Chương 86: Đêm Hoa Đăng
Từ khi Ngôn Âm cùng Y Mặc tỏ rõ tình cảm cho đến giờ cũng đã hai tháng, hai người cũng như nhiều cặp tình khác chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, các đệ tử khác cũng không biết, chỉ nghĩ các nàng là tỷ muội tình thâm cho nên quan hệ tốt hơn, nhưng trong mắt vài người biết chuyện thì đối với họ hai người này yêu nhau đều bắn đạn mỗi ngày, khiến bọn họ muốn đui mắt.
Bọn họ biểu thị: Mỗi ngày ăn lương cẩu, trong lòng đau khổ.
28 -12, một ngày trước đêm 30.
Người tu tiên dĩ nhiên sẽ không đi dự lễ người thường, nhưng đối với vài người còn lòng nhân thì lại khác.
"A Âm, đêm nay chúng ta xuống núi nha." Y Mặc kéo tay Ngôn Âm qua cười nói.
"Xuống núi?" Ngôn Âm nhìn thoáng qua Y Mặc.
"Ân, A Âm từ sau khi về cũng lâu rồi không có xuống núi a, tối na chúng ta xuống núi chơi đi, thế nào?" Y Mặc cười ôn nhu vô hại.
Ngôn Âm nghiêng đầu, tựa hồ đang suy nghĩ, cùng Y Mặc ở chung lâu rồi, nàng cũng có chút hiểu tính tình Y Mặc, Y Mặc này không phải là người hay thích đổi ý, đột nhiên đề nghị xuống núi, nhất định là có tính toán gì đó.
Bất qua, nếu là Y Mặc đề nghị, nàng cũng vui vẻ.
"Được." Ngôn Âm cười đáp ứng.
Y Mặc cao hứng hôn môi Ngôn Âm một cái, sau đó lại thò đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm một cái đánh vòng.
Thân thể Ngôn Âm run lên, lập tức đỏ mặt, đưa tay lên liền đẩy Y Mặc ra, sau đó chạy về phòng mình, đóng cửa lại.
Y Mặc cũng không đuổi theo, chỉ đứng im tại chỗ ôn nhu cười, nàng biết Ngôn Âm xấu hổ, A Âm của nàng vẫn luôn đáng yêu như vậy.
Đúng lúc Tử Linh cùng Phong Khê đi ngang qua nhìn thấy hết.
Phong Khê không khách khí liếc mắt: "giữa thanh thiên bạch nhật tuyên dâm."
Tử Linh đưa tay chỉnh lại tóc của mình, tuy không nói gì nhưng lại gật đầu, tựa hồ đồng ý với Phong Khê.
Các nàng cùng ở Mặc Âm Các với Ngôn Âm và Y Mặc, cho nên gần đây ăn lương cẩu không ít, mặc dù đã quen, nhưng nhìn thấy vẫn không nhịn được muốn phỉ nhổ.
Các ngươi chỉ biết khi dễ độc thân, không thể cho chúng ta nói hai câu sao a.
"Hai người các ngươi gần đây hình như không có chuyện gì làm a." Y Mặc đột nhiên xoay người cười nhìn Tử Linh và Phong Khê, thính lực nàng cực tốt.
"..." Tử Linh trầm mặc không nói, bất quá kéo Phong Khê lùi về sau nửa bước, tốt nhất không nên chọc các chủ nhà mình a.
Các chủ nhà mình là một cái gia hỏa lòng dạ cực kỳ độc ác.
"Nói gì vậy, chúng ta không phải mới làm xong việc rồi về đây sao a, làm nhiều nên phải nghỉ nhiều a." Phong Khê cười ha ha.
"Ân, đúng là nên nghỉ ngơi nhiều, vậy tối nay các ngươi nghỉ ngơi trên núi cho tốt a." Y Mặc cười nói.
Tử Linh cùng Phong Khê đều giật khóe miệng một cái, được a, vị chủ nhân này đây đang hạn lệnh cấm túc các nàng a, rõ ràng là không muốn cho các nàng đêm nay xuống núi làm chuyện xấu a.
"Chúng ta dĩ nhiên sẽ ở trên núi nghỉ ngơi thật tốt rồi a." nét mặt Tử Linh lạnh nhạt nói, trong lòng nàng tuy có tính toán nhưng cũng không nói ra. Ha ha, nói ra chỉ sợ vi chủ nhân này nghe được lại muốn mình chết a.
"Đúng đúng đúng, ta và Tử Linh sẽ ở trên núi nghỉ ngơi thật tốt." Phong Khê hi hi ha ha nói, cũng sợ vị chủ nhân này mất hứng.
"Vậy thì tốt rồi." Y Mặc hài lòng gật đầu.
"Nếu không có chuyện gì, chúng ta đi trước đây." nói xong, Tử Linh liền xoay người kéo Phong Khê chuẩn bị đi.
Vừa đi được 3 bước, Phong Khê đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Y Mặc: "các chủ đại nhân, ta và Tử Linh chúc các ngươi tân niên vui vẻ, còn có..."
"Chúc các ngươi trăm năm hạnh phúc!"
Nói xong, Phong Khê liền kéo Tử Linh chạy như bay, để lại Y Mặc đứng đó vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.
"Trăm năm hạnh phúc sao...."
Y Mặc ý vị thâm trường nở nụ cười, dĩ nhiên là hạnh phúc.
Thời gian trôi qua nhanh, buổi tối nhanh đến, đêm nay rất đẹp, ánh trăng cong cong, sáng sao sáng rực.
Ngôn Âm theo Y Mặc xuống thành Thiếu Dương dưới chân núi, phát hiện trong thành là cảnh tượng đầy náo nhiệt, nhà nhà đốt đèn sáng chưng, người trên đường đi đi lại lại, trên mặt mỗi người đều là nụ cười vui sướng.
"Sao lại náo nhiệt như vậy?" Ngôn Âm nghi hoặc nhìn xung quanh, cự nhiên còn có không ít sạp bán đèn hoa, "còn có bán đèn ha, hôm nay cũng không phải tết hoa đăng thiếu dương a."
"A Âm không phải quên mất hôm nay là đêm cuối năm rồi chứ, đó là tập tục địa phương, dĩ nhiên là không thể thiếu việc thả đèn hoa." Y Mặc lại giải thích cho Ngôn Âm.
"A, ra là vậy, ta cũng quên mất ngày mai là đêm 30 rồi." Ngôn Âm bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, "vậy tết hoa đăng có giống như tết hoa đăng thiếu dương không?"
"Cũng không khác gì nhiều, muốn nói khác nhau thì..." Y Mặc kéo tay Ngôn Âm qua hôn một cái, cười ôn nhu, "lần này chỉ có ta và ngươi cùng nhau ăn tết."
"..." Ngôn Âm liền đỏ mặt, rút tay về trừng mắt với Y Mặc, tựa hồ đang trách nàng ngay trước mặt mọi người nói lời tâm tình làm người ta ngại a.
"A Âm, chúng ta cùng mua đèn hoa đi." Y Mặc kéo Ngôn Âm đến trước một sạp bán đèn hoa.
"Ai nha ~ hai vị cô nương đã lâu không gặp a, lại đến mua đèn hoa a." chủ sạp vừa thấy Ngôn Âm và Y Mặc liền cười híp mắt chào hỏi, tựa hồ biết dáng vẻ hai người.
Ngôn Âm sửng sốt, đưa mắt nhìn chủ sạp, phát hiện có vài phần nhìn quen mắt.
"Hai vị cô nương lần trước tết hoa đăng thiếu dương cũng đã mua đèn hoa ở chỗ ta a, ta nhớ lần trước hình như còn có một vị công tử bạch y tuấn tú a." chủ sạp cười nói.
Nghe chủ sạp nói như vậy, Ngôn Âm liền nhớ lại, chủ sạp này chính là cái người lúc trước nàng từng mua đèn hoa khi mới đến thành thiếu dương a, sau đó nàng xuống núi rèn luyện cũng đã đụng phải a.
"Vậy thật đúng lúc, hôm nay chúng ta muốn mua một cái đèn hoa nữa." Y Mặc cười nói.
"Được rồi, chỗ ta có nhiều loại đèn hoa, cái gì cũng đều có, cô nương cứ việc chọn lựa." chủ sạp cười híp mắt nói, sau đó lại nhìn hai người Ngôn Âm và Y Mặc kia, "sao không thấy vị công tử bạch y kia?"
Trong ấn tượng chủ sạp, công tử bạch y chính là Chung Ly Ngạo với Y Mặc mới là một đôi, nếu Y Mặc đến vậy Chung Ly Ngạo phải đi theo mới đúng.
"Hắn có việc không đến được, hôm nay chỉ có hai người chúng ta." Y Mặc lễ phép trả lời.
"Cái này lạ thật, cô nương và vị bạch y công tử kia mới là một đôi, sao hắn lại để cô nương một mình đến đây?" chủ sạp khẽ hô một tiếng nói.
Nghe vậy, Ngôn Âm đứng một bên cũng bực bội, cái gì mà nói Y Mặc với Chung Ly Ngạo là một đôi, ta với Y Mặc mới là một đôi a!
Nhìn thấu Ngôn Âm không vui, Y Mặc cười nắm tay Ngôn Âm, nhìn chủ sạp ôn hòa cười nói: "ta cùng bạch y công tử chỉ là bèo nước gặp nhau, không có dây dưa gì, còn nữa hôm nay ta đến đây không phải một mình, lòng ta đã có người rồi."
Ngôn Âm nghe xong lúc này trong lòng cũng đã dễ chịu hơn, nhìn nụ cười của Y Mặc cũng yêu thích mà cười theo.
Chủ sạp nghe Y Mặc nói liền nửa hiểu nửa không gật đầu, không nói gì, cái này là chuyện người ta, hắn cũng không thể xen vào.
"Hai vị cô nương chọn đèn hoa đi a."
Ngôn Âm cẩn thận xem đèn hoa bày trên sạp, mấy cái đèn hoa này rất tinh xảo đẹp mắt, phải nghiêm túc chọn một cái cũng khá khó khăn.
Bỗng nhiên, ánh mắt Ngôn Âm chuyển đổi, liền thấy được cái đèn để trong góc, tâm tư khẽ nhích, nàng liền đưa tay cầm lấy.
Khi sắp đụng đến đèn hoa, liền có bàn tay trắng nõn khác cũng duỗi ra, tay hai người cứ vậy chạm vào nhau.
Ngôn Âm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Y Mặc, cái tay đó chính là Y Mặc.
Y Mặc cũng đúng lúc nhìn nàng, cười ôn nhu dịu dàng, đôi mắt xanh nhạt mang theo nhù tình biến hóa không ra.
"A Âm quả thực nghĩ giống như ta a."
Ngôn Âm bị Y Mặc nhìn có chút ngượng ngùng, đỏ mặt gật đầu cười.
"Lão bản, chúng ta chọn cái đèn này." Y Mặc cầm đèn hoa len, lấy tiền ra đưa cho chủ sạp.
Mau đèn hoa xong hai người nắm tay đi đến bờ sông Thanh Dương, lúc này bờ sông Thanh Dương đang có rất nhiều người, nhưng đa số đều là nam nữ trẻ tuổi, có bạn bè, có đôi cặp, có độc thân, bất quá bọn họ đều có chung mục đích, đó chính là thả đèn hoa.
Nam nữ trẻ tuổi kết bạn cùng nhau đi thả đèn hoa để cầu tình cảm cùng năm mới an bình, còn người độc thân thả đèn hoa là để tìm nửa kia của mình.
"Người thật nhiều a." Ngôn Âm nhìn đám người bên bờ sông Thanh Dương nói, lần trước tết hoa đăng thiếu dương các nàng cố ý tìm một chỗ vắng người, lần này lại không, cho nên phải chen với những người kia.
"Mọi người cùng nhau thả đều có ý, đi thôi." Y Mặc kéo Ngôn Âm chen vào đoàn người.
Ngôn Âm không nói gì nhiều, chỉ theo chân Y Mặc cùng chen vào.
Y Mặc đốt đèn hoa trong tay, sau đó đưa cho Ngôn Âm.
Tiếp nhận đèn hoa trong tay, Ngôn Âm nhìn thoáng qua Y Mặc cười rực rỡ, sau đó ngồi xuống cầm đèn hoa để lên mặt nước, đưa tay vẩy nước đẩy đèn hoa đi, để nó cùng những đèn hoa khác chậm rãi trôi theo dòng sông Thanh Dương.
"A Âm, nhanh ước nguyện đi." lúc này, âm thanh Y Mặc truyền đến.
Ngôn Âm đứng dậy dừng lại động tác liền nhắm mắt ước nguyện.
Ước nguyện ta cùng Y Mặc đời này bình an hạnh phúc.
"Y... Mặc?" ước nguyện xong, Ngôn Âm quay đầu nhìn lại, phát hiện Y Mặc đã không còn bên cạnh mình.
"Y Mặc!" Ngôn Âm liền ngẩn người, sau đó liền phản ứng chạy ra khỏi đám người đi tìm, nhưng nàng nhìn xung quanh cũng không tìm được.
Nàng luống cuống, Y Mặc cũng không tùy ý để lại nàng cho dù là việc gì, không phải sẽ xảy ra chuyện gì chứ? nhưng nàng chỉ mới ước nguyện có một chút, sao đã không thấy tăm hơi rồi!
Ngôn Âm gấp đến độ dậm chân, nàng đi dọc theo bờ sông Thanh Dương tìm, nàng không tin đột nhiên Y Mặc lại biến mất kỳ lạ như vậy.
Nhưng nàng đi dọc theo bờ sông Thanh Dương hồi lâu cũng không tìm thấy, nàng đi từ thượng du xuống hạ du, vẫn như cũ tìm không được, nàng chen qua đoàn người đông đúc tìm lần nữa.
"A Âm."
Trong lúc nàng lo lắng nhịn không được sắp rơi nước mắt, thì âm thanh quen thuộc từ sau lưng nàng truyền đến, nàng xoay người ánh mắt quét qua đám người, thì thấy Y Mặc đứng trong đám người đó.
Lúc này, trên tay Y Mặc cầm một cái đèn hoa, bạch y được ánh đèn hắt lên chút màu vàng nhạt nhìn qua vô cùng ấm áp, khuôn mặt như hòa, đôi mắt xanh lam phản chiếu thân ảnh của Ngôn Âm.
Nhất thời Ngôn Âm bị sự ấm áp nhu hòa của Y Mặc làm mê mắt, dĩ nhiên thiếu chút là quên mình đang ở đâu, cho đến khí Y Mặc đến trước mặt nàng mới hồi thần lại.
Y Mặc nhìn Ngôn Âm ngây ngốc, đưa tay vuốt ve gò má Ngôn Âm, nhẹ giọng nói: "xin lỗi, để nàng đi tìm, hại nàng phải lo lắng."
"Nhưng ta cũng khôi hối hận, ta đi tìm hoa đăng." nói xong, Y Mặc cầm đèn hoa trong tay đưa tới trước mặt Ngôn Âm, trên mặt mang nụ cười ấm áp hiền hòa, trong mắt chỉ có vô hạn thâm tình với Ngôn Âm.
"Ngôn cô nương, ta đã tìm hoa đăng về rồi, nàng có nguyện cùng ta bên nhau trọn đời không?"
Ngôn Âm cũng không biết nói gì, không cảm động thì là giả, nhưng vừa rồi Y Mặc hại nàng lo lắng suýt khóc, tiếp đó liền khiến nàng cảm động muốn rơi nước mắt.
Người này thực sự xấu xa a.
"Y Mặc, ngươi thực sự hư hỏng không thể nói nổi rồi." Ngôn Âm cười tự tay nhận lấy hoa đăng, cuối cùng nhịn không được, nước mắt rơi xuống, bất quá cái này là do nàng cao hứng.
Thấy Ngôn Âm nhận hoa đăng, Y Mặc biết đây là đại biểu cho Ngôn Âm đã tiếp nhận, nàng đưa tay lên túm lấy Ngôn Âm ôm chặt vào lòng.
"Ân, ta xấu a." không xấu sao gạt ngươi vào tay được.
Ngôn Âm nổi giận tay chôn trong ngực Y Mặc, sau đó dùng sức cọ xát lung tung trên ngực Y Mặc, đem tất cả nước mắt cọ hết lên y phục Y Mặc, sau đó ngẩng đầu vẻ mặt cười đễu nhìn Y Mặc: "đây là hình phạt cho ngươi, dám đột nhiên biến mất."
Y Mặc nhìn Ngôn Âm, bộ dạng tiểu hài tử làm chuyện xấu đắc ý không khỏi nhíu mày, cong môi cười, đột nhiên cúi đầu hôn lên: "vậy thì đền cho nàng một cái là được."
Ngôn Âm bị hôn đột ngột liền có chút mơ hồ, trong đầu nàng chỉ lóe lên ý niệm duy nhất chính là, trời a ~ đây là đường lớn a, nhiều người nhìn như vậy, quả thực mắc cỡ quá a ~
Y Mặc cũng biết đây là đang trên đường, có nhiều người, nhưng nàng không để ý, thích là thích, cần gì phải dấu.
Vì sắc trời đã tối, hai người không về phái Thiếu Dương, mà đến khách điếm, thuê hai căn phòng.
Y Mặc cùng Ngôn Âm lên lầu hai khách điếm, vốn là mỗi người phải về phòng của mình, nhưng dưới sự cưỡng chế yêu cầu của Y Mặc, Ngôn Âm không thể làm gì khác hơn là đồng ý cho Y Mặc bồi mình về tận phòng.
"Chỉ là một đoạn đường nhỏ, ta tự mình đi được, cần gì phải tiễn ta a." Ngôn Âm bĩu môi, có chút bất mãn khi Y Mặc lo lắng cho nàng, chính mình cũng không phải con nít, dù gì cũng sống hai đời rồi a.
"Ta chỉ muốn nhìn A Âm nhiều hơn thôi." Y Mặc có chút ủy khuất nói.
"Được rồi, được rồi, vậy ngươi nhìn đi a." Ngôn Âm cũng không đành lòng để Y Mặc ủy khuất, cho nên nàng đành thỏa hiệp.
Đến phòng Ngôn Âm liền dẫn đầu mở cửa vào trước, định gọi Y Mặc nhanh lên để còn về nghỉ, bên tai lại truyền đến âm thanh cửa bị tay xuyên qua chặn lại.
Trong lòng chấn động, nàng đột nhiên có dự cảm xấu.
"Y Mặc, sao ngươi còn chưa về?" Ngôn Âm xoay người nghi ngờ hỏi.
"Ân.... ta đột nhiên không về phòng mình." trên mặt Y Mặc mang nụ cười ôn nhu vô hại.
Ngôn Âm nhìn thấy Y Mặc cười như vậy, trong lòng căng thẳng, đột nhiên cũng có chút chột dạ, cảm thấy bộ dạng hiện tại của Y Mặc thật đáng sợ.
"A Âm, hiện tại chúng ta tính sổ luôn chuyện mấy tháng trước nàng không từ giả mà bỏ đi a." Y Mặc từng bước từng bước đi đến gần Ngôn Âm.
Ngôn Âm không tự chủ được lui về sau, nàng biết Y Mặc nói chính là chuyện lúc trước nàng xuống núi rèn luyện mà không chịu báo cho nàng ấy biết, nhưng cái này có thể trách nàng sao?
Được rồi, nàng thấy Y Mặc như vậy thực sự cũng lúng túng, cả người chột dạ sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
"Y... Y Mặc, ngươi nghe ta giải thích, ta là có nguyên nhân..."
"Nhưng ta không muốn nghe giải thích a." Y Mặc kiêu ngạo nói, phảng phất như đang làm nũng với tình nhân.
Nếu không nhìn khóe miệng nàng cười mang theo ý tứ khó hiểu thì còn nghĩ là vậy.
Y Mặc từng bước đến gần, Ngôn Âm từng bước lui về sau, cuối cùng lui đến cạnh giường, bị mép giường cản lại, dưới chân mềm nhũn, cả người bất ngờ không kịp đề phòng liền ngã ra sau, vội vàng nàng nắm lấy Y Mặc, hy vọng nhờ vào đó để ổn định thân hình.