Ngày hôm sau, Tử Yên đã dậy rất sớm theo thói quen. Cô ấy vừa đẩy cửa hành lang phòng mình ra liền nhìn thấy Lãnh Quân ở hành lang kế bên phong đang uống cà phê sớm. Còn đang ngắm cảnh nữa.

Nhìn thấy cô ấy anh cũng không lạ gì, lập tức bắt chuyện:" đêm qua ngủ ngon không? Tôi đặt biệt sắp xếp cho cô một căn phòng có cảnh đẹp nhất. Cũng gần tôi nữa, có gì khó tôi sẽ giúp đỡ "

Tử Yên liền đáp một cách hời hợt:" ở chung với cả đám đàn ông, người tôi sợ nhất là anh đó!"

Dứt lời cô ấy liền quay lưng vào trong, sau đó thay đồ chuẩn bị đi tập thể dục. Lãnh Quân thì nghe câu đó liền không biết nên đáp cái gì. Anh ta nhúng vai đành chịu, sau đó uống hết ly cà phê rồi cũng vào thay đồ.

Hôm nay Lãnh Quân sẽ đích thân chỉ cô, làm cách nào để không trở thành nai trong hang cọp. Anh ấy lấy ra một bộ bài đen tuyền. Họa tiết trên đó in cũng không rõ. Sau đó hai tay điêu luyện, sào bài, chẽ bài. Những lá bài trên tay anh ta như bị anh ta thôi miên mà nghe lời. Chuyển động một cách nhẹ nhàng êm ái. Nó được sắp theo hình sóng nước, được chia ra trên mặt bàn một cách điều đặn dưới hai bàn tay của Lãnh Quân. Nhìn thôi đã thấy anh ta trong rất ngầu và oai rồi. Đó cũng là một trong những lí do khiến anh ta có địa vị cao ở đây.

Vừa sắp bài xong, anh ta nói:" cô nhìn được gì rồi?"



Tử Yên im lặng một chút, bắt đầu nhớ lại những chuyển động của anh. Trong trí nhớ của cô, những lá bài đều chuyển động một cách chậm rãi. Sau khi tìm ra được sơ hở cô ấy liền đáp:" lúc anh phóng bài từ tay phải sang trái, lá át cơ anh đã nhanh tay giấu đi. Sau đó anh chẽ bài rồi nhét nó vào giữa bộ bài. Lá bài đó hiện đang ở..."

Cô ấy đưa tay, từ từ chạm vào lá bài ở giữa bàn. Sau đó đưa hai ngón tay trỏ và giữa chạm vào nó. Ngón tay thon dài, trắng trẻo chạm vào nhẹ nhàng. Sau đó lật nó lên một cách mạnh mẽ vào bàn.

Chính là lá át cơ mà cô nói, những gì cô kể đều đúng không lệch vào đâu được. Lãnh Quân đã nở ra một nụ cười nhìn cô. Xem ra cô ấy rất giỏi, còn giỏi hơn cả anh. Anh ta mất 5 phút để luyện thành thuật các chi tiết nhỏ này. Nhưng cô lại chỉ cần một lần nhìn qua. Quả thật người anh chọn đúng là không thể xem nhẹ.

Cứ như thế, chỉ trong vòng một ngày Tử Yên đã thành thuật các quy tắc chơi cá cược.Cô cũng được anh thay đổi lại dung mạo. Muốn trở thành thứ ai nhìn cũng muốn có, nhưng lại không chạm vào được. Thì bản thân phải thật hoàn hảo đã. Cô ấy vừa xuất hiện với dáng vẻ đầy quyến rũ ở sòng bạc liền lập tức thay đổi sự chú ý của các tên đàn ông háo sắc. Rất nhanh tên tuổi của cô cũng được gắn liền tại đây, họ thường gọi cô là " hoa hồng sòng bạc ". Tử Yên ở sòng bạc, có thể gọi là đệ nhất. Ván cược không ai thắng nổi cô ấy, vẻ ngoài cũng không ai sánh bằng.

1 tháng sau. Hai người họ cùng nhau chạy bộ xung quanh hồ nước lớn. Cũng lâu rồi chưa ai đồng hành cùng cô thế này. Tử Yên cảm nhận được bản thân mình không còn đơn độc như trước. Không lặng lẽ đi về giữa thành phố tấp nập. Không cần nghĩ ngày mai bản thân sẽ phải tiết kiệm bao nhiêu tiền. Bây giờ cô ấy cảm thấy bản thân rất thoái mái, rất dễ chịu. Bạn đồng hành của cô ấy bây giờ là Lãnh Quân, cái con người không biết nên gọi là xấu xa hay tốt bụng nữa. Anh ta tốt xấu tùy lúc, thiên biến vạn hóa. Quỷ cũng là anh ta, thần cũng là anh ta. Nhưng anh ta chỉ hay vui đùa, thoải mái như mấy đứa trẻ khi ở bên Tử Yên.

Còn khi bước vào công việc, một tiếng là " anh Quân " hai tiếng cũng là " anh Quân ". Thật sự rất oai phong, còn Tử Yên là người mà anh đưa lên nên ai dám đè đầu chứ. Phải gọi họ bây giờ là, kẻ bảo kê, người múa bài. Một đêm như vậy, họ đã giúp cho sòng bạc của Thời Thiên Hành tăng thêm ba mươi phần trăm danh thu của tháng. Tiếng thơm cũng được lan truyền giữa đám lính và rất nhanh đã được đồn đến tai của Thời Luân, cậu cả của Thời Thiên Hành. Cháu đích tôn của Thời gia, cũng là ông chủ đại diện của sòng bạc mà Lãnh Quân và Tử Yên đang làm việc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện