Chẳng mấy chốc, Tần Minh Tố khẽ mím đôi môi khô khốc, lặng lẽ chờ đợi.
Cách đó hai bước, bên bờ hồ băng, Tần Cơ Hoàng vẫn một mình ngồi trên tảng đá xanh. Nàng lắc lắc túi rượu trong tay nhưng chưa từng uống lấy một ngụm. Sau khi nghe xong lời thỉnh cầu, cũng chẳng hé môi nói một lời.
"Quả thật ngoài giang sơn và mỹ nhân, bậc quân vương không có con đường thứ ba để chọn." Lặng im một lúc, Minh Tố bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tần Vương, nhẹ giọng nói: "Đúng dịp này, ta cũng muốn nhìn thử một lần, kẻ đã làm phu quân ta suốt sáu năm, trong lòng rốt cuộc có ta hay không, chút ít cũng được, đại vương."
Giọng điệu nàng mềm mại mà không bi lụy.
Tần Đường Cảnh lúc này mới ngẩng đầu, đôi mắt đen sáng rực như đuốc nhìn thẳng Minh Tố:
"Có một điều muội phải nghĩ cho rõ. Thay cô vương ra trận không phải chuyện đùa, nghĩa là từ nay về sau các ngươi hoàn toàn trở mặt thành thù, muội với Tống Dung không thể trở về như xưa."
Năm xưa lúc cứu Minh Tố ra khỏi căn mật thất, khi nàng còn hôn mê vẫn lẩm bẩm cái tên ấy — Tống Dung.
"Đại vương thương xót thần muội, thần muội vô cùng cảm kích, nhưng việc này liên quan đến sự hưng vong của quốc gia, thần muội đã quyết ý từ lâu."
"Quốc gia?" Tần Cơ Hoàng nhắc lại hai chữ ấy, đưa tay day trán, "Nói đến cùng, Tần hay Tống cũng đều là quốc gia của muội, cô vương không ép muội phải chọn một, chẳng cần vì thế mà khó xử."
Minh Tố lắc đầu:
"Thần muội không dám tự xưng nghĩa khí, ngoài đại cục của Đại Tần ra, thật ra trong lòng vẫn có tư tâm."
"Vì một mình Tống Dung thôi sao? Muội muốn cứu mạng hắn?"
"Không chỉ vì thế." Minh Tố đối diện với Cơ Hoàng, thân thể tuy yếu ớt nhưng lời nói lại kiên quyết, "Thần muội còn muốn cứu hơn trăm nhân mạng trong phủ Kỳ vương."
Tần Cơ Hoàng chợt hiểu: "Tội mưu phản, tru di cả tộc. Muội muốn cứu họ?"
Một câu nói khiến tim Minh Tố đau nhói, nàng chỉ khẽ cười chua chát:
"Người thân, sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Họ là gia quyến của thần muội. Nếu có thể lập công chuộc tội, thần muội cam lòng lấy thân báo quốc."
Nàng rút tay khỏi vai Cơ Hoàng, đứng nơi đầu gió, tiếp lời:
"Phủ Kỳ vương phạm trọng tội, huynh trưởng thần muội giết vua đoạt ngôi, tội không thể tha. Thần muội thân là người nhà họ, vốn cũng phải đồng chịu tội. Nếu lần này thực sự có thể lập công, không dám cầu đại vương tha thứ cho huynh trưởng thần muội, chỉ xin sau khi đại vương phục vị, hãy tha cho những kẻ vô tội trong phủ Kỳ vương."
Nói đoạn, Tần Minh Tố quỳ xuống, hành đại lễ quân thần, gió lạnh khiến nàng ho không dứt, thân hình run rẩy như sắp ngã, A Diêm định đến đỡ thì cũng bị nàng đẩy ra.
Năm xưa khi chiếu ban gả xa xứ được ban xuống, huynh trưởng nàng từng cầu xin khắp nơi — đến chỗ Tiểu hoàng thúc van xin, đến trước mặt Tần Vương khóc lóc, đến chỗ Thái hậu quỳ suốt hai ngày hai đêm — rốt cuộc vẫn không giữ nổi nàng ở lại.
Nay đến lượt Minh Tố, vì bảo toàn cả phủ Kỳ vương, mà làm như thế.
Tần Cơ Hoàng hôm ấy tuy sắc mặt trầm tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản, tiếp nhận đủ ba lạy của Minh Tố.
Chỉ là mối nhục năm đó, cả đời chỉ có một lần ấy, đã đóng chặt trên cột nhục nhã, vĩnh viễn không thể gỡ xuống.
"Lấy thê làm mồi, dụ địch vào bẫy, mưu kế độc ác như thế là ai bày ra? Vệ Tấn?"
"Không liên quan đến Vệ đại phu, là thần muội tự nguyện xin ra trận."
"Không cần thay nàng ta nói tốt. Trong thiên hạ này, ngoài nàng ta ra, e rằng chẳng còn ai đủ gan làm chuyện ấy."
"Thần muội chỉ cầu đại vương thành toàn." Câu này, Tần Minh Tố đã hạ mình đến cực độ, trong giọng nói còn mang theo đôi chút run rẩy, "Có lẽ trận chiến ngày mai, là lần cuối cùng... thần muội được gặp nàng ấy."
Trời sắp tắt nắng, mây mỏng gió lạnh, hoàng hôn len theo sắc tuyết mà tới.
Xa xa, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ho — người con gái kia bệnh yếu đến độ như thể muốn ho đứt cả tim gan.
"Trời đã tối, chủ tử, chúng ta nên hồi phủ thôi." Bên cạnh, A Diêm ngẩng đầu nhìn trời, lại thấy Tần Vương vẫn trầm tư, đành cất cao giọng hỏi:
"Đại vương đang nghĩ gì vậy?"
"Cô vương đang nghĩ một chuyện... lẽ nào thật sự là thiên ý phù trợ?" Tần Vương đứng dậy, trầm ngâm thốt lên, trong mắt đầy vẻ hồ nghi.
A Diêm ngẫm nghĩ rồi phụ họa:
"Đại vương phúc trạch sâu dày, đi đến đâu cũng có hiền tài tương trợ, tự nhiên sẽ bình định thiên hạ."
"Hiền tài? Là thừa tướng ư? Nàng ấy phò tá cô vương thu phục thiên hạ, giữa đường lại oán hận mà chết." Sự ra đi của Lý Thừa tướng đã trở thành chiếc gai nhọn cắm sâu trong lòng Cơ Hoàng.
"Hy sinh tiểu ngã, thành toàn đại nghĩa, thừa tướng cả đời vẫn luôn như vậy." A Diêm cúi đầu nói.
Tần Đường Cảnh khẽ cười lạnh, rút nút bình rượu, đổ ra một chén, ánh mắt lạnh lùng quét tới:
"Ngươi nói thật đi, năm đó khi hộ tống linh cữu thừa tướng về Hàm Dương, trong triều thật sự như lời ngươi nói, bị Tần Minh Nguyệt thao túng hết sao? Mẫu hậu bị giam lỏng, ngươi tận mắt nhìn thấy?"
"Đúng vậy." A Diêm giọng thấp hẳn xuống, hai tay bắt đầu vò lấy lòng bàn tay, "Thuộc hạ không dám lừa chủ tử."
"Ngươi xem cô vương là kẻ ngu sao? Chẳng lẽ không cảm thấy có gì bất thường? Không hề nghi ngờ sao?"
A Diêm đứng khựng lại, miệng khô lưỡi đắng, mồ hôi túa ra từ lòng bàn tay:
"Thuộc hạ ngu dốt, quả thật chưa từng nhận ra điều gì khác thường."
"Chính là vì quá nhiều trùng hợp — mới khiến người ta sinh nghi."
"Trùng hợp gì ạ?"
"Ngươi nghĩ mà xem. Mỗi lần ngươi đói đến cực điểm, liền có người đưa bánh đến đúng lúc cho ngươi ăn, giúp ngươi qua cơn đói, chưa từng để ngươi chết đói. Cái loại hành động như thế — chẳng khác nào bị người nuôi dưỡng như con rối. Nghĩ tới đã thấy lạnh cả người! Khiến cô vương không thể không đề phòng. Rốt cuộc là mắt xích nào đã xảy ra vấn đề? Lẽ nào có kẻ đang âm thầm điều khiển mọi việc? Cô vương quả thực không dám nghĩ sâu..."
Kể từ lúc rời khỏi Tần cung, thời gian càng lâu, màn sương mù này càng khiến người ta nhìn chẳng rõ được.
Tần Minh Nguyệt tạo phản, Lý Thừa tướng — người từng ủng hộ hắn đoạt vị — lại quay sang giúp địch, bày mưu tính kế diệt Ngụy trừ Yến, toàn tâm phò tá nàng quét sạch lục quốc, chỉ vì... chút tình nghĩa cũ với Tiểu hoàng thúc? Mà sau khi Tần Minh Nguyệt đại bại, rút quân về Quan Nội, hắn ta lại chưa từng cho người truy sát tận diệt, đến nay hai bên vẫn an nhiên vô sự...
Hắn không sợ nàng quay lại đánh vào đất Tần, đồ sát cả nhà hắn để hả giận sao?
Còn mang danh phản loạn năm xưa, dù có bãi bỏ cải cách thì hiện tại mọi sự trong nước Tần vẫn y như cũ. Chẳng lẽ là vì Tần Minh Nguyệt không đấu nổi đám tân quý nữ nhân đó? Ngoài những điều này, mọi dấu hiệu đều kỳ lạ đến khó hiểu!
Tần Đường Cảnh ngẩng đầu, nốc mấy ngụm rượu ấm, một mùi dược hương chợt dâng lên trong ngực, càng nếm càng thấy đắng chát vô cùng.
Thuốc đắng dã tật, nàng vẫn còn nhớ rõ lời Sở Hoài Mân khi dỗ nàng uống thuốc. Chỉ là vị đắng ấy, giờ như đã ngấm vào tận xương tủy.
"Thần vẫn chỉ nói lại lời cũ: Ám vệ chỉ giỏi giết người, những việc khác... thần ngu muội, bất tài."
"Thế thì là ngươi chưa nhìn thấu ván cờ thiên hạ này. Dù sao cô vương càng lúc càng không hiểu nổi, từng nan đề khiến người đau đầu, nhưng không cần cô vương ra tay, quý nhân nào đó đều giúp cô vương giải quyết sạch. Ngươi nói xem, cái ngôi vương rẻ mạt này, cô vương còn ngồi được bao lâu?"
A Diêm không đáp, chỉ dám ngước nhìn trời, không dám mở miệng.
"Chỉ mong là cô vương nghĩ nhiều rồi."
Ánh hoàng hôn rọi xiên xiên, tay áo tung bay. Tần Đường Cảnh cười dài ngửa đầu, tiếng cười vang vọng, nhưng phảng phất bi ai. Trong tiếng cười ấy, vận mệnh thế gian trở nên mờ mịt.
Nàng bước đi không vững, để lại từng dấu chân sâu cạn đan xen. Không ngoảnh đầu, bước vào nơi u tối sau bức màn cuối cùng.
Tại quân doanh nước Tống, Tống Dung mặt mày tái mét, siết chặt góc bàn, như trước cơn giông tố.
"Nhìn cho rõ? Thật sự là vương hậu?" Đôi mắt sắc như dao, giọng nói đè nén lửa giận mà hỏi lại.
"Không sai, người xuất hiện trước tiền quân Tần Vương chính là vương hậu!"
Tống Dung tức giận đến bật cười: "Dám công khai đứng về phía địch, nàng muốn gì, phản bội cô vương, hay muốn cùng cô vương quyết chiến?" Ai phản bội nàng, đều không có kết cục tốt — bất kể là ai.
"Ý kiến Sở mưu sĩ thế nào? Cô vương nên làm gì?" Lời nói không vòng vo, nàng nhìn thẳng Sở Hoài Mân đang bận bày trận.
"Liên quan đến vương hậu, Tống Vương định đoạt là được." Sở Hoài Mân đáp hờ hững, mắt vẫn dán vào bản đồ địa hình.
Tống Dung phất tay áo, tức giận: "Chuẩn bị ngựa, nghênh chiến vương hậu!" Nàng để lại một câu, rồi biến mất không thấy bóng.
Trong trướng, Sở Hoài Mân day trán, lặng lẽ nghe tiếng binh mã điều động bên ngoài.
Theo tin trinh sát báo về, trận chiến lần này Tần Vương không lộ diện, thống lĩnh đại quân là Tần Cửu Phượng, còn người dẫn tiền quân lại là... vương hậu nước Tống, Tần Minh Tố. Đây là gì? Dùng tình cảm để loạn tâm trí Tống Dung? Cũng là chiêu khá cao tay.
Khi Hầu Sa bước vào, Sở Hoài Mân không đứng dậy, chỉ đặt ấm trà lên lửa nấu, chẳng mấy chốc hương trà lan tỏa khắp trướng.
"Điện hạ, mạt tướng đã thuyết phục được các doanh tướng quy phục, chỉ chờ người ra lệnh, tất thành đại sự!"
"Rất tốt, Hầu tướng quân không phụ lòng ta, ta kính ngươi một chén." Sở Hoài Mân đích thân rót, đưa tận tay y.
Hầu Sa là kẻ thô lỗ, chẳng hiểu phong nhã gì, lập tức nói: "Chuyện không nên chậm trễ, thừa dịp chủ thượng còn chưa ra khỏi trướng điều binh, chi bằng ta phản đi thôi! Nằm vùng ba năm rồi, mạt tướng cho rằng thời cơ đã chín muồi!"
"Đừng nóng vội, Hầu tướng quân cũng chớ xem nhẹ Tống Vương, trong quân vẫn còn nhiều người sống chết theo nàng ta."
"Vậy thì..."
"Chờ xem trận hôm nay ra sao."
Sở Hoài Mân nói, giọng vẫn lạnh băng. Cũng là cho họ một cơ hội cuối cùng để gặp lại.
Ngoại thành năm mươi dặm, hai quân đối trận.
"Đến hai vạn quân, thực lực ngang nhau? Tốt lắm." Tống Dung ngẩng cao cằm, đôi mắt dài híp lại. Quả nhiên thấy nữ tướng mặc giáp Tần đứng đầu tiền quân — chính là vương hậu của nàng.
Nàng thúc ngựa, xông thẳng tới tiền quân địch, cười nhạt nhìn nữ tướng vốn mảnh mai yếu đuối: "Hơn một năm không gặp, từ lúc nào vương hậu của ta lại thành đại tướng dẫn quân cho Tần Vương?"
Lời nói mang đầy gai nhọn, Tần Minh Tố không đáp, chỉ mở miệng: "Tống Dung, buông tay đi, trận chiến cuối cùng này, ngươi sẽ thua."
"Nàng là kẻ phản bội, lấy tư cách gì khuyên ta từ bỏ?"
"Vì ngươi sẽ thua, và nếu thua, ngươi sẽ chết."
Tống Dung bật cười khinh miệt, liếc nhìn bốn phía: "Nên nàng đích thân dẫn quân tới tiêu diệt ta?"
"Chỉ cần ngươi quy hàng, Tần Vương đã hứa sẽ tha mạng cho ngươi." Tần Minh Tố thúc ngựa đến gần, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Cung đã tận, sao địch nổi ba mươi vạn đại quân của Tần? Ngươi tưởng chỉ bằng một Sở Hoài Mân là có thể phục quốc sao? Đại vương, quá khó, thật sự quá khó..."
Tống Dung thở dài: "Ta với nàng bao năm đầu gối tay kề, lại chẳng phát hiện ra nàng văn võ song toàn, chỉ để nàng trông hậu cung, quả thật uổng phí nàng rồi."
"A Dung, tin ta đi, kết thúc chiến tranh đi, Tần Vương không muốn giết ngươi."
"Ngươi nghĩ ta sẽ giao mạng cho kẻ thù sao?"
"Lục quốc đều đã diệt..."
"Câm miệng!"
Tần Minh Tố hít sâu, thấy Tống Dung chậm rãi rút kiếm ra, đầu ngón tay siết chặt đến bật máu. Lưỡi kiếm sắc lạnh, vừa vung đã phát ra ánh sáng lạnh như băng, mũi kiếm chĩa thẳng vào nàng.
Trên thân kiếm khắc bốn chữ: "Tống Vương Lương Ngọc", trong khoảnh khắc vung lên, ánh chữ lấp lóe.
Tống Dung vẫn cười, như một công tử ôn nhuận ngọc thạch năm xưa, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, ánh mắt như rớm máu: "Vương hậu, hôm nay chúng ta khỏi cần nhiều lời. Nàng đại diện nước Tần tới đây, ta với nàng, tất có một kẻ phải chết, đúng không?"
Tình thế đến nước này, sinh tử đã định, nói gì cũng vô nghĩa.
Hai tướng chủ lực vừa động thủ, quân Tống liền xung phong. Đội quân này chiến đấu dũng mãnh phi thường.
Chẳng bao lâu, Tống Dung chiếm thế thượng phong, áp chế Tần Minh Tố dữ dội. Nếu là lúc còn khỏe mạnh, Tần Minh Tố chắc chắn không thua kém, nhưng tiếc là thân thể nàng nay đã yếu, không thể xoay chuyển cục diện.
Từng kiếm của Tống Dung đâm tới, chiêu chiêu hiểm độc. Trên lưng ngựa, Tần Minh Tố tránh không kịp, cánh tay trái lập tức bị rạch một đường dài tóe máu.
Tống Dung lạnh mắt, không hề dao động, kiếm lại lần nữa đâm ra:
"Là ai nói quả nhân nhất định sẽ thua? Dựa vào đâu mà nhận thua? Nếu phải chết, cũng là nàng chết trước!"
Tần Minh Tố cố nhịn đau, quay đầu lại nhìn nàng một cái thật sâu, rồi không dây dưa nữa, mau chóng lui về trong trận.
Vì mang theo phẫn nộ xông pha giết địch, Tống Dung như bạo long thoát cũi, uy thế kinh người, nơi nàng đi qua máu nhuộm đỏ đất. Trận tiền của quân Tần chỉ trong nửa canh giờ đã đại bại, tàn binh rối loạn tháo chạy.
"Đại vương, mau nhìn, là vương hậu! Nàng bỏ chạy rồi!" Có người bên cạnh Tống Dung quát lên, chỉ về phía trước.
"Muốn chạy? Đâu có dễ như vậy." Tống Dung sao có thể buông tha, lập tức thúc ngựa đuổi theo.
Đường chạy ngày càng xa, binh lính xung quanh cũng thưa dần, cuối cùng chỉ còn hai con ngựa trắng, mặc sức tung hoành trên chiến trường mênh mông.
Ngựa chưa dừng vó, đến khi qua khe núi, con phía trước mới dần chậm lại. Tần Minh Tố ngoái đầu, má bị gió núi quất đỏ ửng, mắt cũng hoe đỏ, nhìn thấy Tống Dung ghìm cương, dừng một chút rồi chậm rãi tiến tới.
"Sao không chạy nữa?" Tống Dung hỏi, ánh mắt quét quanh khe núi, "Nơi này quả thực là nơi mai phục tốt."
"Tống Dung, ân oán của chúng ta, giải quyết tại đây đi." Tần Minh Tố nhẹ giọng nói.
Quả nhiên khe núi có dị động, từng cái đầu người đen kịt bất chợt hiện ra. Sắc mặt Tống Dung đại biến, nắm chặt chuôi kiếm, máu chưa khô đã nhỏ xuống theo lưỡi kiếm:
"Nàng gài bẫy dụ ta đến sao?"
"Phải. Ta không còn lựa chọn nào khác."
"Nực cười!" Tống Dung lập tức vung kiếm, sát khí cuồn cuộn trong mắt:
"Nàng thật sự nghĩ Tần Cơ Hoàng sẽ tha cho ta sao? Ngây thơ quá rồi!"
Lời còn chưa dứt, nàng đã xông tới, ra tay trước để chiếm tiên cơ. Mấy chiêu đã khống chế được Tần Minh Tố đang bị thương, kiếm chớp nhoáng đã kề cổ nàng, giọng gằn từng tiếng:
"Đừng nhúc nhích! Nhúc nhích là chết!"
Tần Minh Tố thở dốc, mặt trắng bệch. Tần Cửu Phượng mang người tới bao vây, trông thấy cảnh đó thì tức giận quát:
"Tống Dung, lập tức quy hàng còn có thể thương lượng, nếu không, kết cục của ngươi sẽ giống các Vương của năm nước trước, ngươi tự cân nhắc đi!"
"Cút hết cho ta!" Tống Dung lạnh lùng quát, tay khẽ nhích, kiếm lập tức cứa vào cổ Tần Minh Tố, "Muốn thấy nàng chết không?"
"Tên súc sinh kia, dám lấy nàng uy hiếp bản vương." Tần Cửu Phượng nghiến răng, đành ra hiệu cho quân lui lại.
Tống Dung từng bước tiến lên, đầu hơi cúi, đến sát bên Tần Minh Tố, trầm giọng nói:
"Sau này... ta sẽ không giết nàng."
"Ngươi, có bao giờ từng thích ta không?"
Câu hỏi chôn sâu trong lòng Tần Minh Tố bao năm, suýt nữa kết lại thành bệnh, rốt cuộc cũng có cơ hội thốt ra. Trong khoảnh khắc, thế giới nàng như bừng sáng. Nhưng câu hỏi này lại rơi vào một cảnh tượng bi thương như vậy — sinh tử cận kề, vạn dặm lưu vong.
Kiếm vẫn kề cổ nàng, nàng đợi mãi... đợi mãi...
Tống Dung không trả lời. Mãi mãi không.
Tần Minh Tố từng nghĩ, ít nhất nàng cũng sẽ phủ nhận, sẽ nói một tiếng "không thích".
Nàng không nhịn nổi mà ho khan dữ dội, nói trong tiếng thở yếu ớt:
"Nhiều năm phu thê, hóa ra lại mong manh như thế... vì sao?"
Câu hỏi này, Tống Dung nghe mà khí huyết bốc lên tận óc, rốt cuộc cũng bật thốt:
"Nàng hỏi ta vì sao? Ta cũng muốn hỏi nàng vì cái gì!"
"Nhiều năm nàng ẩn bên cạnh ta, giả tình giả ý, hết thảy đều vì mẫu quốc của nàng! Trong đó phản bội ta bao nhiêu lần, nàng có từng nghĩ cho ta chưa? Dù vậy, vì chút tình nghĩa năm xưa, ta vẫn tha cho nàng sống đến nay. Nàng còn muốn thế nào? Nàng nói đi, Tống Dung ta bạc đãi nàng chỗ nào mà nàng nỡ phụ ta như vậy?!"
Tống Dung càng nói càng kích động, tay khẽ run lên, lưỡi kiếm lại cứa thêm một đường trên cổ Tần Minh Tố.
Máu lập tức nhuộm đỏ cả thân trên nàng, sắc mặt đã dần tái nhợt xám xịt.
Liễu tàn hoa rụng, sinh cơ tận diệt.
"Dẫu chẳng phải nhất kiến chung tình, nhưng lâu ngày cũng đủ sinh tình."
Khi bước ra khỏi vòng vây, Tần Minh Tố khẽ cất lời. Nàng nhìn thấy ở kẽ tay Tống Dung đang nắm chuôi kiếm, hai chữ "Lương Ngọc" lấp ló hiện ra. Vạn phần bất đắc dĩ, nàng thở dài một tiếng thật khẽ:
"Lương Ngọc... cuối cùng là ta phụ nàng... lấy mạng đền bù, đã đủ chưa?"
...
Trong doanh trại quân Tần.
Quân vương và đại thần đang đánh cờ, thần sắc đều không yên.
Chờ A Diêm quay về, mang theo tin tức:
"Khởi bẩm Đại vương, trận này đại thắng, nhưng không bắt được Tống Dung. Quận chúa... nàng đã tự vẫn."
'Tách' một tiếng, một quân cờ trắng rơi khỏi kẽ tay Cơ Hoàng, lăn xuống bàn cờ.
Vệ Tấn hơi cúi đầu, nhặt quân cờ đã làm rối loạn thế trận, khẽ nói:
"Quận chúa đời đời trung thành với Đại Tần. Nàng lấy thân hi sinh, hoàn thành sứ mệnh cuối cùng."
Tần Đường Cảnh nhắm mắt, lòng hoang vu trống rỗng:
"Minh Tố không còn... vậy cô vương nên thế nào... còn giữ lại một mạng cho Tống Dung hay không?"
Một tháng sau, trong doanh trại đến một tướng quân tên Hầu Sa dẫn đầu quy hàng. Tức là, Tống Dung đã bị phản bội từ trong ra ngoài, bên cạnh chỉ còn chưa đến một ngàn thân binh. Nàng thảm hại, trốn vào một ngọn tuyết sơn sâu trong khe núi.
Cùng biến mất với Tống Dung còn có Sở Hoài Mân. Tin này truyền đến, Tần Đường Cảnh nổi giận, lập tức phái người lên núi truy lùng.
Lưng chừng tuyết sơn có một sơn động, sâu không thấy đáy, tối đen như mực, gió lạnh rít từng cơn.
Chỉ có một đống lửa cháy hừng hực, mang đến một chút hơi ấm cho nơi này.
"Bội Tư, con có nhớ cô cô không?" Giờ phút này, Tống Dung đang ngồi trong hang, ôm một đứa trẻ nhỏ trên đầu gối, vỗ về trêu chọc nó.
Sở Bội Tư tính tình nhút nhát, rúc trong lòng Tống Dung. Nghe nhắc đến "cô cô", môi liền trễ xuống, mắt ngấn nước, giọng non nớt buồn rầu:
"Con nhớ cô cô..."
Tống Dung liền dỗ dành:
"Vậy thì con ngoan ngoãn ở đây chờ, không được khóc nhé. Tống Vương thúc thúc viết thư cho cô cô con rồi, vài hôm nữa cô cô sẽ đến đón con."
Giọng dỗ dành ngọt ngào, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng, khuôn mặt dữ tợn.
Tối nay, Sở Bội Tư lại một đêm không ngủ được nữa rồi.
Cách đó hai bước, bên bờ hồ băng, Tần Cơ Hoàng vẫn một mình ngồi trên tảng đá xanh. Nàng lắc lắc túi rượu trong tay nhưng chưa từng uống lấy một ngụm. Sau khi nghe xong lời thỉnh cầu, cũng chẳng hé môi nói một lời.
"Quả thật ngoài giang sơn và mỹ nhân, bậc quân vương không có con đường thứ ba để chọn." Lặng im một lúc, Minh Tố bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tần Vương, nhẹ giọng nói: "Đúng dịp này, ta cũng muốn nhìn thử một lần, kẻ đã làm phu quân ta suốt sáu năm, trong lòng rốt cuộc có ta hay không, chút ít cũng được, đại vương."
Giọng điệu nàng mềm mại mà không bi lụy.
Tần Đường Cảnh lúc này mới ngẩng đầu, đôi mắt đen sáng rực như đuốc nhìn thẳng Minh Tố:
"Có một điều muội phải nghĩ cho rõ. Thay cô vương ra trận không phải chuyện đùa, nghĩa là từ nay về sau các ngươi hoàn toàn trở mặt thành thù, muội với Tống Dung không thể trở về như xưa."
Năm xưa lúc cứu Minh Tố ra khỏi căn mật thất, khi nàng còn hôn mê vẫn lẩm bẩm cái tên ấy — Tống Dung.
"Đại vương thương xót thần muội, thần muội vô cùng cảm kích, nhưng việc này liên quan đến sự hưng vong của quốc gia, thần muội đã quyết ý từ lâu."
"Quốc gia?" Tần Cơ Hoàng nhắc lại hai chữ ấy, đưa tay day trán, "Nói đến cùng, Tần hay Tống cũng đều là quốc gia của muội, cô vương không ép muội phải chọn một, chẳng cần vì thế mà khó xử."
Minh Tố lắc đầu:
"Thần muội không dám tự xưng nghĩa khí, ngoài đại cục của Đại Tần ra, thật ra trong lòng vẫn có tư tâm."
"Vì một mình Tống Dung thôi sao? Muội muốn cứu mạng hắn?"
"Không chỉ vì thế." Minh Tố đối diện với Cơ Hoàng, thân thể tuy yếu ớt nhưng lời nói lại kiên quyết, "Thần muội còn muốn cứu hơn trăm nhân mạng trong phủ Kỳ vương."
Tần Cơ Hoàng chợt hiểu: "Tội mưu phản, tru di cả tộc. Muội muốn cứu họ?"
Một câu nói khiến tim Minh Tố đau nhói, nàng chỉ khẽ cười chua chát:
"Người thân, sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Họ là gia quyến của thần muội. Nếu có thể lập công chuộc tội, thần muội cam lòng lấy thân báo quốc."
Nàng rút tay khỏi vai Cơ Hoàng, đứng nơi đầu gió, tiếp lời:
"Phủ Kỳ vương phạm trọng tội, huynh trưởng thần muội giết vua đoạt ngôi, tội không thể tha. Thần muội thân là người nhà họ, vốn cũng phải đồng chịu tội. Nếu lần này thực sự có thể lập công, không dám cầu đại vương tha thứ cho huynh trưởng thần muội, chỉ xin sau khi đại vương phục vị, hãy tha cho những kẻ vô tội trong phủ Kỳ vương."
Nói đoạn, Tần Minh Tố quỳ xuống, hành đại lễ quân thần, gió lạnh khiến nàng ho không dứt, thân hình run rẩy như sắp ngã, A Diêm định đến đỡ thì cũng bị nàng đẩy ra.
Năm xưa khi chiếu ban gả xa xứ được ban xuống, huynh trưởng nàng từng cầu xin khắp nơi — đến chỗ Tiểu hoàng thúc van xin, đến trước mặt Tần Vương khóc lóc, đến chỗ Thái hậu quỳ suốt hai ngày hai đêm — rốt cuộc vẫn không giữ nổi nàng ở lại.
Nay đến lượt Minh Tố, vì bảo toàn cả phủ Kỳ vương, mà làm như thế.
Tần Cơ Hoàng hôm ấy tuy sắc mặt trầm tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản, tiếp nhận đủ ba lạy của Minh Tố.
Chỉ là mối nhục năm đó, cả đời chỉ có một lần ấy, đã đóng chặt trên cột nhục nhã, vĩnh viễn không thể gỡ xuống.
"Lấy thê làm mồi, dụ địch vào bẫy, mưu kế độc ác như thế là ai bày ra? Vệ Tấn?"
"Không liên quan đến Vệ đại phu, là thần muội tự nguyện xin ra trận."
"Không cần thay nàng ta nói tốt. Trong thiên hạ này, ngoài nàng ta ra, e rằng chẳng còn ai đủ gan làm chuyện ấy."
"Thần muội chỉ cầu đại vương thành toàn." Câu này, Tần Minh Tố đã hạ mình đến cực độ, trong giọng nói còn mang theo đôi chút run rẩy, "Có lẽ trận chiến ngày mai, là lần cuối cùng... thần muội được gặp nàng ấy."
Trời sắp tắt nắng, mây mỏng gió lạnh, hoàng hôn len theo sắc tuyết mà tới.
Xa xa, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ho — người con gái kia bệnh yếu đến độ như thể muốn ho đứt cả tim gan.
"Trời đã tối, chủ tử, chúng ta nên hồi phủ thôi." Bên cạnh, A Diêm ngẩng đầu nhìn trời, lại thấy Tần Vương vẫn trầm tư, đành cất cao giọng hỏi:
"Đại vương đang nghĩ gì vậy?"
"Cô vương đang nghĩ một chuyện... lẽ nào thật sự là thiên ý phù trợ?" Tần Vương đứng dậy, trầm ngâm thốt lên, trong mắt đầy vẻ hồ nghi.
A Diêm ngẫm nghĩ rồi phụ họa:
"Đại vương phúc trạch sâu dày, đi đến đâu cũng có hiền tài tương trợ, tự nhiên sẽ bình định thiên hạ."
"Hiền tài? Là thừa tướng ư? Nàng ấy phò tá cô vương thu phục thiên hạ, giữa đường lại oán hận mà chết." Sự ra đi của Lý Thừa tướng đã trở thành chiếc gai nhọn cắm sâu trong lòng Cơ Hoàng.
"Hy sinh tiểu ngã, thành toàn đại nghĩa, thừa tướng cả đời vẫn luôn như vậy." A Diêm cúi đầu nói.
Tần Đường Cảnh khẽ cười lạnh, rút nút bình rượu, đổ ra một chén, ánh mắt lạnh lùng quét tới:
"Ngươi nói thật đi, năm đó khi hộ tống linh cữu thừa tướng về Hàm Dương, trong triều thật sự như lời ngươi nói, bị Tần Minh Nguyệt thao túng hết sao? Mẫu hậu bị giam lỏng, ngươi tận mắt nhìn thấy?"
"Đúng vậy." A Diêm giọng thấp hẳn xuống, hai tay bắt đầu vò lấy lòng bàn tay, "Thuộc hạ không dám lừa chủ tử."
"Ngươi xem cô vương là kẻ ngu sao? Chẳng lẽ không cảm thấy có gì bất thường? Không hề nghi ngờ sao?"
A Diêm đứng khựng lại, miệng khô lưỡi đắng, mồ hôi túa ra từ lòng bàn tay:
"Thuộc hạ ngu dốt, quả thật chưa từng nhận ra điều gì khác thường."
"Chính là vì quá nhiều trùng hợp — mới khiến người ta sinh nghi."
"Trùng hợp gì ạ?"
"Ngươi nghĩ mà xem. Mỗi lần ngươi đói đến cực điểm, liền có người đưa bánh đến đúng lúc cho ngươi ăn, giúp ngươi qua cơn đói, chưa từng để ngươi chết đói. Cái loại hành động như thế — chẳng khác nào bị người nuôi dưỡng như con rối. Nghĩ tới đã thấy lạnh cả người! Khiến cô vương không thể không đề phòng. Rốt cuộc là mắt xích nào đã xảy ra vấn đề? Lẽ nào có kẻ đang âm thầm điều khiển mọi việc? Cô vương quả thực không dám nghĩ sâu..."
Kể từ lúc rời khỏi Tần cung, thời gian càng lâu, màn sương mù này càng khiến người ta nhìn chẳng rõ được.
Tần Minh Nguyệt tạo phản, Lý Thừa tướng — người từng ủng hộ hắn đoạt vị — lại quay sang giúp địch, bày mưu tính kế diệt Ngụy trừ Yến, toàn tâm phò tá nàng quét sạch lục quốc, chỉ vì... chút tình nghĩa cũ với Tiểu hoàng thúc? Mà sau khi Tần Minh Nguyệt đại bại, rút quân về Quan Nội, hắn ta lại chưa từng cho người truy sát tận diệt, đến nay hai bên vẫn an nhiên vô sự...
Hắn không sợ nàng quay lại đánh vào đất Tần, đồ sát cả nhà hắn để hả giận sao?
Còn mang danh phản loạn năm xưa, dù có bãi bỏ cải cách thì hiện tại mọi sự trong nước Tần vẫn y như cũ. Chẳng lẽ là vì Tần Minh Nguyệt không đấu nổi đám tân quý nữ nhân đó? Ngoài những điều này, mọi dấu hiệu đều kỳ lạ đến khó hiểu!
Tần Đường Cảnh ngẩng đầu, nốc mấy ngụm rượu ấm, một mùi dược hương chợt dâng lên trong ngực, càng nếm càng thấy đắng chát vô cùng.
Thuốc đắng dã tật, nàng vẫn còn nhớ rõ lời Sở Hoài Mân khi dỗ nàng uống thuốc. Chỉ là vị đắng ấy, giờ như đã ngấm vào tận xương tủy.
"Thần vẫn chỉ nói lại lời cũ: Ám vệ chỉ giỏi giết người, những việc khác... thần ngu muội, bất tài."
"Thế thì là ngươi chưa nhìn thấu ván cờ thiên hạ này. Dù sao cô vương càng lúc càng không hiểu nổi, từng nan đề khiến người đau đầu, nhưng không cần cô vương ra tay, quý nhân nào đó đều giúp cô vương giải quyết sạch. Ngươi nói xem, cái ngôi vương rẻ mạt này, cô vương còn ngồi được bao lâu?"
A Diêm không đáp, chỉ dám ngước nhìn trời, không dám mở miệng.
"Chỉ mong là cô vương nghĩ nhiều rồi."
Ánh hoàng hôn rọi xiên xiên, tay áo tung bay. Tần Đường Cảnh cười dài ngửa đầu, tiếng cười vang vọng, nhưng phảng phất bi ai. Trong tiếng cười ấy, vận mệnh thế gian trở nên mờ mịt.
Nàng bước đi không vững, để lại từng dấu chân sâu cạn đan xen. Không ngoảnh đầu, bước vào nơi u tối sau bức màn cuối cùng.
Tại quân doanh nước Tống, Tống Dung mặt mày tái mét, siết chặt góc bàn, như trước cơn giông tố.
"Nhìn cho rõ? Thật sự là vương hậu?" Đôi mắt sắc như dao, giọng nói đè nén lửa giận mà hỏi lại.
"Không sai, người xuất hiện trước tiền quân Tần Vương chính là vương hậu!"
Tống Dung tức giận đến bật cười: "Dám công khai đứng về phía địch, nàng muốn gì, phản bội cô vương, hay muốn cùng cô vương quyết chiến?" Ai phản bội nàng, đều không có kết cục tốt — bất kể là ai.
"Ý kiến Sở mưu sĩ thế nào? Cô vương nên làm gì?" Lời nói không vòng vo, nàng nhìn thẳng Sở Hoài Mân đang bận bày trận.
"Liên quan đến vương hậu, Tống Vương định đoạt là được." Sở Hoài Mân đáp hờ hững, mắt vẫn dán vào bản đồ địa hình.
Tống Dung phất tay áo, tức giận: "Chuẩn bị ngựa, nghênh chiến vương hậu!" Nàng để lại một câu, rồi biến mất không thấy bóng.
Trong trướng, Sở Hoài Mân day trán, lặng lẽ nghe tiếng binh mã điều động bên ngoài.
Theo tin trinh sát báo về, trận chiến lần này Tần Vương không lộ diện, thống lĩnh đại quân là Tần Cửu Phượng, còn người dẫn tiền quân lại là... vương hậu nước Tống, Tần Minh Tố. Đây là gì? Dùng tình cảm để loạn tâm trí Tống Dung? Cũng là chiêu khá cao tay.
Khi Hầu Sa bước vào, Sở Hoài Mân không đứng dậy, chỉ đặt ấm trà lên lửa nấu, chẳng mấy chốc hương trà lan tỏa khắp trướng.
"Điện hạ, mạt tướng đã thuyết phục được các doanh tướng quy phục, chỉ chờ người ra lệnh, tất thành đại sự!"
"Rất tốt, Hầu tướng quân không phụ lòng ta, ta kính ngươi một chén." Sở Hoài Mân đích thân rót, đưa tận tay y.
Hầu Sa là kẻ thô lỗ, chẳng hiểu phong nhã gì, lập tức nói: "Chuyện không nên chậm trễ, thừa dịp chủ thượng còn chưa ra khỏi trướng điều binh, chi bằng ta phản đi thôi! Nằm vùng ba năm rồi, mạt tướng cho rằng thời cơ đã chín muồi!"
"Đừng nóng vội, Hầu tướng quân cũng chớ xem nhẹ Tống Vương, trong quân vẫn còn nhiều người sống chết theo nàng ta."
"Vậy thì..."
"Chờ xem trận hôm nay ra sao."
Sở Hoài Mân nói, giọng vẫn lạnh băng. Cũng là cho họ một cơ hội cuối cùng để gặp lại.
Ngoại thành năm mươi dặm, hai quân đối trận.
"Đến hai vạn quân, thực lực ngang nhau? Tốt lắm." Tống Dung ngẩng cao cằm, đôi mắt dài híp lại. Quả nhiên thấy nữ tướng mặc giáp Tần đứng đầu tiền quân — chính là vương hậu của nàng.
Nàng thúc ngựa, xông thẳng tới tiền quân địch, cười nhạt nhìn nữ tướng vốn mảnh mai yếu đuối: "Hơn một năm không gặp, từ lúc nào vương hậu của ta lại thành đại tướng dẫn quân cho Tần Vương?"
Lời nói mang đầy gai nhọn, Tần Minh Tố không đáp, chỉ mở miệng: "Tống Dung, buông tay đi, trận chiến cuối cùng này, ngươi sẽ thua."
"Nàng là kẻ phản bội, lấy tư cách gì khuyên ta từ bỏ?"
"Vì ngươi sẽ thua, và nếu thua, ngươi sẽ chết."
Tống Dung bật cười khinh miệt, liếc nhìn bốn phía: "Nên nàng đích thân dẫn quân tới tiêu diệt ta?"
"Chỉ cần ngươi quy hàng, Tần Vương đã hứa sẽ tha mạng cho ngươi." Tần Minh Tố thúc ngựa đến gần, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Cung đã tận, sao địch nổi ba mươi vạn đại quân của Tần? Ngươi tưởng chỉ bằng một Sở Hoài Mân là có thể phục quốc sao? Đại vương, quá khó, thật sự quá khó..."
Tống Dung thở dài: "Ta với nàng bao năm đầu gối tay kề, lại chẳng phát hiện ra nàng văn võ song toàn, chỉ để nàng trông hậu cung, quả thật uổng phí nàng rồi."
"A Dung, tin ta đi, kết thúc chiến tranh đi, Tần Vương không muốn giết ngươi."
"Ngươi nghĩ ta sẽ giao mạng cho kẻ thù sao?"
"Lục quốc đều đã diệt..."
"Câm miệng!"
Tần Minh Tố hít sâu, thấy Tống Dung chậm rãi rút kiếm ra, đầu ngón tay siết chặt đến bật máu. Lưỡi kiếm sắc lạnh, vừa vung đã phát ra ánh sáng lạnh như băng, mũi kiếm chĩa thẳng vào nàng.
Trên thân kiếm khắc bốn chữ: "Tống Vương Lương Ngọc", trong khoảnh khắc vung lên, ánh chữ lấp lóe.
Tống Dung vẫn cười, như một công tử ôn nhuận ngọc thạch năm xưa, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, ánh mắt như rớm máu: "Vương hậu, hôm nay chúng ta khỏi cần nhiều lời. Nàng đại diện nước Tần tới đây, ta với nàng, tất có một kẻ phải chết, đúng không?"
Tình thế đến nước này, sinh tử đã định, nói gì cũng vô nghĩa.
Hai tướng chủ lực vừa động thủ, quân Tống liền xung phong. Đội quân này chiến đấu dũng mãnh phi thường.
Chẳng bao lâu, Tống Dung chiếm thế thượng phong, áp chế Tần Minh Tố dữ dội. Nếu là lúc còn khỏe mạnh, Tần Minh Tố chắc chắn không thua kém, nhưng tiếc là thân thể nàng nay đã yếu, không thể xoay chuyển cục diện.
Từng kiếm của Tống Dung đâm tới, chiêu chiêu hiểm độc. Trên lưng ngựa, Tần Minh Tố tránh không kịp, cánh tay trái lập tức bị rạch một đường dài tóe máu.
Tống Dung lạnh mắt, không hề dao động, kiếm lại lần nữa đâm ra:
"Là ai nói quả nhân nhất định sẽ thua? Dựa vào đâu mà nhận thua? Nếu phải chết, cũng là nàng chết trước!"
Tần Minh Tố cố nhịn đau, quay đầu lại nhìn nàng một cái thật sâu, rồi không dây dưa nữa, mau chóng lui về trong trận.
Vì mang theo phẫn nộ xông pha giết địch, Tống Dung như bạo long thoát cũi, uy thế kinh người, nơi nàng đi qua máu nhuộm đỏ đất. Trận tiền của quân Tần chỉ trong nửa canh giờ đã đại bại, tàn binh rối loạn tháo chạy.
"Đại vương, mau nhìn, là vương hậu! Nàng bỏ chạy rồi!" Có người bên cạnh Tống Dung quát lên, chỉ về phía trước.
"Muốn chạy? Đâu có dễ như vậy." Tống Dung sao có thể buông tha, lập tức thúc ngựa đuổi theo.
Đường chạy ngày càng xa, binh lính xung quanh cũng thưa dần, cuối cùng chỉ còn hai con ngựa trắng, mặc sức tung hoành trên chiến trường mênh mông.
Ngựa chưa dừng vó, đến khi qua khe núi, con phía trước mới dần chậm lại. Tần Minh Tố ngoái đầu, má bị gió núi quất đỏ ửng, mắt cũng hoe đỏ, nhìn thấy Tống Dung ghìm cương, dừng một chút rồi chậm rãi tiến tới.
"Sao không chạy nữa?" Tống Dung hỏi, ánh mắt quét quanh khe núi, "Nơi này quả thực là nơi mai phục tốt."
"Tống Dung, ân oán của chúng ta, giải quyết tại đây đi." Tần Minh Tố nhẹ giọng nói.
Quả nhiên khe núi có dị động, từng cái đầu người đen kịt bất chợt hiện ra. Sắc mặt Tống Dung đại biến, nắm chặt chuôi kiếm, máu chưa khô đã nhỏ xuống theo lưỡi kiếm:
"Nàng gài bẫy dụ ta đến sao?"
"Phải. Ta không còn lựa chọn nào khác."
"Nực cười!" Tống Dung lập tức vung kiếm, sát khí cuồn cuộn trong mắt:
"Nàng thật sự nghĩ Tần Cơ Hoàng sẽ tha cho ta sao? Ngây thơ quá rồi!"
Lời còn chưa dứt, nàng đã xông tới, ra tay trước để chiếm tiên cơ. Mấy chiêu đã khống chế được Tần Minh Tố đang bị thương, kiếm chớp nhoáng đã kề cổ nàng, giọng gằn từng tiếng:
"Đừng nhúc nhích! Nhúc nhích là chết!"
Tần Minh Tố thở dốc, mặt trắng bệch. Tần Cửu Phượng mang người tới bao vây, trông thấy cảnh đó thì tức giận quát:
"Tống Dung, lập tức quy hàng còn có thể thương lượng, nếu không, kết cục của ngươi sẽ giống các Vương của năm nước trước, ngươi tự cân nhắc đi!"
"Cút hết cho ta!" Tống Dung lạnh lùng quát, tay khẽ nhích, kiếm lập tức cứa vào cổ Tần Minh Tố, "Muốn thấy nàng chết không?"
"Tên súc sinh kia, dám lấy nàng uy hiếp bản vương." Tần Cửu Phượng nghiến răng, đành ra hiệu cho quân lui lại.
Tống Dung từng bước tiến lên, đầu hơi cúi, đến sát bên Tần Minh Tố, trầm giọng nói:
"Sau này... ta sẽ không giết nàng."
"Ngươi, có bao giờ từng thích ta không?"
Câu hỏi chôn sâu trong lòng Tần Minh Tố bao năm, suýt nữa kết lại thành bệnh, rốt cuộc cũng có cơ hội thốt ra. Trong khoảnh khắc, thế giới nàng như bừng sáng. Nhưng câu hỏi này lại rơi vào một cảnh tượng bi thương như vậy — sinh tử cận kề, vạn dặm lưu vong.
Kiếm vẫn kề cổ nàng, nàng đợi mãi... đợi mãi...
Tống Dung không trả lời. Mãi mãi không.
Tần Minh Tố từng nghĩ, ít nhất nàng cũng sẽ phủ nhận, sẽ nói một tiếng "không thích".
Nàng không nhịn nổi mà ho khan dữ dội, nói trong tiếng thở yếu ớt:
"Nhiều năm phu thê, hóa ra lại mong manh như thế... vì sao?"
Câu hỏi này, Tống Dung nghe mà khí huyết bốc lên tận óc, rốt cuộc cũng bật thốt:
"Nàng hỏi ta vì sao? Ta cũng muốn hỏi nàng vì cái gì!"
"Nhiều năm nàng ẩn bên cạnh ta, giả tình giả ý, hết thảy đều vì mẫu quốc của nàng! Trong đó phản bội ta bao nhiêu lần, nàng có từng nghĩ cho ta chưa? Dù vậy, vì chút tình nghĩa năm xưa, ta vẫn tha cho nàng sống đến nay. Nàng còn muốn thế nào? Nàng nói đi, Tống Dung ta bạc đãi nàng chỗ nào mà nàng nỡ phụ ta như vậy?!"
Tống Dung càng nói càng kích động, tay khẽ run lên, lưỡi kiếm lại cứa thêm một đường trên cổ Tần Minh Tố.
Máu lập tức nhuộm đỏ cả thân trên nàng, sắc mặt đã dần tái nhợt xám xịt.
Liễu tàn hoa rụng, sinh cơ tận diệt.
"Dẫu chẳng phải nhất kiến chung tình, nhưng lâu ngày cũng đủ sinh tình."
Khi bước ra khỏi vòng vây, Tần Minh Tố khẽ cất lời. Nàng nhìn thấy ở kẽ tay Tống Dung đang nắm chuôi kiếm, hai chữ "Lương Ngọc" lấp ló hiện ra. Vạn phần bất đắc dĩ, nàng thở dài một tiếng thật khẽ:
"Lương Ngọc... cuối cùng là ta phụ nàng... lấy mạng đền bù, đã đủ chưa?"
...
Trong doanh trại quân Tần.
Quân vương và đại thần đang đánh cờ, thần sắc đều không yên.
Chờ A Diêm quay về, mang theo tin tức:
"Khởi bẩm Đại vương, trận này đại thắng, nhưng không bắt được Tống Dung. Quận chúa... nàng đã tự vẫn."
'Tách' một tiếng, một quân cờ trắng rơi khỏi kẽ tay Cơ Hoàng, lăn xuống bàn cờ.
Vệ Tấn hơi cúi đầu, nhặt quân cờ đã làm rối loạn thế trận, khẽ nói:
"Quận chúa đời đời trung thành với Đại Tần. Nàng lấy thân hi sinh, hoàn thành sứ mệnh cuối cùng."
Tần Đường Cảnh nhắm mắt, lòng hoang vu trống rỗng:
"Minh Tố không còn... vậy cô vương nên thế nào... còn giữ lại một mạng cho Tống Dung hay không?"
Một tháng sau, trong doanh trại đến một tướng quân tên Hầu Sa dẫn đầu quy hàng. Tức là, Tống Dung đã bị phản bội từ trong ra ngoài, bên cạnh chỉ còn chưa đến một ngàn thân binh. Nàng thảm hại, trốn vào một ngọn tuyết sơn sâu trong khe núi.
Cùng biến mất với Tống Dung còn có Sở Hoài Mân. Tin này truyền đến, Tần Đường Cảnh nổi giận, lập tức phái người lên núi truy lùng.
Lưng chừng tuyết sơn có một sơn động, sâu không thấy đáy, tối đen như mực, gió lạnh rít từng cơn.
Chỉ có một đống lửa cháy hừng hực, mang đến một chút hơi ấm cho nơi này.
"Bội Tư, con có nhớ cô cô không?" Giờ phút này, Tống Dung đang ngồi trong hang, ôm một đứa trẻ nhỏ trên đầu gối, vỗ về trêu chọc nó.
Sở Bội Tư tính tình nhút nhát, rúc trong lòng Tống Dung. Nghe nhắc đến "cô cô", môi liền trễ xuống, mắt ngấn nước, giọng non nớt buồn rầu:
"Con nhớ cô cô..."
Tống Dung liền dỗ dành:
"Vậy thì con ngoan ngoãn ở đây chờ, không được khóc nhé. Tống Vương thúc thúc viết thư cho cô cô con rồi, vài hôm nữa cô cô sẽ đến đón con."
Giọng dỗ dành ngọt ngào, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng, khuôn mặt dữ tợn.
Tối nay, Sở Bội Tư lại một đêm không ngủ được nữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương