Trên xe đi về, Thời Lục nhìn sơ là biết Tử Yên đang muốn gì. Nhìn nét mặt tập trung lái xe của cô, rõ ràng là biết hành động tiếp theo của cô ấy.
Anh cũng không nói nhiều, hạ của kính xe xuống. Châm lửa vào điếu thuốc, sau đó lại phì phà vài hơi rồi nói.
" Tử Yên, anh biết em không thích Thời Luân. Nhưng một khi đối đầu với anh ta, em nhất định sẽ thua!"
Tử Yên vội đạp thắng xe lại, sau đó cô ấy bất bình nói:" trên dưới người của chúng ta đều do anh ta quản, chúng ta cúi đầu đến bao giờ. Thời Lục, em theo anh gần 1 năm rồi. Chưa bao giờ nhìn thấy anh thế này. Đừng nói là, bố đã dặn dò gì với anh đấy?"
Thời Lục lại đáp:" không nói gì cả, chúng ta vốn đấu không lại đâu!"
Tử Yên nhìn thấy được ánh mắt tuyệt vọng đó của Thời Lục. Thì ra anh ấy cũng muốn đấu, nhưng vốn dĩ đấu không lại. Thì đấu để làm gì chứ, an phận một chút là được.
Thời Lục hút một hơi sâu rồi nói với cô ấy:" bây giờ anh thật sự rất chán, rất mệt. Chuyện đấu với anh ta vốn đã được định sẵn. Nhưng Tử Yên, nếu để em cuốn theo chuyện này. Anh thà không cần tranh giành làm gì. Bởi vì em không nên, dính vào anh ta!"
Tử Yên nghe đến đây lại mất bình tĩnh hơn:" em sẽ không để anh ta sống yên đâu, không bao giờ. Chuyện ngày hôm đó, cả đám chó đi theo anh ta. Em đều sẽ trả lại từng chút một!"
Ánh mắt câm phẫn của Tử Yên, đôi tay đang siết chặt đấy như muốn nghiền chết một người. Cô ấy chỉ là đang nhẫn nhịn để trút giận mà thôi.
Buổi tối hôm ấy, Tử Yên mặc một bộ đồ thể thao đen từ đầu đến chân. Cô ấy lái theo chiếc xe ô tô của bản thân, đậu xe trước sòng bạc đợi Lãnh Quân. Lúc ấy trong đầu cô đã có suy nghĩ về những lời mà Thời Lục nói:" đôi lúc anh thật sự muốn buông bỏ, dẹp hết đi sự tranh giành. Làm một gia đình bình thường không phải tốt hơn sao?"
Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, bóng dáng của Lãnh Quân đã xuất hiện. Anh ấy bước đến, gõ vào cửa kín ô tô của cô ấy. Sau đó liền bước lên xe cô ấy.
" tối nay, Thời Luân đã nhận lời sẽ hợp tác cùng Tân Lạc. Buôn bán hàng cấm, sau đó vận chuyển lậu sang biên giới. Nhưng mà chuyện này, cần rất nhiều người làm việc. Nên nhân cơ hội này, chúng ta thừa nước đục thả câu..."
Tử Yên vội ngắt lời:" tỉ lệ thành công là bao nhiêu?"
Lãnh Quân thấy lạ, không phải điều này cô ấy đã biết sớm rồi sao. Nhưng anh cũng thuận miệng đáp:" 50 -50 "
" nhiều người làm việc, ắt có người tạo phản. Chuyện này lộ ra, Thời Luân có thể sẽ không thể giữ nhiều người nữa. Nhưng anh có nghĩ đến bản thân chưa Lãnh Quân? Anh là người kề cận anh ta nhất, không sợ sẽ bị nghi ngờ sao? Nếu nói Thời Luân thông minh thì không hẳn, nhưng anh ta đâu ngốc đến nỗi không điều tra anh!"
Lãnh Quân lại ngạc nhiên, anh ấy khẽ cười rồi nhìn cô. Tử Yên đang nghiêm túc với anh ta, vậy mà lại bị cười cợt. Cô ấy lại nói:" anh cười gì chứ?"
Lãnh Quân nhìn cô bằng ánh có đôi ba phần gạ gẫm của mình, sau đó hơi sát vào người cô một chút mà bảo:" sao hôm nay cô quan tâm tôi vậy, tam tiểu thư?"
Cô ấy đỏ mặt gượng gạo đáp:" tôi chỉ là lo anh chết sớm quá, sau này không ai đấu khẩu với tôi"
Lãnh Quân từ từ rời khỏi cô ấy, sau đó ngồi vào ghế rồi cười đáp:" yên tâm đi, tôi là cánh tay phải của anh ta. Anh ta dám diệt tôi sao, có thì ai giúp anh ta quản cái sòng bạc với mấy khu ăn chơi đây"
Tử Yên lại không biết nói sao cho anh ta hiểu, họ đồng hành cùng nhau nhiều rồi. Nhưng với cái bản chất lì lợm, cứng đầu như vậy làm sao có thể thay đổi trong chốc lát.
Tử Yên cũng hết cách, cô ấy cùng anh đi đến nơi giao dịch của họ. Sau đó bắt đầu hành động.
Lãnh Quân xuất hiện với tư cách là người nhận hàng. Còn bên kia thì lại rất yên tâm mà giao hàng cho Lãnh Quân.
Họ chất số hàng lên xe, sau đó đóng cửa chặt lại. Rồi nổ máy xe lên rời đi. Chiếc xe của Tử Yên cũng nhanh chóng theo sau.
Cả đoạn đường dài đầy mệt mỏi, vận chuyển hàng cấm ra gần biên giới. Bọn họ cũng đã dừng chân lại nghỉ ngơi.
Nhân cơ hội này, Tử Yên trà trộn vào đám lính mà Lãnh Quân đem theo. Sau đó đánh tráo một số món trong xe. Trong lúc đó, cô ấy đang cố gắng làm nhanh nhất có thể. Lại chẳng thể nào mở được thùng hàng tiếp theo. Đang loay hoay kiếm cách mở.
Phía xa, đang truyền lại tiếng bước chân đang đến gần.
" khét" ( tiếng mở cửa xe tải)
Anh cũng không nói nhiều, hạ của kính xe xuống. Châm lửa vào điếu thuốc, sau đó lại phì phà vài hơi rồi nói.
" Tử Yên, anh biết em không thích Thời Luân. Nhưng một khi đối đầu với anh ta, em nhất định sẽ thua!"
Tử Yên vội đạp thắng xe lại, sau đó cô ấy bất bình nói:" trên dưới người của chúng ta đều do anh ta quản, chúng ta cúi đầu đến bao giờ. Thời Lục, em theo anh gần 1 năm rồi. Chưa bao giờ nhìn thấy anh thế này. Đừng nói là, bố đã dặn dò gì với anh đấy?"
Thời Lục lại đáp:" không nói gì cả, chúng ta vốn đấu không lại đâu!"
Tử Yên nhìn thấy được ánh mắt tuyệt vọng đó của Thời Lục. Thì ra anh ấy cũng muốn đấu, nhưng vốn dĩ đấu không lại. Thì đấu để làm gì chứ, an phận một chút là được.
Thời Lục hút một hơi sâu rồi nói với cô ấy:" bây giờ anh thật sự rất chán, rất mệt. Chuyện đấu với anh ta vốn đã được định sẵn. Nhưng Tử Yên, nếu để em cuốn theo chuyện này. Anh thà không cần tranh giành làm gì. Bởi vì em không nên, dính vào anh ta!"
Tử Yên nghe đến đây lại mất bình tĩnh hơn:" em sẽ không để anh ta sống yên đâu, không bao giờ. Chuyện ngày hôm đó, cả đám chó đi theo anh ta. Em đều sẽ trả lại từng chút một!"
Ánh mắt câm phẫn của Tử Yên, đôi tay đang siết chặt đấy như muốn nghiền chết một người. Cô ấy chỉ là đang nhẫn nhịn để trút giận mà thôi.
Buổi tối hôm ấy, Tử Yên mặc một bộ đồ thể thao đen từ đầu đến chân. Cô ấy lái theo chiếc xe ô tô của bản thân, đậu xe trước sòng bạc đợi Lãnh Quân. Lúc ấy trong đầu cô đã có suy nghĩ về những lời mà Thời Lục nói:" đôi lúc anh thật sự muốn buông bỏ, dẹp hết đi sự tranh giành. Làm một gia đình bình thường không phải tốt hơn sao?"
Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, bóng dáng của Lãnh Quân đã xuất hiện. Anh ấy bước đến, gõ vào cửa kín ô tô của cô ấy. Sau đó liền bước lên xe cô ấy.
" tối nay, Thời Luân đã nhận lời sẽ hợp tác cùng Tân Lạc. Buôn bán hàng cấm, sau đó vận chuyển lậu sang biên giới. Nhưng mà chuyện này, cần rất nhiều người làm việc. Nên nhân cơ hội này, chúng ta thừa nước đục thả câu..."
Tử Yên vội ngắt lời:" tỉ lệ thành công là bao nhiêu?"
Lãnh Quân thấy lạ, không phải điều này cô ấy đã biết sớm rồi sao. Nhưng anh cũng thuận miệng đáp:" 50 -50 "
" nhiều người làm việc, ắt có người tạo phản. Chuyện này lộ ra, Thời Luân có thể sẽ không thể giữ nhiều người nữa. Nhưng anh có nghĩ đến bản thân chưa Lãnh Quân? Anh là người kề cận anh ta nhất, không sợ sẽ bị nghi ngờ sao? Nếu nói Thời Luân thông minh thì không hẳn, nhưng anh ta đâu ngốc đến nỗi không điều tra anh!"
Lãnh Quân lại ngạc nhiên, anh ấy khẽ cười rồi nhìn cô. Tử Yên đang nghiêm túc với anh ta, vậy mà lại bị cười cợt. Cô ấy lại nói:" anh cười gì chứ?"
Lãnh Quân nhìn cô bằng ánh có đôi ba phần gạ gẫm của mình, sau đó hơi sát vào người cô một chút mà bảo:" sao hôm nay cô quan tâm tôi vậy, tam tiểu thư?"
Cô ấy đỏ mặt gượng gạo đáp:" tôi chỉ là lo anh chết sớm quá, sau này không ai đấu khẩu với tôi"
Lãnh Quân từ từ rời khỏi cô ấy, sau đó ngồi vào ghế rồi cười đáp:" yên tâm đi, tôi là cánh tay phải của anh ta. Anh ta dám diệt tôi sao, có thì ai giúp anh ta quản cái sòng bạc với mấy khu ăn chơi đây"
Tử Yên lại không biết nói sao cho anh ta hiểu, họ đồng hành cùng nhau nhiều rồi. Nhưng với cái bản chất lì lợm, cứng đầu như vậy làm sao có thể thay đổi trong chốc lát.
Tử Yên cũng hết cách, cô ấy cùng anh đi đến nơi giao dịch của họ. Sau đó bắt đầu hành động.
Lãnh Quân xuất hiện với tư cách là người nhận hàng. Còn bên kia thì lại rất yên tâm mà giao hàng cho Lãnh Quân.
Họ chất số hàng lên xe, sau đó đóng cửa chặt lại. Rồi nổ máy xe lên rời đi. Chiếc xe của Tử Yên cũng nhanh chóng theo sau.
Cả đoạn đường dài đầy mệt mỏi, vận chuyển hàng cấm ra gần biên giới. Bọn họ cũng đã dừng chân lại nghỉ ngơi.
Nhân cơ hội này, Tử Yên trà trộn vào đám lính mà Lãnh Quân đem theo. Sau đó đánh tráo một số món trong xe. Trong lúc đó, cô ấy đang cố gắng làm nhanh nhất có thể. Lại chẳng thể nào mở được thùng hàng tiếp theo. Đang loay hoay kiếm cách mở.
Phía xa, đang truyền lại tiếng bước chân đang đến gần.
" khét" ( tiếng mở cửa xe tải)
Danh sách chương