Chương 93: Tái chiến thiên ma


"Y Mặc, tin báo lần trước không phải nói Thiên Ma giáo đánh phái Phi Hồng sao? lẽ nào là báo sai?" theo đám người đuổi đến phái Nguyệt Hoa, Ngôn Âm tiến đến hỏi Y Mặc.


Ánh mắt Y Mặc lóe lên: "chỉ sợ là tiết lộ phong phanh, nội tặc đã biết."


"Việc này không phải cho ngươi ta cùng người của ta và đám chưởng môn trưởng lão biết thôi sao, không lẽ trong nội bộ chưởng môn trưởng lão có nội tặc?" Ngôn Âm có dự cảm bất hảo.


".... việc này không chắc được." Y Mặc trầm ngâm một hồi nói, đôi mắt xanh lộ chút lãnh ý, hiện tại phát hiện thì so với kiếp trước của nàng đã cách khá xa rồi, có một số việc nàng không thể nói chính xác được.


Nghe vậy, Ngôn Âm trầm mặc, vùi đầu chạy đi cùng Y Mặc.


Từ lúc đại chiến cho đến giờ vẫn chưa đến nửa tháng, nhưng tình thế ngày càng nghiêm trọng, không chừng có ngày tu tiên giới thực sự sẽ không còn.


Đại đội đánh đến phái Nguyệt Hoa, kết quả liền bị một đám ma tu giữa đường cản lại, xem ra cũng đã sớm chuẩn bị chờ bọn họ, đám ma tu không nói gì liền xông lên công kích, đánh bọn họ trở tay không kịp.


"Đừng loạn trận cước, ổn định đội hình, triển khai công kích." tam trưởng lão Nam Diệp dẫn đội hô to, đúng lúc ổn định lòng mọi người đang hoảng loạn.


Đám đệ tử hồi thần liền triển khai phản kích, nhưng vẫn chậm một bước, đã có vài đệ tử chết dưới vũ khí ma tu.


Ngôn Âm và Y Mặc cũng gia nhập cuộc chiến, thực lực các nàng không tệ, ma tu bình thường căn bản không làm gì được các nàng.


"Y Mặc, xem ra chúng ta bị mai phục." Ngôn Âm một kiếm đánh ngã ma tu phía sau liền quay đầu nói với Y Mặc.


"Sợ là nội tặc này cũng không đơn giản, ngươi chú ý đến điểm kha nghi một chút." Y Mặc trả lời, trong hỗn chiến như vậy, nội tặc nhất định sẽ giúp ma tu giết chết đệ tử ngũ đại môn phái, cho nên lúc này cần phải cẩn thận quan sát.


Lần công kích này ma tu bình thường tấn công ngũ đại môn phái cũng hơn 500 người, còn ngũ đại môn phái có hơn ngàn người, nhân số ma tu không có ưu thế, vừa nhìn là biết không phải quân chủ lực của Thiên Ma giáo, sợ là ma tu này chỉ thuận tiện tìm chết để làm suy thoái đội ngũ đại môn phái.


Bất quá, đám ma tu này đánh lén, cho nên ngay từ đầu vẫn chiếm được chút tiện nghi.


Không ngừng có người bị thương chết đi, tiếng kêu thảm không ngừng, máu nhiễm đỏ y phục mỗi người, Ngôn Âm không biết mình giết bao nhiêu ma tu, xung quanh không ngừng có ma tu nhào lên, nàng bị ma tu vây quanh cùng Y Mặc, cũng không biết Y Mặc bên kia như thế nào.


Có vài ma tu chỉ liều mạng lao lên, thậm chí còn dùng cách đồng quy vu tận, giết chết vài đệ tử đại môn phái với hắn.


Khi ma tu bị giết sạch thì đám đệ tử như trút đi gánh nặng, ngồi thở trên mặt đất, hiển nhiên là rất mệt.


Lúc này đây, bọn hắn mới chân chính thực sự cùng ma tu đối đầu, tuy chém hết 500 ma tu, thế nhưng tổn thất cũng không ít, nguyên bản đội ngũ hơn ngàn người hiện tại cũng chỉ còn 800 người.


"A Âm." chiến đấu kết thúc, Y Mặc liền chạy đến bên người Ngôn Âm, vẻ mặt ân cần nhìn Ngôn Âm, "có bị thương không?"


"Ta không sao." Ngôn Âm lắc đầu.


"Thương bên hông ngươi vẫn ổn chứ?" Y Mặc không yên lòng tự tay sờ vết thương bên hông Ngôn Âm.


Ngôn Âm lúc bị hỗn độn yêu thú đả thương còn chưa lành, Y Mặc sợ trải qua chiến đấu kịch liệt miệng vết thương sẽ vỡ ra.


"Không cần lo lắng, ta rất khỏe, chỉ là thể lực tiêu hao hơi nhiều thôi." Ngôn Âm vừa cười vừa nói, kỳ thực vết thương bên hông đã sớm kết vảy rồi, không còn gì vướng bận nữa.


"Cần chú ý nhiều hơn là được." Y Mặc lấy khăn tay ra lau máu dính trên mặt Ngôn Âm.


"Ân." Ngôn Âm lên tiếng, tùy ý để Y Mặc giúp mình lau mặt.


Tam trưởng lão Nam Diệp hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ một chút, sau đó khởi hành chạy đến phái Nguyệt Hoa.


Ngôn Âm cũng dựa vào người Y Mặc cùng ngồi xuống, vùi trong lòng Y Mặc nghỉ ngơi, tuy tu vi nàng tăng nhưng thể lực không lớn hơn được, còn vẫn làm kém.


"Ai nha ~ hai người các ngươi ở đây a." Ngôn Âm còn chưa dựa bao lâu, liền có âm thanh truyền đến, theo đến chính là Hoa Ngọc một thân hồng y, phía sau còn có Thiên Nhất đi theo.


"Chậc chậc chậc, hai người các ngươi còn ân ái thế a, đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng không tha." Hoa Ngọc có chút ghét bỏ nói.


"Ân ái cái gì mà ân ái, ta chỉ mệt dựa một chút thôi, ngươi cho là ai cũng như ngươi tinh lực thịnh vượng a." Ngôn Âm rất không khách khí liếc mắt nhìn Hoa Ngọc, đối với con hồ ly này, nàng từ trước đến giờ cũng không khách khí.


"Tinh lực của ta tự nhiên là thịnh vượng rồi, dù sao cuộc sống về đêm của ta cũng không có phong phú như Ngôn sư muội ngươi a." giọng nói Hoa Ngọc mập mờ.


"Ách..." Ngôn Âm nghẹn lời, nàng rất muốn phản bác, thế nhưng da mặt nàng mỏng không biết nên phản bác thế nào a...


"Hoa Ngọc sư tỷ sẽ không phải đến đây làm trò với phu nhân của ta chứ?" thấy Ngôn Âm nghẹn lời, Y Mặc liền mở miệng, bất quá nàng vừa mở miệng Ngôn Âm liền lén nhéo hông nàng.


Xú Y Mặc, phu nhân phu quân là phải nói ẩn a!


Y Mặc không dấu vết đưa tay nắm cái tay Ngôn Âm véo mình, kéo đến trước người nhéo nhéo, xoa bóp cho Ngôn vì trước đó cầm kiếm mà trở nên cứng tay.


"Ta cũng không rảnh rỗi đến xem các ngươi ân ái." Hoa Ngọc nhún vai, "ta đến nói với ngươi chuyện nội tặc."


"Ngồi xuống nói a." Y Mặc vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo Hoa Ngọc cùng Thiên Nhất hai người ngồi xuống.


Hoa Ngọc cùng Thiên Nhất không cần khách khí, một trước một sau ngồi xuống.


"Y Mặc, ta nghĩ thân phận nội tặc không đơn giản." chỗ này chỉ có bốn người họ, cho nên Hoa Ngọc cũng không khách sáo gọi sư muội, mà trực tiếp gọi tên, "với khả năng tệ nhất cảm giác ta thấy khả năng trong ngũ đại mon phái chưởng môn hoặc trưởng lão có nội tặc."


Nghe vậy, Y Mặc cười: "trực giác của ngươi chuẩn."


"Đó là đương nhiên, trực giác của ta từ trước đến giờ đều rất chuẩn." Hoa Ngọc một chút khiêm tốn cũng không có.


"Nếu nội tặc là một trong số các chưởng môn hoặc trưởng lão thì đối với chúng ta cũng khó mà động thủ." Thiên Nhất trầm giọng nói, hắn coi như không thấy Hoa Ngọc tự luyến.


"Nếu là đệ tử bình thường thì chúng ta động thủ còn tương đối dễ dàng, nhưng nếu là chương môn trưởng lão thì.... khó." Hoa Ngọc cũng thu hồi bộ dạng không đứng đắn, nghiêm túc.


"Nếu không biết là ai, chúng ta chờ chính hắn tự bại lộ ra là được, hà tất vắt óc nghĩ kế đi tìm, tiết kiệm chút sức lực." Y Mặc bất dĩ vi nhiên nói.


"Cái này nói nghe thì dễ, nhưng nội tặc ở đây cứ tiếp tục chờ đợi sợ là sẽ hại chết ngũ đại môn phái a." Hoa Ngọc hiển nhiên đối với Y Mặc nói không đồng ý.


"Sẽ không, tính thời gian thì cũng sắp đến lúc hắn hiện thân rồi, lúc này lại là cơ hội tốt nữa." Y Mặc cười nhạt.


"Ngươi nói.... lần này hắn sẽ ra mặt sao?" Hoa Ngọc có chút kinh ngạc, nhưng cũng liền hiểu, cuộc chiến này chưởng môn trưởng lão phái Nguyệt Hoa đều điều động toàn bộ, còn có tam trưởng lão Nam Diệp phái Thiếu Dương dẫn đội,chỗ này lại tụ tập 2/3 tinh lực ngũ đại môn phái, lúc này không thừa cơ đoạt lợi còn đợi khi nào.


"Xem ra cuộc chiến này khá nguy hiểm a, ai nha ~ ta phải bảo vệ tốt cái mạng nhỏ của mình mới được." Hoa Ngọc vờ khoa trương ôm lấy thân mình, bộ dạng sợ sệt.


"Ngươi thì đúng rồi a, với cái mạng hồ ly của ngươi thì bao nhiêu tiền a." Ngôn Âm lại mở miệng đá xéo Hoa Ngọc.


"Mạng của ta đương nhiên không bao nhiêu, bất quá mạng Ngôn Âm ngươi thì khó nói a." Hoa Ngọc không để ý nói.


"Mạng của ta?" Ngôn Âm sửng sốt, nàng không biết mạng mình có gì để nội tặc coi trọng, nàng bất quá là người tu tiên mới đến Nguyên Anh kỳ mà thôi, so với nàng còn có khối người lợi hại hơn.


"Ngươi đã quên kiếm linh của ngươi có thần thú băng tuyết kỳ lân rồi sao? ngươi nghĩ kỹ đi, đây chính là thần thú a, mặc dù là kiếm linh, ngươi cảm thấy Thiên Ma giáo sẽ bỏ qua món đồ tốt như vậy sao?" Hoa Ngọc chỉ chỉ Thanh Hàn kiếm Ngôn Âm đeo bên hông, "giết ngươi, cướp được Thanh Hàn kiếm thì có thể bắt được thần thú, cái này buôn bán không uổng chút nào."


Nghe Hoa Ngọc nói thực sự thì đúng là vậy, Ngôn Âm theo bản năng sờ Thanh Hàn kiếm, xem ra sau này ta phải gia tăng chú ý một chút rồi.


[Ngôn Âm, ngươi đừng lo lắng, tình huống này bản vương đã sớm dự liệu, nếu bọn họ thực cướp đi Thanh Hàn kiếm, bản vương sẽ tự diệt thần hành.] lúc này, âm thanh Tuyết nữ trong đầu Ngôn Âm vang lên.


[Ngươi yên tâm, có chết ta cũng sẽ không để ngươi rơi vào tay Thiên Ma giáo.] Ngôn Âm trả lời kiên định, nàng biết Tuyết nữ đối với người của Thiên Ma giáo vô cùng căm hận, nếu để Tuyết nữ rơi vào tay Thiên Ma giáo nhất định là sống nhục còn hơn chết, cho nên nàng nhất định phải hảo hảo bảo vệ cho Tuyết nữ.


Thời gian nghỉ ngơi liền qua đi, tam trưởng lão Nam Diệp hạ lệnh chúng đệ tử tiếp tục xuất phát đến phái Nguyệt Hoa, Hoa Ngọc cùng Thiên Nhất cũng quay về vị trí của họ chờ đợi, Ngôn Âm cùng Y Mặc theo đội ngũ lên đường.


Vì vừa thắng một trận, đám đệ tử tinh thần vô cùng phấn khởi, trong lòng họ đối với việc cứu viện phái Nguyệt Hoa lần này có lòng tin cao, nhưng chuyện tiếp theo liền khiến bọn họ như rơi xuống đáy vực.


Đội ngũ các phái Nguyệt Hoa càng gần, bầu không khí cũng càng ngưng trọng, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, bắp thịt toàn thân thít chặt, tùy thời chuẩn bị quyết đấu tử chiến cùng ma tu xâm chiếm phái Nguyệt Hoa.


Không biết có phải do ảo giác hay không Ngôn Âm luôn cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, trong không khí có mùi máu nhàn nhạt, khiến nàng có chút khó chịu, tim đập cũng nặng nề đi.


Víu ! víu!


Khi mọi người đến cửa phái Nguyệt Hoa, chưa kịp đi vào liền có chục đạo linh tiễn nháy mắt bắn thủng hơn 10 đệ tử dẫn đầu, chết không kịp nói.


"Dừng lại." Nam Diệp hét lớn một tiếng, đội ngũ liền dừng lại.


Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đứng trước cửa phái Nguyệt Hoa có hơn chục người mặc hắc y, từng người cầm trong tay cung tiễn, nghĩ đến thì linh tiễn vừa rồi là do chính họ bắn ra.


Lúc này, liền có nam nhân trung niêm mặc trường bào xanh đậm từ bên trong đi ra, trên lưng hắn đeo một thanh đại đao, trên mặt có vết sẹo dài xấu xí, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.


"Ngũ đại môn phái tạp nham nghe cho ta, Thiên Ma giáo ta thống nhất thiên hạ, thức thời liền bỏ vũ khí đầu hàng cho ta, nếu không ta sẽ cho chết vài chục người như vừa nãy." nam nhân trung niên hô, ánh mắt hắn căn bản không để ngũ đại môn phái vào mắt.


"Các ngươi đừng vội càn rỡ, chúng ta ở đây có hơn 800 người, mỗi người đều là tinh anh, ngươi có thể đánh thắng chúng ta sao?" một tên đệ tử giận dữ mở miệng.


"Hơn 800 người thì sao? cho dù ngàn người cũng không giết được ta!" nam nhân trung niên khinh thường cười một tiếng.


"Ngươi!" đệ tử bị tức đến nghẹn lời.


Đúng lúc này, Nam Diệp lắc mình xoay người đến trước đội ngũ, cùng nam nhân trung niên đối mặt: "ta là tam trưởng lão Nam Diệp phái Thiếu Dương, xin hỏi ngươi là ai của Thiên Ma giáo?"


"Là trưởng lão thôi sao, ngươi không xứng biết thân phận của ta." nam nhân trung niên nhìn thoáng qua Nam Diệp bằng nửa con mắt, hiển nhiên là coi thường.


"Ngươi đừng khinh người quá đáng."


"Ngươi tưởng mình ngon lắm sao? dám nói chuyện như vậy với trưởng lão chúng ta."


"Ngươi chỉ là một cái ma tu, còn dám càn rỡ."


...


Nghe nam tử trung niên nói Nam Diệp không phản ứng, đệ tử sau lưng hắn lại như bùng nổ.


"Im lặng." Nam Diệp quát lạnh một tiếng, để mọi người im lặng, sau đó ngẩng đầu cười như không cười nhìn nam nhân trung niên, "ngươi không muốn nói thân phận của mình, chứ không phải ngươi chỉ là một tiểu lâu la trong Thiên Ma giáo nên không dám nói sao? còn không phải là sợ đánh không lại ta?"


"Hừ! bản pháp vương ta sao đánh không lại con kiến hôi như ngươi chứ, nói cho ngươi biết thì ngại gì, ta là Thập Đại Hộ giáo Pháp Vương La Lực Thiên." nam nhân trung niên cười lạnh một tiếng nói.


"Thì ra là hắn!" Y Mặc đứng sau nghe thấy La Lục Thiên tự giới thiệu không khỏi cả kinh.


"Sao vậy?" Ngôn Âm nhìn thoáng qua Y Mặc có chút giật mình.


"La Lực Thiên là người đứng đầu trong thập đại hộ giáo pháp vương của Thiên Ma giáo, thực lực của hắn đoán chừng cũng không thấp hơn đại thừa hậu kỳ." sắc mặt Y Mặc cũng không tốt lắm, La Lực Thiên này kiếp nàng chưa thấy, nghe nói vì tu vi đạt đến độ kiếp hậu kỳ sắp mọc cánh thành tiên, cho nên vô tâm tham chiến, nhưng đời này hắn lại xuất hiện, tuyệt đối đây không phải dấu hiệu tốt, ít nhất với thực lực của nàng hiện tại vẫn không đủ để đáp trả lại La Lực Thiên.


Chậc! chí ít cũng phải cho ta chút thời gian chứ, thực sự kế hoạch không cản nổi biến hóa a.


"Đại thừa hậu kỳ!" Ngôn Âm thất thanh khinh hô nho nhỏ, nàng nhớ Chung Ly Quyền bất quá chỉ đến đại thừa hậu kỳ, nhưng La Lực Thiên này lợi hại như vậy, không phải là không còn ai có thể thành đối thủ hắn rồi nữa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện