Chương 97: Quyết chiến


Sau trận phái Nguyệt Hoa bị đánh qua hơn nửa tháng, hiện tại ngũ đại môn phái cùng Thiên Ma giáo không có động tĩnh gì, thế nhưng xung đột vẫn có, đôi bên phái người ra tìm hiểu tình báo gặp nhau liền xung đột muốn đấu nhau, bất quá cái này đối với chiến tranh đại quy mô cũng coi như là bình tĩnh nhất rồi.


Hơn nửa tháng qua mặc dù nói là bình tĩnh nhưng tất cả mọi người đều biết, đây chỉ là tạm thời, sau khi bình tĩnh qua đi nghênh đón cuối cùng sẽ là trận quyết chiến, tình trạng hiện tại như núi lửa đang sắp bùng nổ, một khi phun trào thì mọi thứ không thể vãn hồi lại được.


Đối với Thiên Ma giáo đột nhiên an tĩnh lại ngũ đại môn phái biểu hiện có chút may mắn, thoáng thở nhẹ một cái nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, mặc dù không phái người đi điều tra thì bọn họ ít nhiều cũng đoán được Thiên Ma giáo có ý định gì, cho nên mọi người đều im lặng tự mình tăng thực lực, cho dù nửa tháng ngắn ngủi thăng không được bao nhiêu, nhưng tóm lại có còn hơn không.


Bất quá, khiến Ngôn Âm buồn bực là gần đây, mấy ngày qua Y Mặc luôn thần thần bí bí, bình thường không thấy tung tích, tựa hồ rất bận, chỉ vài lần mới gặp được Y Mặc, kết quả người ta chỉ đáp lại nàng có một câu "ta có việc bận, tối nay mới về." sau rời đi, khiến nàng buồn bực muốn chết, tuy nàng cũng hỏi qua gần đây Y Mặc đang làm gì, nhưng Y Mặc chỉ cười thần bí, nói với nàng là ''bí mật'', khi đến lúc sẽ tự nhiên biết.


Lúc này, Ngôn Âm cùng Phong Khê không có chuyện gì ngồi trong tiền viện Mặc Ảnh Các uống trà chiều ăn điểm tâm.


"Ai nha ~ ai nha ~ ai nha ~ bánh ngọt trong tay ngươi sắp bị bóp nát rồi a, cái này ta vất vả lắm mới mua được từ tiệm bánh ngon nhất dưới Thiếu Dương thành a, xếp hàng đợi đến trưa a, ngươi đừng lãng phí." Phong Khê đau lòng nhìn khối bánh ngọt trong tay Ngôn Âm.


"Ah oh, xin lỗi xin lỗi..." Ngôn Âm phục hồi tinh thần lại vội vàng đem bánh ngọt nhét vào miệng, kết quả ăn quá nhanh liền bị nghẹn, may có Phong Khê đúng lúc rót một chung trà cho nàng.


"Ta nói Ngôn Âm a, ta phát hiện gần đây ngươi không bình thường a?" Phong Khê nhìn Ngôn Âm nói.


"Có.... có không?" Ngôn Âm sờ cái mũi mình, chột dạ nói. Nàng gần đây luôn nghĩ đến chuyện Y Mặc, cho nên thường thất thần, bất quá nàng không nói chuyện này ra, người ta mà biết hơn phân nữa sẽ nói mình mặc bệnh tương tư.


"Có a, tuyệt đối có a, ngươi nhìn ngươi đi uống trà chiều ăn chút điểm tâm cũng đem bánh bóp nát, ngươi nói không có chuyện gì đến quỷ cũng không tin." Phong Khê vẻ mặt nói thật.


"Chỉ là đang suy nghĩ vài việc thôi, thực sự không có việc gì." đối với Phong Khê thật tình Ngôn Âm có chút chột dạ.


"Nghĩ chuyện gì mà đến mức nhập thần như vậy?" Phong Khê hỏi tiếp.


"Chính là.... chính là..... đang nghĩ về chuyện Thiên Ma giáo." Ngôn Âm tùy tiện tìm một lý do, cũng may Phong Khế tính tình đơn giản, rất dễ lừa, nếu đối thành Tử Linh sợ là không dễ như vậy.


"Thiên Ma giáo a.... đúng là khiến ngươi nhức đầu rồi."


"Oh, được rồi, ngươi biết Tử Linh gần đây đi đâu không?" Ngôn Âm thành công tìm đề tài dời trọng tâm câu chuyện khiến Phong Khê chú ý đến cái khác.


"Ta cũng không biết, Tử Linh tỷ gần đây thường xuyên cùng các chủ ra ngoài, chắc là có chuyện gì đó a."


"Có phải gần đây Mặc Ảnh Các gặp phiền phức gì không?"


"Không có, ta cũng không biết, các chủ và Tử Linh không có nói với ta."


"Vậy sao hai người suốt ngày không thấy bóng dáng."


"Đừng lo lắng nữa, với thực lực của các chủ và Tử Linh tỷ thì không có chuyện gì đâu, yên tâm đi."


Ngôn Âm gật đầu, nàng cũng không lo Y Mặc xảy ra chuyện, với tình tình Y Mặc muốn cướp của nàng chính mình còn phải lo lắng có bị cướp lại hay không mà, nàng để ý chính là Y Mặc đang làm gì, thần thần bí bí khiến nàng tò mò.


Nàng cùng Phong Khê trò chuyện câu được câu không trong chốc lát, vì không yên lòng nên bình trà cùng bánh ngọt ăn cũng không bao nhiêu.


Cộp cộp cộp....


Đột nhiên, ngoài cửa Mặc Âm Các truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng nói chuyện của một nam một nữ, nghe không quá rõ nhưng qua âm thanh cũng thấy có chút quen thuộc.


Ngôn Âm cùng Phong Khê ngẩng đầu nhìn ra cửa liền thấy Hoa Ngọc đang lôi kéo Trương Trí Hằng tay chân luống cuống đi về phía bên này.


"Ai nha ~ ta đã nói Ngôn sư muội ở đây a, ai nha ai nha ai nha, người đừng đi về a, đến đây đi, về làm gì, đến đây." Hoa Ngọc hai tay kéo lấy tay Trương Trí Hằng, kéo Trương Trí Hằng từng bước đến chỗ Ngôn Âm.


"Hoa Ngọc sư tỷ, ta không phải đến gặp Tiểu Ngôn Tử, ta đến tìm các chủ, ngươi đừng kéo ta a..." Trương Trí Hằng muốn thoát khỏi Hoa Ngọc nhưng không dám dùng sức nhiều, sợ làm Hoa Ngọc bị thương, kết quả lại bị Hoa Ngọc kéo qua đây.


"Không có việc gì, không có việc gì, nếu đến đây rồi thì cùng nhau vào đi." Hoa Ngọc da mặt dày cũng mặc kệ, bắt được Trương Trí Hằng liền trực tiếp kéo đến trước mặt Ngôn Âm.


"Tiểu Ngôn Tử chào ngươi.... chào ngươi a...." Trương Trí Hằng có chút lúng túng nhìn Ngôn Âm.


"Ngôn sư muội, ta đến thăm ngươi đây." so với Trương Trí Hằng câu nệ, Hoa Ngọc lại tự tại hơn, nàng cười xán lạn không gì sánh được.


"Sao đột nhiên các ngươi đến đây vậy?" Ngôn Âm nhìn hai người nghi ngờ hỏi.


"Ta... ta đến tìm...."


"Chúng ta đương nhiên đến tìm ngươi." Trương Trí Hằng còn chưa nói hết liền bị Hoa Ngọc cắt ngang.


"Trương Trí Hằng đến tìm ta, cũng không có gì kỳ quái, còn ngươi a...." Ngôn Âm nhìn dáng vẻ Trương Trí Hằng ngại ngùng rồi nhìn Hoa Ngọc vẻ mặt hồ ly đang cười, "ngươi không có chuyện thì không lên điện tam bảo, nhất định là có chuyện gì nên đến đây."


"Ai nha ~ Ngôn sư muội sao ngươi lại nhìn ta như vậy a, thật thương tâm a, trước đó vài ngày ngươi hôn mê, ta có việc nên không đến xem ngươi được, chuyện hiện tại đã xong ta đây đến xem ngươi khôi phục thế nào rồi, ta đây một lòng hảo tâm, ngươi sao có thể nói ta như vậy." Hoa Ngọc bày ra bộ dạng thương tâm.


Ngôn Âm không khỏi liếc mắt, Hoa Ngọc hồ ly này 10 câu thì có 9 câu giả, nếu tin nàng thì có quỷ.


Nhưng Ngôn Âm không tin không có nghĩa người khác không tin a, nhìn bộ dạng Hoa Ngọc vô tội thương cảm Phong Khê ngồi không yên, liền chào hỏi Hoa Ngọc rồi mời nàng ngồi xuống.


"Các chủ Hoa Ngọc ngươi nhanh ngồi xuống đi, đừng nghe Ngôn Âm nói bậy, buổi sáng ta vừa xuống chân núi mua chút bánh ngọt, cùng ăn đi."


"Vẫn là Phong Khê hảo tốt, không giống Ngôn Âm vô lương tâm, ngươi cũng đừng gọi ta là các chủ nữa, cứ gọi là Hoa Ngọc đi." Hoa Ngọc đặt mông ngồi xuống, tiện thể không quên kéo Trương Trí Hằng ngồi xuống theo.


"Được, Hoa Ngọc." Phong Khê gật đầu, kỳ thực tên gì với nàng không sao cả, nàng cũng chỉ lễ phép mới gọi các chủ Hoa Ngọc, nhưng Hoa Ngọc tự mình nói như vậy rồi thì nàng cũng theo ý mà sửa lại.


Ngôn Âm lười cùng hồ ly Hoa Ngọc phí lời, nàng ngồi một chỗ tự mình uống trà ăn điểm tâm.


"Ai nha ~ bánh ngọt này có phải mua trong tiệm bánh ngọt dưới thành Thiếu Dương không?" Hoa Ngọc cắn một miếng sau đó liền ngạc nhiên hỏi.


"Đúng vậy a, thế nào? ăn ngon không?!" Phong Khê vừa cười vừa nói.


"Không tệ, không tệ, ngọt mà không dính quả thật không hỗ danh là tiệm bánh ngon." Hoa Ngọc cắn một miếng bánh ngọt lại híp mắt hưởng thụ, lập tức nàng liền nhớ ra gì đó, đột nhiên mở mắt, cầm một miếng bánh ngọt nhét vào tay Trương Trí Hằng, "đừng ngồi không, ngươi cũng nếm thử đi, mùi vị rất ngon."


Trương Trí Hằng thình lình bị Hoa Ngọc tấp bánh vô tay chân tay liền luống cuống, liền thành thật ăn miếng bánh ngọt, sau khi ăn xong hắn lại cảm thấy có chút khô miệng.


Ngôn Âm chú ý đến phản ứng của Trương Trí Hằng, im lặng cho một chung trà Trương Trí Hằng uống: "Ân, uống đi."


Trương Trí Hằng gật đầu, nâng chung trà lên đem một hơi uống hết.


Ngôn Âm nhìn thoáng qua đối diện Phong Khê đã sớm trò chuyện với Hoa Ngọc đến hưng phấn rồi, vừa nhìn về phía Trương Trí Hằng mở miệng nói: "Ngươi đến đây tìm Y Mặc làm gì?"


"Tìm các... các chủ thương lượng vài chuyện." Trương Trí Hằng đang nói đến hai chữ các chủ liền nhìn trộm thoáng qua Ngôn Âm, giọng rõ ràng mát chớp một cái thì dừng lại.


"Chuyện gì?" Ngôn Âm cũng bỏ qua giọng nói của Trương Trí Hằng, coi như không nghe thấy.


"Cái này ta không thể nói, các chủ đã phân phó phải bí mật không được tiết lộ cho người không liên quan." Trương Trí Hằng xin lỗi nhìn Ngôn Âm.


"Ngay cả ta cũng không thể nói sao?" trong lòng Ngôn Âm có chút không thoải mái, Y Mặc thực ra đang làm gì mà không nói cho ta biết chứ.


"Không thể." mặc dù đối mặt với Ngôn Âm nhưng Trương Trí Hằng cũng không nói ra, nhìn đến thì đúng là chuyện quan trọng.


Ngôn Âm rũ mắt, khẽ thở dài lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Trương Trí Hằng bất đắc dĩ nói: "quên đi, nếu nàng không muốn cho ta biết vậy thì không hỏi nữa, nàng hiện tại không có ở đây, chắc là có việc ra ngoài, ngươi tối này chờ nàng về rồi quay lại a."


"Ân." Trương Trí Hằng lên tiếng, nhưng không có ý đứng dậy rời đi, hắn nhìn Ngôn Âm mở miệng muốn nói lại thôi.


"Ngươi muốn nói gì cứ việc nói thẳng, đừng có ấp úng như vậy nữa." Ngôn Âm thấy Trương Trí Hằng do dự hồi lâu cũng không nhịn nổi, "quan hệ giữa hai chúng ta, ngươi có gì mà không thể nói với ta."


Trương Trí Hằng bị Ngôn Âm nói thẳng tâm tư có chút ngượng ngùng, hắn gãi đầu, cuối cùng mở miệng: "cái đó... tiểu Ngôn tử, ngươi không trách ta không nói với ngươi một tiếng liền lén gia nhập Mặc Ảnh Các chứ?"


Nghe vậy, Ngôn Âm bất dĩ vi nhiên nhấp một ngụm trà, sau đó chớp mắt nhìn Trương Trí Hằng nói: "Trách a."


"Ah?.... ta xin lỗi ngươi được chưa? ngươi đừng nóng giận a, ta cảm thấy theo các chủ đáng giá nên mới quyết định gia nhập, ta không có ý xấu, thực sự, ta..."


"Phốc xì....." nhìn Trương Trí Hằng bộ dạng luống cuống, giải thích Ngôn Âm không phúc hậu cười thành tiếng, nàng đưa tay vỗ vai Trương Trí Hằng, "yên chí, ta gạt ngươi thôi, sao ta có thể trách ngươi được, gia nhập Mặc Ảnh Các là quyền tự do của ngươi, hơn nữa ngươi cũng đâu có làm sai đúng không."


"Thực sư? ngươi không trách ta?" Trương Trí Hằng vừa nghe Ngôn Âm không tức giận, cả người đều lên tinh thần.


"Không phải có trách hay không, ta thay ngươi cao hứng còn không kịp."


"Vậy là tốt rồi."


Ngôn Âm cùng Trương Trí Hằng trò chuyện chốc lát, sau đó Trương Trí Hằng liền cáo từ.


Đợi Trương Trí Hằng rời đi, Ngôn Âm liền quay đầu nhìn về phía Hoa Ngọc vẫn còn ở đây nói chuyện trời đất với Phong Khê: "Trương Trí Hằng đi rồi, ngươi cũng nên trò chuyện xong rồi a."


"Không nên nói như vậy a, ta thực sự đến thăm ngươi xem thân thể khôi phục thế nào rồi, ngươi sao có thể đuổi ta đi a." Hoa Ngọc bộ dạng cười hì hì, nói chuyện cũng không đàng hoàng.


"Ngươi có việc gì thì nói nhanh đi, đừng có vòng vo, ta nghe thấy khó chịu." Ngôn Âm liếc mắt, nàng không ngốc, sao nghe không hiểu Hoa Ngọc nói cái gì, nàng chỉ không thích cách nói vòng vo của Hoa Ngọc mà thôi.


"Nói thì đương nhiên sẽ nói, chỉ là..." Hoa Ngọc cười nhìn thoáng qua Phong Khê, ý tứ không nói cũng biết.


"Trà nguội rồi, ta đi pha ấm mới, các ngươi nói chuyện đi." Phong Khê cũng không ngốc, liền tự giác cầm bình trà ly khai.


"Hiện tại có thể nói a." Ngôn Âm nói.


"Có thể, có thể, tự nhiên là có thể." Hoa Ngọc cười nói, thần tình liền thay đổi, trở nên nghiêm túc, Ngôn Âm nhìn thấy Hoa Ngọc thay đổi liền phỉ nhổ trong lòng.


"Ngôn Âm, ngươi biết ai giải cổ độc cho ngươi chứ?"


Nghe vậy, Ngôn Âm có chút sửng sờ, sau đó liền hiểu Hoa Ngọc muốn nói gì với mình.


"Ta biết, là Mặc Liên." nàng bình tĩnh trả lời.


"Nếu ngươi đã biết sao vẫn còn thờ ơ?! thậm chí còn ở đây nhàn nhã uống trà ăn điểm tâm." cảm xúc Hoa Ngọc đột nhiên có chút xúc động, Mặc Liên là bạn thân nàng quen biết nhiều năm, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều coi đối phương là bạn thân, mặc hiện tại là địch nhân, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại tình nghĩa giữa các nàng, nàng biết Mặc Liên thích Ngôn Âm, mà khi nàng biết Mặc Liên vì Ngôn Âm bất chấp nguy hiểm chạy đến phái Thiếu Dương giúp Ngôn Âm giải độc, quả thực là vừa tức vừa bất đắc dĩ, vì vậy nàng định qua đây hảo hảo nhờ Ngôn Âm một chút.


Ngôn Âm thản nhiên liếc nhìn Hoa Ngọc, nâng chung trà lên uống một ngụm trà đã sớm nguội lạnh, chậm rãi nói: "ta không thích nàng."


"Vậy ngươi cũng nên biểu thị gì đó đi chứ, mặc dù ngươi không thích nàng, nhưng nàng đã cứu mạng ngươi, sao ngươi có thể lãnh đạm như vậy?" Hoa Ngọc thay Mặc Liên cảm thấy không công bằng, Ngôn Âm thờ ơ khiến nàng tức chết.


"Ta thích Y Mặc, hơn nữa Y Mặc và ta đã ở chung với nhau." Ngôn Âm như cũ dùng âm thanh bình thản nói.


"Hai chuyện này khác nhau, ta cũng không muốn ngươi với nàng dây dưa, chỉ là muốn ngươi đáp lại nàng một chút, nàng đã quá khổ rồi." Hoa Ngọc khẽ thở dài.


"Xin lỗi, coi như ngươi nói vậy thì ta cũng không thể đáp lại nàng, vì tình cảm của ta là chuyên nhất, ta thích Y Mặc, cho nên ta mới đối tốt với Y Mặc, mà ta cũng không thích nàng, nếu ta làm trái lương tâm đáp lại nàng, thì giống như đang gạt nàng, lương tâm ta sẽ bất an, huống hồ điều này cũng tổn thương đến nàng." Ngôn Âm trả lời rất bình tĩnh, "nàng đối với ta rất tốt, cái này ta biết, ta thiếu nàng sợ là có rửa mãi cũng không sạch, cho nên ta không thể gạt nàng thêm nữa, không đúng sao?"


Hoa Ngọc không trả lời, nàng biết Ngôn Âm nói đúng, cho nên nàng không đáp lại.


Chính nàng không hiểu nhiều về tình ái, vì thu thập tình báo quanh năm nên mới trà trộn vào, cho nên nàng sớm đem tình ái coi như nóng lạnh rồi biến thành chết lặng, có đôi khi nàng cũng không hiểu nổi vì sao Mặc Liên lại cố chấp với Ngôn Âm như vậy, với quan niệm của nàng nếu đối phương không thích mình thì quên đi, cần gì luyến tiếc nhiều không bỏ xuống được như vậy.


Ngôn Âm thấy Hoa Ngọc trầm mặc, liền vươn tay từ cổ áo mình lấy ra một sợi dây đỏ, nhẹ nhàng kéo ra một miếng ngọc bội, đó là ngọc bội Mặc Liên cho nàng.


"Ta nghĩ, đây là kết quả tốt nhất giữa ta và nàng, cũng là sự đáp lại tốt nhất." Ngôn Âm mỉm cười, ánh mắt ôn hòa nhìn Hoa Ngọc, ngọc bội dưới ánh mặt trời phá lệ thuần túy và đẹp.


Hoa Ngọc nhìn ngọc bội ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng cười, nhún vai vuốt hai tay: "ngươi ngoài miệng nói vòng vo không thích người ta, chính mình lại giấu diếm, ngươi nên sớm lấy ngọc bội ra để ta khỏi phí nước miếng chứ."


Đối với lần này, Ngôn Âm cũng học Hoa Ngọc bộ dạng nhún vai vuốt hai tay, sau đó đem ngọc bội bỏ vào áo.


"Được rồi, chuyện giải quyết xong rồi ta cũng nên đi thôi, ngươi uống trà thong thả a." Hoa Ngọc đứng dậy ly khai, sau cùng nàng còn tiện tay cầm đi mấy miếng bánh ngọt trên bàn.


"Ha ha, nhớ giúp ta đa tạ Phong Khê một tiếng chiêu đãi ah."


Nhìn hồ ly Hoa Ngọc cười híp mắt ly khai, Ngôn Âm cũng cười theo, kỳ thực Hoa Ngọc này cũng không xấu.


Sau đó qua vài ngày yên bình, Y Mặc vẫn thần thần bí bí, mỗi ngày không biết đang làm gì.


Trong khi mọi người đang nghĩ tạm thời Thiên Ma giáo sẽ không tấn công, thì có tin tức truyền ra.


Chung Ly Quyền nhận được phong thư tuyên chiến đến từ Thiên Ma giáo, trên thư nói ba ngày sau Thiên Ma giáo sẽ tiến công phái Thiếu Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện