Chương 74: Ma hóa báo tuyết
Ngôn Âm ngưng kết tường băng đợi đại khái chừng nửa canh giờ thì phong tuyết bên ngoài cũng dừng lại.
"Đi thôi." Ngôn Âm phá bỏ tường băng đứng dậy phủi tuyết trên người xuống.
"Băng linh thảo ở linh vực băng tuyết mọc nhiều ở vùng trũng, chúng ta trước tiên đi tìm những chỗ trũng đi." Mặc Liên đứng dậy, nhìn xung quanh nói rằng.
Vì vậy hai người liền tìm được băng linh thảo trong mảng tuyết trắng, bất quá để tìm một vật trong vùng tuyết rộng lớn như vậy cũng có chút khó, hơn nữa có người nói băng linh thảo có màu xanh nhạt, cái này càng thêm khó tìm.
"Tìm lung tung không mục đích như vậy cũng không phải là cách..." Ngôn Âm gãi đầu nói, nhìn xung quanh đều màu trắng như vậy cảm giác không biết ra tay ở đâu, "nếu không chúng ta ngự kiếm tìm trên không trung đi?"
"Không được, linh vực băng tuyết có yêu thú phi hành, chúng ta bay lên không trung như vậy sẽ gặp nguy hiểm." Mặc Liên nhíu mày một cái, nàng cũng hiểu được tìm vòng vo không mục tiêu như vậy cũng không phải là cách.
"Khó đến mấy thì cũng chỉ có thể tìm từng chỗ thôi..."
"Không cần, vẫn còn có cách." Mặc Liên thoáng suy nghĩ một chút nói, "linh vực băng tuyết là nơi tràn ngập năng lượng băng hệ, có thể nói đây là chỗ vui chơi cho người tu tiên băng hệ linh căn, nếu vậy thì nó là điểm lợi của ngươi, ngươi có thể dùng năng lượng trong không khí này để điều tra địa hình quanh đây."
"Dùng linh lực để điều tra địa hình ở đây? ta không thể, tu vi của ta không cao, làm không được a." Ngôn Âm lắc đầu, dùng linh lực để điều tra địa hình ở đây thì phải tu vi Kim Đan kỳ mới làm được, nàng chỉ mới đến khai quang hậu kỳ căn bản không thể làm được.
"Đây là linh vực băng tuyết, trong không khí dày đặc năng lượng băng hệ, đối với ngươi như là tiến nhập thế giới thuộc về mình, ngươi có thể lợi dụng nguồn năng lượng này để điều tra địa hình." Mặc Liên đưa ngón tay chỉ về địa hình trắng xóa một mảng, "ở đây ngươi có ưu thế tuyệt đối mà những người khác không có."
Nghe vậy, Ngôn Âm cũng suy nghĩ nhìn xung quanh một chút, hít sâu một hơi, không khí lạnh như băng tiến nhập vào người nàng, đúng là từ khi tiến nhập linh vực băng tuyết nàng đã bắt đầu cảm thụ được trong không khí đã có nguồn năng lượng dày đặc băng hệ rồi, bất quá nàng đây là lần đầu nàng mới biết mình có thể dùng năng lượng trong không khí.
"Để ta thử xem." nói xong, Ngôn Âm liền nhắm hai mắt lại, thả chút linh lực xem xét xung quanh, hòa cùng năng lượng băng hệ, mượn năng lượng băng hệ bên ngoài, đơn giản đã có thể đem linh lực của mình tản ra phạm vi lớn hơn, trong đầu dần xuất hiện một tấm bản đồ, mặc dù có chút mờ ảo, nhưng cũng đủ rồi.
Một hồi lâu, Ngôn Âm mở hai mắt ra, nàng nhìn thoáng qua Mặc Liên một bên trước, sau đó đưa ngón tay chỉ về phía bên phải: "chính là hướng này đại khái 1.500m thì có một vũng trũng, hình như có thực vật sống ở đó, nhưng không xác định có phải băng linh thảo không."
"Tạm thời qua xem trước đi." Mặc Liên gật đầu, dẫn đầu bắt đầu đi theo hướng ngón tay Ngôn Âm chỉ đến.
Ngôn Âm nhanh chóng đi tới, sau đó nàng lại lén quay đầu nhìn thoáng qua, nhướng mày, vừa rồi nàng nhìn thấy trong đầu hiện trên bản đồ gần chỗ các nàng còn có bóng người màu xanh, nhưng hiện tại quay đầu nhìn lại thì ngoại trừ mảng tuyết trắng thì không thấy được gì.
"Ngươi đang nhìn gì vậy?" Mặc Liên phát hiện Ngôn Âm không đi theo, liền quay đầu lại hỏi.
"Không có gì, ta chỉ tùy tiện nhìn chút thôi." Ngôn Âm lắc đầu, đuổi theo, "chúng ta đi nhanh đi, chậm thì sẽ không kịp quay về trấn Bắc Băng đâu."
Hai người cùng nhau bước nhanh trên mặt tuyết dày, chân đạp trên tuyết phát ra tiếng xoạt xoạt, gió lạnh thổi vào mặt khô khốc.
Đi đến vùng trũng, phóng tầm mắt nhìn đến đúng là có vài loại thực vật ở quanh đó, không nhiều cũng không ít, đến gần một chút thì đúng là có băng linh thảo.
"Vận khí thật tốt, chỉ một cái đã tìm được." Ngôn Âm nhảy vào khu trũng, khom lưng hái được một cây băng linh thảo nhìn, "Mặc Liên, băng linh thảo dài ngắn không đều nhau, làm sao có thể phân biệt tuổi của nó được đây?"
"Ngươi xem màu sắc nhụy hoa của nó, màu sắc càng đậm thì niên đại càng lâu." Mặc Liên cũng nhảy xuống theo, khom lưng hái một cây đưa cho Ngôn Âm, "ngươi nhìn cây này nhụy hoa có màu đậm hơn so với cây ngươi hái, đại khái cũng khoảng 100 năm."
Ngôn Âm tiếp nhận băng linh thảo Mặc Liên đưa nhìn một chút, lại nhìn cây mình vừa hái, nhụy hoa Mặc Liên hái quả thực có màu đậm hơn.
Biết được cách phân biệt Ngôn Âm liền hái chừng năm sáu cây băng linh thảo, Mặc Liên lại im lặng một bên nhìn Ngôn Âm hái.
Ánh mắt hơi đổi Mặc Liên dường như nhìn thấy phía trước có bóng người màu xanh, tốc độ của bóng người rất nhanh, nháy mắt đã không thấy tăm hơi, nếu không phải ánh mắt Mặc Liên tốt, thì có cố gắng cũng không phát hiện được.
Mặc Liên xác định là nàng nhìn thấy có một bóng người, ở chỗ này sao lại có người khác ở đây?
Linh vực băng tuyết cực bắc thường sẽ không có người vào, tu tiên cùng ma tu nếu không cần thì thực sự cũng không đến, thực sự hoàn cảnh chỗ này rất ác liệt.
Nhướng mày, Mặc Liên ngẩng đầu nhìn Ngôn Âm cách đó không xa hô một tiếng: "Ngôn Âm, chỗ này có một cây 250 năm."
"Đến ngay." nghe vậy Ngôn Âm liền xoay người chạy đến chỗ Mặc Liên, cúi đầu nhìn thì phát hiện đó là một gốc băng linh thảo, căn bản không phải là cây 250 năm đến cả 50 năm cũng không tới, nhiều lắm thì chỉ 20 năm.
"Mặc Liên, cây này..."
"Suỵt...." Mặc Liên đưa tay lên bịt miệng Ngôn Âm, sau đó nhỏ giọng nói, "chúng ta đang bị người theo dõi."
Ngôn Âm nghe xong sửng sốt, con ngươi chuyển động, lặng lẽ nhìn xung quanh một chút rồi mở miệng muốn nói lại phát hiện Mặc Liên còn dùng tay che miệng mình, đưa tay lên kéo tay Mặc Liên xuống, mở miệng: "Là ai?"
Trước đó nàng có dùng linh lực điều tra địa hình thì nhận ra có người gần các nàng, cho nên khi Mặc Liên nói có người theo dõi các nàng thì nàng cũng không thấy có gì lạ.
"Không biết nữa." Mặc Liên thu tay về, lắc đầu, "nhưng có thể xác định người này lai giả bất thiện."
"Nếu không rõ đối phương là ai, chúng ta có án binh bất động trước, im lặng theo dõi diễn biến." Ngôn Âm nhỏ giọng nói.
Mặc Liên gật đầu đáp, sau đó hai người làm như không có chuyện gì phát sinh, hay có việc liên quan.
Băng linh thảo đã hái xong Ngôn Âm hiện tại chỉ giả vờ, muốn xem người theo dõi mình muốn làm gì.
Nếu có thể theo các nàng đến đây, nói vậy người này nhất định có ý đồ, cần phải cẩn thận ứng phó mới được.
Hiện tại Ngôn Âm cùng Mặc Liên đang so sự kiên trì với người theo dõi kia, chờ xem ai mất kiên trì trước.
Xoạt!
Qủa nhiên, kẻ theo dõi nhìn thấy Ngôn Âm cùng Mặc Liên vẫn bình tình đứng ở vùng trũng không di chuyển liền không nén được tức giận, dẫn đầu phát động công kích, hai đạo khí màu xanh liền phóng về phía Ngôn Âm cùng Mặc Liên.
Mặc Liên không nhanh không chậm phất tay một cái đánh tan đạo khí, Ngôn Âm cũng sớm chuẩn bị nhanh lấy Thanh Hàn kiếm ra chém đứt đạo khí kia.
Thấy vậy kẻ theo dõi liền biết mình bị lừa, Ngôn Âm và Mặc Liên rõ ràng là đang chờ hắn công kích.
"Nếu đến rồi thì sao không ra nói chuyện đi." Ngôn Âm cầm kiếm đứng đó, nhìn mặt đường có vết lõm.
Xoạt, vụt!
Kẻ theo dõi thấy tình huống không ổn liền bỏ chạy, từ trong tuyết nhảy ra xoay người chuẩn bị chạy trốn.
Ngôn Âm sao có thể để hắn chạy như vậy được, liền nhảy ra khỏi đường lõm, đến trước mặt kẻ theo dõi áo xanh, linh lực bắt đầu khởi động, một kiếm chém vào mặt tuyết dày, nháy mắt liền có một hàng băng nhọn từ bên dưới nổi lên đâm về phía tên theo dõi.
Kẻ theo dõi không ngờ Ngôn Âm công kích nhanh như vậy, sơ sẩy liền bị băng nhọn đâm trúng, thủng vai phải, vết thương lớn lại sâu máu chảy không ngừng.
Vốn dĩ chiêu này là Băng Địa trong Băng Âm ký không có uy lực lớn, nhưng vì chỗ này là linh vực băng tuyết cho nên chiêu số của Ngôn Âm cũng được thúc đẩy hết mức, uy lực tăng nhanh.
Kẻ theo dõi bị thương liền ôm vết thương vọt qua một bên lúc này Ngôn Âm mới thấy rõ mặt hắn, là một nam nhân bên má trái có ba vết sẹo, nhìn qua như bị động vật cào trầy.
"Ngươi là người phương nào? sao lại theo dõi chúng ta?" Ngôn Âm rút Thanh Hàn kiếm ra, nhìn nam nhân bị thương lạnh lùng hỏi.
Nam nhân không nói gì chỉ nhìn thoáng qua Mặc Liên đi sau Ngôn Âm, sau đó đưa tay vào trong áo móc ra một khối thủy tinh màu vàng liền ném lên không trung.
Ngôn Âm thấy vậy liền bắn ra một đạo linh lực về phía thủy tinh màu vàng, mặc dù nàng không biết đó là gì, nhưng trực giác nói cho nàng biết đó không phải là thứ tốt gì.
Keng!
Linh lực đánh vào thủy tinh màu vàng liền phát ra tiếng lanh lảnh, rồi bị bắn ngược về, không hề có chút hiệu quả.
Thủy tinh màu vàng bị công kích liền phát ra tia sáng chói mắt, nhất thời khiến Ngôn Âm và Mặc Liên mở mắt không ra.
Grừ!
Đột nhiên, có tiếng dã thú gầm rống từ bên trên truyền đến, ngay sau đó là ầm một tiếng rơi xuống đất, chỉ nghe âm thanh cũng biết lực đạo rất lớn.
Sau khi tia sáng tan đi, Ngôn Âm khó khăn mở mắt thì thấy một màn kinh hoảng khiến nàng nói không ra lời.
Một cao báo tuyết thân dài chừng hai thước cao một thước vô cùng to lớn đang dùng ánh mắt hung sát đứng đó, toàn thân lông trắng đều dựng hết lên, móng vuốt sắc nhọn, đôi mắt đỏ rực, bên trong tràn đầy sát khí.
"Đây là.... báo tuyết?" Ngôn Âm có chút chần chờ, vì cái này khác hoàn toàn với báo tuyết trong ấn tượng của nàng, không chỉ hình thể lớn hơn nhiều mà bộ lông vốn mềm mại của nó cũng trở nên thô hơn, ánh mắt hung ác, không còn chút gì là khả ái nữa.
"Nói đúng là báo tuyết bị ma hóa." khóe miệng nam nhân cười đầy khát máu, "đây chính là tác phẩm mới nhất chúng ta nghiên cứu ra, đúng lúc hôm nay mượn tay ngươi đến luyện một chút."
Chân mày Ngôn Âm nhanh nhíu lại, thủy tình vàng khi nãy chính là thủy tinh không gian, có thể dùng để thu nạp vật sống, báo tuyết ma hóa này cũng được thả ra từ trong đó, báo tuyết ma hóa này khiến nàng cảm thấy vô cùng bất ổn, nàng có thể cảm nhận được ma khí xao động trên người báo tuyết ma hóa, ánh mắt thành khe nhỏ, một suy nghĩ kinh người từ đầu nàng nhảy ra.
"Ngươi.... là ma tu?" Ngôn Âm nhìn sắc mặt nam nhân ngưng trọng hỏi.
"Có thể nói ngươi rất thông minh, ta chính là ma tu." nam nhân thoải mái liền thừa nhận thân phận của mình, trong mắt hắn Ngôn Âm cũng sắp thành người chết rồi, không cần giấu gì với người chết nữa.
Ngôn Âm nghe vậy quay đầu nhìn Mặc Liên đứng sau lưng nàng, tuy ở chung hai tháng qua nàng cũng không nghĩ đến thân phận ma tu của Mặc Liên, nhưng nàng cũng phải thừa nhận Mặc Liên chính là ma tu, lúc này lại xuất hiện ma tu khác, nàng có chút khó hiểu, nàng sợ đây là thủ hạ thông đồng cũng Mặc Liên.
Mặc Liên thấy Ngôn Âm nhìn mình sắc mặt bình tĩnh lắc đầu, trong lòng nàng hiểu rõ vì sao Ngôn Âm lo lắng, nàng cũng không trách Ngôn Âm không tin mình, dù sao thân phận của nàng thực sự là quá mẫn cảm.
Nàng có chút mất mát cùng không cam lòng, Ngôn Âm đối với thân phận ma tu của nàng lo lắng khiến cho nàng buồn, mà nàng đối với thân phận ma tu của chính mình cũng thấy không cam lòng.
Nhìn Mặc Liên lắc đầu Ngôn Âm nhìn Mặc Liên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sau đó quay đầu chăm chú nhìn ma tu kia, chỉ cần ngươi phủ nhận thì ta vô điều kiện tin tưởng ngươi.