh thần.

Cô ngẩn khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn lên, chu cái môi nhỏ nhắn, đỏ thắm, ướt át la ầm lên: “Thiếu gia, mở cửa ra nhanh lên! Bữa sáng đã làm xong rồi, không ăn sẽ bị nguội.”

“......”

Trong nhà vẫn như cũ không ai trả lời, Hạ Vi Tử nhục chí, giậm chân một cái, móc chìa khóa từ trong túi ra, cắm vào trong lỗ khóa, nhẹ nhàng chuyển động một cái, hơi đẩy cửa ra, ló cái đầ nhỏ vào bên trong, đôi mắt to tròn đảo chung quanh.

Rèm cửa sổ bị kéo ra một góc, một tia nắng mặt trời ban mai nhàn nhạt từ khe hở chen vào, giường lớn trong phòng trống không, Tiêu Tử Thăng không biết tung tích.

Hạ Vi Tử nhìn quanh nửa ngày cũng không phát hiện bóng dáng của Tiêu Tử Thăng. Vì vậy đứng thẳng người, nhẹ tay nhẹ chân đi vào.

Nhờ vào ánh sáng mặt trời yếu ớt, Hạ Tử Vi đi đến giữa mép giường. Ly nước đêm qua cô rót cho thiếu gia vẫn còn ở trên tủ đầu giường, chăn mền cũng chỉnh tề giống y như ngày hôm qua, không khó đoán ra suốt đêm hôm qua Tiêu Tử Thăng không có ngủ trên giường.

Hạ Vi Tử có chút kinh hoảng, lại không dám lộ ra việc Tiêu Tử Thăng không có ở trong phòng. Cô đoán có lễ thiếu gia đang đùa giỡn cô, có lẽ thiếu gia đang trốn ở một góc tối nào đó trong phòng.

Cô nghĩ đến điểm này, liền xoay người lại, kéo tấm rèm cửa sổ dày cộm nặng nề ra, trong giây lát đó, ánh mặt trời chói mắt từ cửa sổ chiếu vào, những hạt bụi nho nhỏ hoàn toàn lộ ra dưới ánh mặt trời. Hạ Vi Tử nhìn bọn nó xuyên qua ở trong không khí.

Khi ánh mắt cô rơi vào một góc trên bàn đọc sách thì nhất thời không nhịn được lòng hiếu kỳ, không tự chủ được đi tới trước bàn đọc sách. Trên bàn phủ kín tất cả giấy lớn nhỏ, cô vươn tay cầm lên một tờ giấy trong đống giấy đó, chỉ thấy bên trên là chữ chằng chịt rậm rạp, nhưng một chữ cô cũng xem không hiểu.

Hạ Vi Tử nhíu mày, trong lòng oán thầm, chẳng lẽ cả đêm thiếu gia đều ngồi viết cái này? Cô lại nhìn mấy tờ giấy, vẫn không biết. Hạ Vi Tử có chút nhục chí, giơ chân lên đang chuẩn bị rời đi, một quyển sách bìa màu lam trên bàn hấp dẫn sự chú ý của cô.

”Sách hướng dẫn du học.”? Đây là cái gì?

Hạ Vi Tử cầm quyển sách trên bàn lên, tiện tay lật xem. Bên trong quyển sách giới thiệu rất nhiều thông tin về du học. Có giới thiệu vắn tắt của đại học Âu Mĩ, thậm chí còn có Nam Bán Cầu…. Nhưng mà cô càng xem càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, lo lắng trong lòng cô dần dần tản đi, chợt hoảng loạn, cô có một loại dự cảm xấu.

Chẳng lẽ...... Thiếu gia cậu ấy nghĩ muốn......

”Hạ Vi Tử, em đang làm gì ở trong phòng tôi?”

Giọng nói lạnh lùng từ phía sau Hạ Vi Tử truyền đến, đột nhiên xuất hiện dọa cô giật mình, quyển sách trên tay “ầm” một tiếng rơi xuống đất. Cô chợt quay đầu lại, chống lại đôi mắt lạnh lùng kia, trong lòng càng thêm kinh hoảng.

Mặc dù anh mang mắt kính gọng đen, tuy nhiên nó vẫn không che giấu được một mảnh trong trẻo lạnh lùng ở chỗ sâu trong đáy mắt anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện