Chương 85: Vây công
Đối với Thiên Ma giáo thảo phạt là một chuyện quan trọng, sau khi Ngũ đại môn phái thương nghị, quyết định đầu tiên chính là phải đoạt lại được phái Tiêu Dao, vì vậy liền đem đệ tử tinh anh trong Ngũ đại môn hợp lại chia thành bốn đội tinh anh thảo phạt. Còn lại những đệ tử khác thì chia thành bốn đội bình thường, những đội ngũ này sẽ dựa vào chính môn phái của mình mà phân chia, do trưởng lão chính môn phái đó dẫn đội chỉ huy, do phái Tiêu Dao bị diệt, nhân số căn bản không đủ góp thành một đội, cho nên người của phái Tiêu Dao được phân tán đi các đội khác của các phái.
Tinh anh phái Thiếu Dương có 100 người, bên trong gồm các đệ tử nòng cốt cùng chưởng môn trưỡng lão, đệ tử chân truyền, chỉ huy dẫn đội là đại trưởng lão Nhu Thanh.
Ngôn Âm và Y Mặc tất nhiên cũng được đưa vào đội tinh anh.
Lúc đầu với thực lực của Ngôn Âm là không đủ để vào đội tinh anh, nhưng hiện tại thực lực Ngôn Âm đã là Nguyên Anh kỳ, trong đội tinh anh đệ tử cũng coi là cao đẳng chiến lực.
Còn lại hơn 100 đệ tử được đưa vào đội bình thường, do tứ trưởng lão Nham Hưu chủ huy dẫn đội.
Tinh anh phái Thanh Hà có 96 người, do đại trưởng lão các nàng dẫn đội chỉ huy, Hoa Ngọc tất nhiên cũng được phân vào bên trong.
Tinh anh phái Phi Hồng có 90 người, do nhị trưởng lão của bọn họ dẫn đội chỉ huy.
Tinh anh phái Nguyệt Hoa có 100 người, do đại trưởng lão của bọn họ dẫn đội chỉ huy.
Là Minh chủ đồng minh thảo phạt Chung Ly Quyền sẽ cùng các chưởng môn và trưởng lão các môn phái còn dư lại sẽ ở hậu phương trấn giữ.
Phái Tiêu Dao nằm ở hướng đông nam của phái Thiếu Dương, nếu ngự kiếm đến đó thì cũng cần thời gian một ngày, hiện tại tất cả đội ngũ đều đã ở trên phái Thiếu Dương, nếu cùng đi sẽ chiến trận sẽ rất lớn, mà hiện tại còn chưa biết nội tình của Thiên Ma giáo, cho nên không thể tùy tiện đến đó, cho nên đại quân liền theo môn phái chia làm bốn nhóm, xuất phát đến từ bốn hướng đến phái Tiêu Dao, đem ma tu phái Tiêu Dao bao vây.
Một ngày trước khi lên đường, Y Mặc ôm chăn đệm chạy đến phòng Ngôn Âm ngủ chung giường với Ngôn Âm, Ngôn Âm cũng không có cự tuyệt, ngược lại mọi việc đều đã làm rồi, ngủ chung giường cũng không có gì đáng trách không đúng sao.
"Ngày mai lên đường rồi, trong lòng ngươi có khẩn trương không?" Y Mặc ôm Ngôn Âm nằm trên giường nhẹ giọng hỏi.
"Ừm... nói thế nào đây, nói không khẩn trương là giả, đây chính là đại chiến tiên ma, là người biết dĩ nhiên khẩn trương." Ngôn Âm cọ cọ cổ Y Mặc, "chỉ bất quá, trong lòng cũng không sợ hãi, ngược lại cũng kiên định."
Nghe Ngôn Âm trả lời Y Mặc cười cười: "ta có cùng trạng thái như A Âm, mặc dù có chút khẩn trương, nhưng không sợ, mà lại kiên định."
Ngôn Âm cười hôn Y Mặc một cái, nàng tự nhiên biết lời Y Mặc nói như vậy là có ý gì, nàng cũng có ý như Y Mặc.
Không có gì so với có người yêu bên cạnh càng thêm kiên định hơn.
"Y Mặc..." hai người trầm mặc hồi lâu, trong lúc Y Mặc đã nghĩ Ngôn Âm ngủ rồi, thì trong ngực truyền đến âm thanh của Ngôn Âm.
"Ân?" Y Mặc nhẹ nhàng lên tiếng.
"Đừng rời bỏ ta." giọng nói Ngôn Âm buồn buồn truyền đến.
Nghe vậy Y Mặc sửng sốt, nàng không hiểu Ngôn Âm nói như vậy là có ý gì, nhưng nàng nghe được trong lời nói của Ngôn Âm có sự bất an.
"Đồ ngốc, ta tuyệt đối sẽ không bỏ lại ngươi một mình." Y Mặc thu tay, càng ôm chặt Ngôn Âm.
Vùi đầu trong ngực Y Mặc, không nói gì thêm, Ngôn Âm cũng không biết vì sao mình lại nói những lời này, chỉ là trong lòng của nàng thấy bất an không biết từ đâu xộc lên, nhưng không thể bỏ qua.
Ngày thứ hai, đại trưởng lão Nhu Thanh phái Thiếu Dương dẫn đội xuất phát đến phái Tiêu Dao, đội bọn họ nhận nhiệm vụ tấn công chính diện, đồng thời phá vòng vây cho ba đội còn lại, có thể nói trách nhiệm là nặng nề.
Làm tốt được hai nhiệm vụ này cũng không phải điều dễ dàng, dù sao người của Thiên Ma giáo cũng không phải ngồi không, nếu có thể diệt được phái Tiêu Dao vậy nhất định là bọn chúng có được thông tin từ trong phái này.
"A Âm, một hồi nữa ngươi phải theo sau ta ngàn vạn lần không được đi ra." Y Mặc quay đầu dặn dò.
"Ân." Ngôn Âm gật đầu, nàng biết Y Mặc sợ mình bị thương.
Một đường thuận lợi đến đỉnh Kình Thiên phái Tiêu Dao, khiến người bất ngờ lại không có bóng người, cả đám mặt đều mơ hồ, mọi người đằng đằng sát khí chạy đến nhưng lại bị hố?
"Kỳ quái, sao lại không có ai?" Ngôn Âm nhìn xung quanh nhưng không phát hiện thấy bóng người nào, chỉ có vách tường đổ nát cùng vết máu khô.
"Tin báo có được là quân chủ lực của Thiên Ma giáo đang ở phái Tiêu Dao, nhưng sao một người cũng không có?" Nhu Thanh đứng bên trái Ngôn Âm cau mày, tin báo của họ chưa bao giờ sai, cho dù Thiên Ma giáo có biết được bọn họ đánh đến, cũng sẽ không ngốc như vậy bỏ lại tất cả chạy mất.
"Ta thấy việc này có gì đó kỳ lạ, đại trưởng lão hay chúng ta cho các đệ tử duy trì đội hình đừng đi lung tung." ánh mắt Y Mặc lóe lên, nàng có dự cảm xấu.
Nhu Thanh cũng hiểu lời Y Mặc nói có lý, liền hạ lệnh xuống dưới để các đệ tử tinh anh đề cao cảnh giác.
Rầm rầm...
Đột nhiên, mọi người nghe thấy tiếng nổ, mà tiếng nổ này truyền đến từ xung quanh, khiến tim mọi người đập nặng nề.
"Đây là âm thanh gì?" Chung Ly Ngạo nắm chặt bội kiếm trên tay.
Ngôn Âm cảm thấy tim đập có chút nhanh, nhưng không phải từ lòng nàng là chính là từ Thanh Hàn kiếm nàng nắm trên tay.
Nàng không dấu vết đưa tay sờ thân kiếm, dường như an ủi gì đó, thuận tiện cúi đầu nhìn hòn đá nhỏ dưới đất, phát hiện những viên đá này đang khẽ chấn động, nàng cảm giác được dưới chân đang có địa chấn.
Grừ Grừ Grừ!!!
Như đáp lại dự cảm không tốt của Y Mặc, đỉnh Kình Thiên phái Tiêu Dao xung quanh liền xuất hiện bốn cái pháp trận lớn, từ trong pháp trận từng con ma thú mắt đỏ lừ vẻ mặt hung tợn đang lao ra.
Những con ma thú không ngừng gào thét từ trong pháp trận lao ra, từng con cứ thế khiến mọi người bị vây lại vòng vây đen thui sau đó pháp trận liền biến mất.
"Đây là cái gì?" có đệ tử mở to mắt không dám tin nhìn đám ma thú đen thui trước mắt.
"Đây là yêu thú sao?"
"Không phải.... không phải, đây không phải yêu thú..."
"Đây rốt cuộc là cái gì?! số lượng thật đáng sợ."
"Ma khí trên người bọn chúng rất nồng, khó đối phó a..."
"Làm... làm sao bây giờ? nhìn bọn chúng cũng đến mấy ngàn con a..."
"Chúng ta chỉ có hơn 100 người.... cái này đánh làm sao?"
...
Đám đệ tử rối loạn, bọn họ chưa từng thấy qua chiến trận lớn như vậy, nhất thời bị dọa sợ, từng người không biết làm gì.
Kỳ thực cái này không trách bọn họ bị hù dọa được, đơn giản đột nhiên xuất hiện mấy ngàn con ma thú trận thế cường đại, còn đen thui như vậy vây quanh bọn chúng, nói ra thì đúng là cảm giác áp bách rất mạnh.
"Chậc! Thiên Ma giáo chết tiết, hạ bẫy chúng ta rồi!" Nhu Thanh biết tình huống có biến, rõ ràng là bẫy của Thiên Ma giáo, mà chỗ này xem ra cũng là huyễn thuật do Thiên Ma giáo bày ra giống như đỉnh Kình Thiên của phái Tiêu Dao, hèn chi một đường đến đây thuận tiện như vậy, thì ra đã sớm đặt bẫy cho chúng ta chui vào.
"Xem ra Thiên Ma giáo này cố ý chờ chúng ta đến." Chung Ly Ngạo nhướng mày, vẻ mặt ngưng trọng, tình huống hiện tại bất lợi cho bọn họ.
"Người của chúng ta có thể thắng không..." Ngôn Âm nắm chặt Thanh Hàn kiếm trong tay.
"Sợ là.... không được..." Thiên Nhất mặt than dĩ nhiên cũng lệ chút ngưng trọng.
Nhu Thanh không phản bác lời đồ nhi mình nói, vì Thiên Nhất nói đúng, đối với đại quân hơn ngàn con ma thú, bọn họ căn bản không có phần thắng, nếu chỉ có vài trăm con, e là có thể liều mạng một phen, nhưng hiện tại số lượng quá nhiều.
"Chưa bắt đầu đánh thì đừng để kẻ khác diệt uy phong của mình, nếu chúng ta cũng nhụt chí thì các đệ tử khác sao dám phản kháng lại Thiên Ma giáo." lúc này âm thanh Y Mặc liền truyền đến.
Ngôn Âm quay đầu nhìn Y Mặc, chỉ thấy Y Mặc cầm kiếm đứng đó, bạch y tung bay, tóc dài nhẹ nhàng tung bay trong gió, vẻ mặt kiên định, ánh mắt kiên nghị.
Y Mặc nói một câu nháy mắt khiến cho những người đang muốn rút lui lần nữa phấn chấn.
Đúng vậy, bọn họ là tinh anh trong đội tiên phong, nếu bọn họ rút lui thì sao có thể dẫn dắt các đệ tử khác.
"Không ngờ sống mấy trăm năm, hôm nay ta lại bị một cái hậu bối dạy dỗ, thực sự là càng sống càng khứ hồi." Nhu Thanh cười khẽ một tiếng nói.
"Hãy nghe ta nói, Thiên Ma giáo đê tiện gài bẫy chúng ta, đúng là đáng trách, trận chiến hôm nay chúng ta hãy cho Thiên Ma giáo chứng kiến sự lợi hại của chúng ta, xông lên giết sạch đám ma thú kia!" Nhu Thanh vận chuyển linh lực hô, âm thanh của nàng vang vọng trên không trung, khích lệ tinh thần của mọi người, khiến mọi người khởi lên ý chí chiến đấu.
"A!! xông lên a, xông lên a."
"Lên a.... giết sạch đám súc sinh kia!"
"Thiên Ma giáo tiểu nhân hèn hạ, chỉ giám ỷ vào đám ma thú này coi khinh người khác."
"Tiêu diệt Thiên Ma giáo!"
...
Mọi người reo hò khí thế hung hăng xông về phía đám ma thú, nhất thời đủ loại pháp thuật đánh lên không trung.
Grừ!
Đột nhiên từ phía chân trời có tiếng gào vang dội.
Nghe tiếng hét trong đầu Ngôn Âm liền để ý, Thanh Hàn kiếm cầm trong tay không khỏi run lên, nàng đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy một con ma thú đen thui có cánh bay trên bầu trời, dáng vẻ vừa giống sư tử lại giống hổ, tứ chi có móng như hươu, đang chỉ huy.
Ngôn Âm nhìn dáng vẻ yêu thú ánh mắt đông lại, đây không phải yêu thú đụng phải ở Việt thành sao, không nghĩ tới lại ở trong Thiên Ma giáo, hơn nữa nhìn dáng vẻ dường như thực lực tăng mạnh rồi.
"Đó là hỗn độn yêu thú!" Nhu Thanh vừa thấy hỗn độn yêu thú bay trên không trung cũng cả kinh, nàng không ngờ đến cả hỗn độn ma thú cũng bị Thiên Ma giáo thu phục.
"Xem ra là nó đang chỉ huy đám ma thú này." Thiên Nhất nói.
"Hỗn độn yêu thú này lúc chúng ta đến Việt thành làm nhiệm vụ đụng phải, lúc đó để nó chạy, không ngờ là đến Thiên Ma giáo." Y Mặc không dấu vết nở nụ cười gằn.
"Nếu là thủ lĩnh ma thú này, vậy bắt giặc thì bắt vua trước, vậy ta phải giết chết nó trước." Nhu Thanh hất tay một cái, ngưng nước thành kiếm, chuẩn bị tiến lên.
"Khoan đã!"
Ed: e hèm ~ bế quan bốn ngày ed đang mần bộ Độc sủng nông thôn tiểu kiều thê của tác giả Ất Thuần, đang đọc hay thì mới thấy tác giả chưa viết xong, hu hu ~ mà bộ đó quá hay luôn ed thích quá, nên bế môn mấy ngày nay giờ mới đăng chương mới, các thím thông củm cho ed nha ^^~