Chương 80: Đường về


Y Mặc dùng linh thạch định vị Hoa Ngọc cho, tìm được Ngôn Âm, lúc này nàng không dám tin cảnh mình nhìn thấy được, trong lòng đau đến không thở nổi.


Chỉ thấy thân thể nhỏ yếu của Ngôn Âm nằm trong tuyết không nhúc nhích, đang bị tuyết lớn vùi lấp, tóc dài tán loạn, che đi khuôn mặt không thể nhìn rõ, vì linh vực băng tuyết vừa có bão tuyết đi qua nên trên người đã bị phủ một lớp tuyết dày, Thanh Hàn kiếm màu lam còn cắm trên mặt tuyết bên cạnh nàng.


"A Âm." Y Mặc kinh hô thất thanh, lập tức chạy đến bế Ngôn Âm từ trong tuyết lên.


Nàng vừa chạm đến cơ thể Ngôn Âm liền cảm nhận được cả người Ngôn Âm lạnh ngắt, không còn nhiệt độ cả người cứng ngắc, thậm chí đốt ngón tay cũng bị đông cứng không thể nhúc nhích, vén mái tóc lên là khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, đến cả môi cũng bị lạnh tím tái, máu không thông.


Y Mặc ôm thân thể Ngôn Âm không ngừng run rẩy, đưa tay thăm dò hơi thở, nhưng không cảm nhận được hô hấp, khiến đầu ngón tay nàng sợ đến run lên, trái tim chợt co rút vào lúc đó, cả người như không còn sức, đụng một cái quỳ trên mặt đất.


Sao lại vậy? A Âm nàng.... sao có thể.... chết?


Nước mắt không khống chế từng giọt chảy khỏi hốc mắt, nước mắt ấm áp rơi xuống từng giọt liền bị đông lạnh thành tuyết.


Không được! không thể! A Âm sẽ không chết! ta không tin!


Như bị mê muội Y Mặc đưa tay lau nước mắt, máy móc tháo y phục trước ngực của Ngôn Âm ra, cúi đầu đem tai dán vào ngực Ngôn Âm, tai của người tu tiên rất nhạy cảm, chỉ cần có chút âm thanh nhịp tim yếu ớt đập, nàng cũng sẽ không bỏ qua.


Chỉ cần tim còn đập, thì A Âm vẫn cứu được!


Bịch! bịch! bịch!


Qủa nhiên Ngôn Âm vẫn còn nhịp tim, tuy yếu ớt và rất nhỏ, nhưng vẫn có quy luật, từng nhịp như gõ vào lòng Y Mặc.


Biết được tim Ngôn Âm còn đập, Y Mặc liền vận chuyển linh lực truyền cho Ngôn Âm, đây là bồi bổ mạch máu cùng tim để tạo lại hô hấp bình thường cho Ngôn Âm, thuận tiện kiểm tra luôn bên trong có bị nội thương hay không.


Linh lực Y Mặc trong cơ thể Ngôn Âm đảo quanh một vòng, cũng không phát hiện nội thương, mọi thứ đều bình thường không bị tổn hại, chỉ là có chút kỳ quái, trong cơ thể Ngôn Âm không còn chút linh lực nào.


Nàng thử dẫn đạo dùng năng lượng bên ngoài tiến nhập vào cơ thể Ngôn Âm, giúp Ngôn Âm khôi phục linh lực, nhưng vẫn không được, dường như dưới đan điền có thứ gì đó rất mạnh đang ngăn lại, không để Ngôn Âm tụ linh lực khôi phục.


"Haiz, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Y Mặc nhíu mày, nàng cũng không hiểu được đây là sao, nàng chưa từng thấy qua tình huống như vậy, đối với lần này cũng không còn cách nào khác. Chỉ là Ngôn Âm không có linh lực thì chỉ như người bình thường, cái này đối với Ngôn Âm là không tốt.


"Khụ khụ...." Y Mặc dùng linh lực bồi bổ khiến Ngôn Âm ho vài tiếng, cuối cùng khôi phục hô hấp, nhưng vẫn còn hôn mê.


Thoáng nhìn khuôn mặt Ngôn Âm có chút huyết sắc, Y Mặc lúc này cũng có chút yên tâm, giúp Ngôn Âm thu hồi Thanh Hàn kiếm, đứng dậy bế Ngôn Âm tiến đến cửa ra bên ngoài linh vực băng tuyết.


Chỗ này không thể ở lâu, phải nhanh đưa A Âm về phái Thiếu Dương mới được, để sư tôn xem giúp A Âm tình trạng kỳ quái không chút linh lực của nàng.


Y Mặc một đường chạy như điên, không tới một khắc liền ra khỏi linh vực băng tuyết, Thiên Nhất đứng bên ngoài đợi nàng vừa nhìn thấy nàng đi ra liền tiến lên nghênh đón trong tay cầm áo khoác lông chồn thật dày.


"Ngôn sư muội sao rồi?" Thiên Nhất cầm áo choàng trong tay đắp cho Ngôn Âm còn nằm trong ngực Y Mặc.


"Tình huống không tốt lắm, nhanh về phái Thiếu Dương để sư tôn xem." Y Mặc lo lắng nói.


"Vậy chúng ta ngự kiếm quay về đi." nói xong, Thiên Nhất liền lấy Lăng Vân Kiếm ra.


"Được." Y Mặc gật đầu đáp, sau đó cùng Thiên Nhất ngự kiếm quay về phái Thiếu Dương.


Ngự kiếm trên trời gió lớn, Y Mặc lại cố ý dùng linh lực để bảo vệ Ngôn Âm.


Y Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua Ngôn Âm hôn mê bất tỉnh, cau mày, có vài việc nàng thực sự nghĩ không ra.


Trạng thái lúc này của A Âm thực sự kỳ quái, không có ngoại thương, cũng không có nội thương, chỉ là thân thể bị đông lạnh, nhưng theo lý mà nói thì A Âm là băng hệ linh căn, vốn không thể bị băng tuyết đông lạnh được. Nghĩ kỹ lại thì mười phần là linh lực biến mất trong cơ thể A Âm, nhưng tại sao trong cơ thể A Âm lại không còn chút linh lực nào? A Âm ở linh vực băng tuyết đã xảy ra chuyện gì?


"Phải rồi Thiên Nhất, thi thể Ngũ đại ảnh nhân ngươi xử lý xong chưa?" chuyện nghĩ không ra Y Mặc liền dời qua một bên, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Nhất bên cạnh hỏi.


"Đã cho người mang về các rồi." Thiên Nhất trả lời.


"Được, tạm thời đừng để họ động đến những thi thể này, ta còn có việc dùng." Y Mặc hài lòng gật đầu.


"Vậy ngươi có kế gì?" Thiên Nhất đáy lòng phải bội phục Y Mặc, rõ ràng tu tiên muộn hơn mình, nhưng thực lực lại vượt xa chính mình, nhìn qua chỉ là nữ tử ôn uyển nhu hòa, nhưng tâm tư lại thâm trầm hơn bất luận kẻ nào.


"Nếu Thiên Ma giáo coi trọng chúng ta như vậy, thì cũng nên đáp lại họ món lễ lớn, ta sẽ trả cho họ cái lễ lớn hơn." Y Mặc cười lạnh một tiếng.


"Ngươi muốn đem thi thể Ngũ đại ảnh nhân ném về Thiên Ma giáo?!" Thiên Nhất vừa nghĩ liền hiểu Y Mặc muốn làm gì.


Đem thi thể Ngũ đại ảnh nhân ném về Thiên Ma giáo, thì cũng như là tuyên chiến gián tiếp.


"Đúng vậy, nhịn lâu như vậy, chúng ta cũng nên xuất thủ với Thiên Ma giáo." Y Mặc cong môi cười, đôi mắt xanh nhạt chứa sát ý điên cuồng, thì kiếp trước, ta sẽ đòi lại tất cả, Thiên Ma giáo ta phải diệt hết!


Thiên Nhất đối với cái này không nói gì, chỉ trầm mặc gật đầu, hắn đã đứng cùng chí tuyến với Y Mặc, tự nhiên sẽ không phản đối Y Mặc, chỉ là hắn lo chuyện khác mà thôi.


"Việc này, ngươi có định nói cho Ngôn sư muội không?"


Nghe vậy, ánh mắt Y Mặc tối lại, nét mặt hiện lên chút do dự, liền nhìn Ngôn Âm hôn mê: "nếu như có thể, ta cũng không muốn nàng bị cuốn vào chuyện này, nhưng khi chiến tranh với Thiên Ma giáo bắt đầu, cho dù là người tu tiên hay ma tu và yêu, thậm chí là người thường cũng sẽ bị cuốn vào đó, không ai có thể may mắn tránh được, cho nên nàng sớm muộn cũng biết, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."


"Chiến tranh bắt đầu, Ngôn sư muội là đệ tử phái Thiếu Dương tất nhiên cũng không thể không biết, thậm chí còn phải ra ngoài chiến đấu, nhưng ta hỏi cũng không phải chuyện này, mà ngươi sẽ nói hết mọi chuyện cho Ngôn sư muội biết sao? kể cả Mặc Ảnh Các cùng kế hoạch ngươi an bài." Thiên Nhất khó có khi nhiều lời.


Hắn đối với Ngôn Âm tình cảm như là huynh là bạn, hắn vốn là cô nhi, được đại trưởng lão Nhu Thanh nhặt về phái Thiếu Dương, nên mới ngày hôm nay, mà hắn cũng khát vọng thân tình, khi Ngôn Âm xuất hiện cũng mang đến cho hắn khát vọng đó, hắn không phản đối tình cảm của Y Mặc đối với Ngôn Âm, nhưng hắn cũng không muốn Ngôn Âm bị Y Mặc che dấu không biết gì, nếu đến chuyện này Y Mặc cũng không làm được, hắn thực sự không yên tâm giao Ngôn Âm lại cho Y Mặc.


Trong tình yêu, nếu để việc tư xen vào việc tình cảm còn phải tính toán, thì đó không phải là tình yêu.


Nhìn vẻ mặt cùng ánh mắt nghiêm túc của Thiên Nhất, nếu không phải Y Mặc biết Thiên Nhất đối với Ngôn Âm không có tình cảm nam nữ, thì chỉ sợ là hiểu lầm thật rồi a.


"Chỉ cần nàng muốn biết, ta nhất định không gạt nàng." ánh mắt Y Mặc nhu hòa nhìn Ngôn Âm, trên mặt khó có cái nhu hòa phát ra cùng tiếu ý.


Chỉ khi nàng đối mặt với Ngôn Âm thì mới có thể buông lỏng phòng bị cùng mọi tính toán.


"Chỉ cần ngươi thật tâm với nàng là tốt rồi." Thiên Nhất thoáng buông xuống lo lắng trong lòng, giọng nói lại đổi thành cường thế, "nhưng mà, nếu có ngày ngươi phụ bạc nàng, ta sẽ không chút do dự đem nàng rời khỏi ngươi, ta đây là huynh trưởng của nàng nhất định sẽ không dao động chút nào."


"Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội này." Y Mặc cười tự tin, nàng sẽ không bỏ lại Ngôn Âm, thật vất vả mới có được tình cảm chân thành, sao có thể để người khác đem đi được.


Thiên Nhất cũng đáp lại Y Mặc một nụ cười nhạt nhẽo.


"Bất quá a...." Y Mặc đột nhiên trầm ngâm, tiếp đó nhìn Thiên Nhất cười sáng lạn.


"Sao vậy?" Thiên Nhất đột nhiên cảm thấy nụ cười này của Y Mặc có chút rợn tóc gáy.


"Nhị sư huynh ngươi đối với A Âm quản nhiều quá a, không biết còn tưởng là ngươi có ý với A Âm chứ."


Khóe miệng Thiên Nhất giật một cái, quả nhiên.... nữ nhân này bạo phát tính độc chiếm rồi a....


"Ta chỉ là việc mà huynh trưởng nên làm." Thiên Nhất mặt than nghiêm túc không chớp mắt nói, "ta với Ngôn sư muội chỉ là tình huynh muội."


"Vậy thì tốt, hy vọng nhị sư huynh để ý thân phận của mình, đừng có mà vượt biên." Y Mặc cười híp mắt, hiện tại còn chưa xác định cảm giác A Âm đối với ta, lỡ như bị Thiên Nhất lừa chạy thì phải làm sao a? cần đề phòng nhiều vẫn tốt hơn.


"Đương nhiên là sẽ không, Ngôn sư muội vẫn cần người chiếu cố." ngụ ý Thiên Nhất muốn nói là: Ngôn sư muội dĩ nhiên vẫn là của ngươi.


Y Mặc tự nhiên nghe hiểu lời Thiên Nhất nói, nàng cười thỏa mãn.


"Ưm...." đột nhiên, Ngôn Âm trong ngực Y Mặc khẽ rên một tiếng, âm thanh rất nhỏ, nếu không phải Y Mặc mỗi khắc đều không dám thả lỏng với Ngôn Âm thì sẽ không phát hiện ra được.


"A Âm?" Y Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua Ngôn Âm, phát hiện Ngôn Âm vẫn hôn mê, nhưng lại cau mày, môi nhếch lên, sắc mặt đỏ bừng, trên trán cùng mặt bịn rịn mồ hôi, hiển nhiên bộ dạng rất thống khổ.


Y Mặc nhíu mày, A Âm bị sao vậy?


"Ngôn sư muội sao vậy?" Thiên Nhất một bên hỏi.


"Không biết nữa, để ta xem lại rồi nói." Y Mặc đưa tay nắm lấy cổ tay Ngôn Âm, đem linh lực vào bắt mạch cho Ngôn Âm.


"Sao rồi?" Thiên Nhất thấy Ngôn Âm khó chịu, trong lòng cũng nóng vội.


Y Mặc thu lại lại, sắc mặt ngưng trọng: "A Âm nàng đang sốt."


"Sốt?" Thiên Nhất sửng sốt, từ khi trở thành người tu tiên thì hắn đã không còn bệnh tật của người thường.


"Đây không phải sốt bình thường, mà do nhiễm phong hàn." Y Mặc sờ cái trán nóng đến dọa người của Ngôn Âm, "A Âm hôn mê trong linh vực băng tuyết lâu như vậy, có thể là do hàn khí trong cơ thể tạo thành."


"Hàn khí vào cơ thể? Ngôn sư muội không phải băng hệ linh căn sao, sao lại để hàn khí vào cơ thể được?"


"Khi ta phát hiện A Âm thì nàng đã không còn linh lực, ta thử giúp nàng tụ linh lực nhưng cũng vô ích, đan điền A Âm như bị gì đó ngăn lại."


"Vậy nhanh quay về phái Thiếu Dương a, để chưởng môn nhìn xem."


"Ừ."


Hai người tăng nhanh tốc độ, phi hành về phái Thiếu Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện