Chương 72: Đồng hành


Ngôn Âm vội vàng quay về Ngạn vương phủ tìm được Phong Khê cùng Tử Linh, nhìn thấy Ngôn Âm quay về Phong Khê cùng Tử Linh liền đi tới trước, vừa định mở miệng hỏi Ngôn Âm có sao không, lại bị giành trước một bước.


"Hai người các ngươi, nhanh rời khỏi kinh thành bây giờ đi, tuyệt đối không được quay về." biểu tình Ngôn Âm ngưng trọng nói.


"Sao vậy? xảy ra chuyện gì a?" Tử Linh nhìn dáng vẻ Ngôn Âm nghiêm túc liền hỏi.


"Có ma tu đến kinh thành, tám phần là đến bắt ngươi, cho nên các ngươi nhanh rời đi là tốt nhất." Ngôn Âm nói.


"Ma tu? không phải ngươi vừa thoe người của Mặc Ảnh Các đi rồi sao? sao ngươi biết có ma tu tới?" Phong Khê nhíu mày nghi ngờ nhìn Ngôn Âm.


"Ta đang trên đường quay về thì nhìn thấy, còn làm sao ta biết ma tu thì ta không tiện nói nhiều, nhưng ta sẽ không lừa các ngươi." Ngôn Âm cũng không muốn nói cho các nàng biết chuyện có liên quan đến Mặc Liên, cho nên phải phải mập mờ.


Tử Linh nghe Ngôn Âm nói cũng có chút nghi ngờ, các nàng cũng Ngôn Âm bất quá chỉ quen nhau không lâu, mặc dù đồng lòng với nhau, nhưng muốn nàng tin Ngôn Âm trong thời gian ngắn như vậy là không thể.


"Ngươi nói quá mập mờ, không nói rõ thì chúng ta thực sự không thể tin được." Tử Linh nói, Phong Khê một bên cũng gật đầu theo.


Phiền não gãi đầu một cái, Ngôn Âm giậm chân một cái, lấy trong nhẫn trữ vật ra một tờ giấy, sau đó tụ linh lực trên ngón trỏ rồi viết lên giấy.


Phong Khê nhìn liếc qua Ngôn Âm viết chữ, nhưng phát hiện không hiểu Ngôn Âm viết cái gì.


"Ngươi viết chữ gì gà bới a? ta nhìn sao không hiểu gì hết?"


"Ta viết linh ngôn tín chuyên dụng của phái Thiếu Dương." Ngôn Âm không ngẩng đầu lên trả lời.


Phong Khê vẫn không hiểu, nàng quay đầu nhìn về phía Tử Linh, hy vọng Tử Linh có thể cho nàng một lời giải thích cặn kẽ.


"Mỗi môn phái tu tiên đều có thư tín liên lạc riêng của họ, dùng mật ngôn viết ra gọi là linh ngôn tín." Tử Linh đạo hạnh so với Phong Khê nhiều hơn, đối với linh ngôn tín này cũng nghe nói qua, bất quá nàng cũng chưa từng thấy qua, hôm nay coi như là lần đầu nhìn thấy.


Ngôn Âm viết đại khái hơn 10 dòng, viết xong nàng đem thư xếp lại sau đó cầm bì thư bỏ vào, dùng linh lực phong ấn lại, đưa cho Tử Linh.


"Ngươi đây là..." Tử Linh tiếp nhận thư Ngôn Âm đưa tới, nghi ngờ hỏi.


"Ta biết các ngươi không tin lời ta, nhưng dù sao các ngươi cũng phải tin phái Thiếu Dương." Ngôn Âm lại lấy ra một tấm ngọc bài trong nhẫn trữ vật đưa cho Tử Linh, trên ngọc bài viết tên của nàng, "đây là ngọc bài đại biểu cho thân phận đệ tử của chúng ta ở phái Thiếu Dương, các ngươi cầm nó cùng thư đến phái Thiếu Dương tìm chưởng môn Chung Ly Quyền đem thư cho hắn xem, nếu có người ngăn không cho các ngươi vào, thì đem ngọc bài này cho hắn xem, bất luận là ai chỉ cần thấy ngọc bài sẽ đưa các ngươi đi tìm chưởng môn, đến phái Thiếu Dương rồi thì ma tu muốn làm càn thế nào cũng không thể vọt đến phái Thiếu Dương bắt ngươi được."


Tử Linh tiếp nhận ngọc bài màu đỏ sau đó ngẩng đầu phức tạp nhìn Ngôn Âm: "Ngươi vì ta mà làm như vậy, ta cũng không có lý do gì không tin ngươi được, chỉ là sao ngươi lại muốn làm vậy?"


Tử Linh vừa nhìn ngọc bài của Ngôn Âm thì biết địa vị của Ngôn Âm ở phái Thiếu Dương không hề thấp, nếu không thì sẽ không chỉ dựa vào lá thư cùng ngọc bài thì có thể để các nàng gặp được chưởng môn, nhưng dù sao đi nữa Ngôn Âm cũng không cần làm vậy vì các nàng, nói cho cùng ma tu cũng chỉ muốn bắt một mình nàng, ban đầu làm phiền Phong Khê nàng cũng cảm thấy có lỗi rồi, Ngôn Âm này lại còn giúp nàng như vậy, nàng thực sự không biết mình có tài đức gì mà được những người này trợ giúp.


"Gặp gỡ tức là duyên, những lời này là sư tôn nói cho ta biết, các ngươi tuy là yêu cũng không xấu, giúp một chút cũng không có gì." Ngôn Âm nhún vai, khôn để ý cười nói, "phái Thiếu Dương chúng ta cũng không phải môn phái thị phi bất phân, các ngươi đã là người tốt dĩ nhiên sẽ giúp đỡ các ngươi."


"Cám ơn ngươi." ánh mắt Tử Linh lóe lóe, sau đó hơi hướng về Ngôn Âm khom lưng, thành khẩn nói tạ ơn, đối với Ngôn Âm không cầu hồi báo mà vô tư trợ giúp, nàng thực sự không biết ngoại trừ nói cám ơn thì còn có thể làm gì được.


"Cảm tạ!" Phong Khê cũng theo Tử Linh hướng Ngôn Âm nói lời cảm tạ, nàng rất cảm tạ vì Ngôn Âm có thể ra tay trợ giúp Tử Linh.


Ngôn Âm mỉm cười, không để ý khoát tay áo, xoay người hướng về cửa vương phủ đi tới: "các ngươi không cần cảm tạ ta, ta chỉ làm đúng bổn phận đệ tử phái Thiếu Dương nên làm mà thôi, mau rời khỏi kinh thành a, nơi này không thích hợp ở lâu, trên đường nhớ cẩn thận."


Nhìn thấy Ngôn Âm ly khai, Tử Linh cũng cùng Phong Khê xoay người chuẩn bị ly khai, sau cùng Tử Linh vẫn không nhịn được quay đầu nhìn thêm bóng lưng Ngôn Âm rời đi một cái, kỳ thực bên trong ngươi cũng không có tiêu sái như bề ngoài a... tuy là ngươi luôn cẩn thận che dấu, nhưng trong lòng ngươi nhất định có chuyện cất dấu, ta có thể nhìn ra nụ cười của ngươi rất khổ sở, thật ra ngươi đang chờ cái gì? hay là chờ ai đó sao?


Cùng Phong Khê và Tử Linh cáo biệt ra khỏi Ngạn vương phủ, Ngôn Âm tìm một khách điếm thuê một gian phòng sau đó thay một bộ xiêm y mới, sau đó trả phòng ra khỏi khách điếm một đường đi về con đường lúc vào kinh thành, nàng phải ly khai kinh thành, đến linh vực Cực Bắc.


Nàng vội vàng ly khai như vậy hơn phân nửa là có ý định chạy trốn, Thượng Quan Ngạn bên kia nàng coi như là cắt đứt được rồi, sau này có gặp mặt cũng sẽ không biết được, ngược lại nàng không sợ nhìn thấy Thượng Quan Ngạn, mà nàng sợ chính là Mặc Liên, nàng luôn cảm thấy Mặc Liên này sẽ tìm đến cửa, Mặc Liên mặc dù là ma tu, nhưng nàng lại không cảm thấy Mặc Liên xấu xa, ngược lại đối với Mặc Liên lại có chút hảo cảm, nhưng nàng là tu tiên không thể cùng ma tu liên quan quá nhiều, cho nên để tránh lần nữa gặp phải xấu hổ, nàng vẫn nhanh rời đi a.


"Ngôn Âm."


Nhưng mà, có câu nói 'ngươi càng không muốn chuyện phát sinh, thì nó sẽ tự chạy ngay đến với ngươi." Ngôn Âm vừa ra khỏi cửa chạy không xa thì gặp được Mặc Liên đã xuất hiện trước mặt nàng.


Động tác dưới chân Ngôn Âm liền dừng lại, nhìn Mặc Liên đứng trước mặt mình trong lòng liền rối bời, sắp nhanh đau dạ dày luôn a.


Buổi tối nói gặp quỷ, ban ngày không thể nói không gặp người... vừa rồi ta còn định không muốn gặp Mặc Liên, lúc này liền xuất hiện trước mắt ta....


"Ngươi muốn đi?" Mặc Liên cố ý ở đây chờ Ngôn Âm, mặc dù nàng cùng Ngôn Âm ở chung không nhiều, nhưng ít nhiều cũng có chút biết về Ngôn Âm, nàng biết tính tình Ngôn Âm thế nào, tự nhiên cũng biết được Ngôn Âm muốn làm gì, cho nên ở đây ôm cây đợi thỏ.


Đưa tay lên sờ mũi một cái, Ngôn Âm cúi đầu có chút lúng túng, "ân" một tiếng.


"Cùng nhau đi a!" Mặc Liên thản nhiên nói.


"Ah?" nghe vậy, Ngôn Âm suýt chút tường là tai mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Liên, phát hiện Mặc Liên vẻ mặt nghiêm túc không giống như nói đùa.


"Chúng ta cùng đi a!" Mặc Liên lại lặp lại.


"Ngươi... ngươi không phải còn có chuyện phải làm sao?" ta không muốn đi cùng ngươi a.


"Đã xong rồi." Mặc Liên nói thật, thực sự thì nàng đã làm xong, nàng tìm được người của Thiên Ma giáo, biết được tin người tìm Thiên Thanh Linh Mãng đã bị Linh Ngọc Các bắt đi, mà nàng vốn cũng không muốn đi bắt Thiên Thanh Linh Mãng, không phải ca ca kêu nàng bắt thì nàng cũng không muốn làm việc này, hiện tại người tìm Thiên Thanh Linh Mãng cũng đã bị bắt, mà Thiên Thanh Linh Mãng cũng không còn tung tích, nàng liền dứt khoát không quan tâm nữa, đổi thành đi theo Ngôn Âm.


"..." khóe miệng Ngôn Âm giật một cái, ngươi việc liền đến tìm ta? không phải ngươi nên về Thiên Ma giáo sao?! sao lại đến tìm ta?!


"Nếu ngươi muốn ra khỏi thành, thì chúng ta nhanh đi thôi, chậm thì thành sẽ đóng cửa đó." Mặc Liên đi trước nắm tay Ngôn Âm liền ra cửa thành, hoàn toàn không cho Ngôn Âm cơ hội phản kháng.


Ngôn Âm vất vả mới được một mình xuống núi rèn luyện, cơ hội tốt như vậy sao nàng có thể bỏ qua, muốn nhân cơ hội này để kết nối quan hệ thật tốt với Ngôn Âm mới được a.


Ngôn Âm có chút khó chịu nhìn Mặc Liên kéo mình ra khỏi cửa thành, sao người này lại cường thế như vậy a, lúc trước ở Việt thành gặp trên đường không phải rất là ôn uyển sao...


Hai người đi cùng nhau đến cửa thành không nói gì, Ngôn Âm đơn giản không muốn nói, Mặc Liên lại không biết nên nói gì, đừng thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh lạnh lùng, kỳ thực nội tâ, của nàng đang rất khẩn trương, khi nãy được kéo tay Ngôn Âm đi nàng quả thực là cao hứng đến không biết làm gì.


Sau khi ra khỏi cửa thành, Mặc Liên lúc này mới thả tay Ngôn Âm ra, quay đầu nhìn Ngôn Âm: "Chúng ta đi đâu?"


"..." ặc ~ ngươi không biết ta muốn đi đâu, là quyết định đòi đi theo rồi?


"Ta muốn đến linh vực cực bắc..." Ngôn Âm cũng không nói dối Mặc Liên, "nơi đó nhiệt độ rất thấp, ta là băng hệ linh căn không sao, ngươi đi vào thì lại có chút trở ngại..."


"Không sao, chúng ta đi cùng đi." Mặc Liên hạ quyết tâm, mặc kệ Ngôn Âm đi đâu, đều phải đi cùng.


"..." được, ngươi thắng.


"Đi thôi, chúng ta ngự kiếm phi hành đi." nói xong Mặc Liên xoay người muốn lấy kiếm ra.


"Khoan đã!" Ngôn Âm đột nhiên nắm lấy tay phải Mặc Liên đang định rút kiếm, "ta phải đi từ từ đã, trên đường còn có chỗ khác du ngoạn."


"Được." Mặc Liên dĩ nhiên là theo Ngôn Âm, "rời kinh thành gần nhất là Nghi thành, nếu đi bộ thì hoàng hôn chúng ta mới đến được, cũng được tìm một chỗ ngủ lại qua đêm, sáng mai mua hai con ngựa chúng ta cưỡi ngụa xuất phát."


"Không được! không được! không được mua ngựa!" Ngôn Âm vừa nghe muốn cưỡi ngụa thì cả người liền sợ hãi, vội vàng nắm tay Mặc Liên liều mạng lắc đầu, biểu thị không được.


Nàng còn nhớ chuyện cưỡi ngựa lần đó rồi bị ngựa kéo đi a, ám ảnh trong lòng vô cùng nghiêm trọng


"Vì sao?"


"Ta... ta không biết cưỡi ngựa..."


Mặc Liên sửng sốt, trong lòng liền cười trộm một hồi, Ngôn Âm cư nhiên không biết cưỡi ngựa, cũng phải a, Ngôn Âm trước khi tu tiên là tiểu thư nhà giàu, chuyện cưỡi ngựa như vậy cũng không dám học.


"Chúng ta mua một con ngựa, ta đưa ngươi đi." Mặc Liên nói.


"..." này! bộ dạng như vậy ta còn lúng túng hơn! chúng ta chưa tới mức có thể ngồi chung một con ngựa a!!


"Cứ quyết định vậy đi, đi thôi, đến Nghi thành trước." Mặc Liên không cho Ngôn Âm cơ hội cự tuyệt, trực tiếp kéo Ngôn Âm đi đến Nghi thành.


Trong lòng Ngôn Âm lại có một vạn chữ ''đờ mờ'' chạy ngang qua, ma tu này bị sao vậy a?! ngươi không về Thiên Ma giáo lại chạy theo tu tiên như ta làm gì, không biết là tu tiên và ma tu không ưa nhau sao?!


Nếu không phải vẻ mặt Mặc Liên không biểu tình gì lớn, dáng vẻ còn bình thường, Ngôn Âm còn tưởng là Mặc Liên đầu óc có vấn đề, không có việc gì lại đòi đi chung với tu tiên như nàng.


Khoan đã! không phải có âm mưu gì chứ?


Nghĩ vậy Ngôn Âm theo bản năng đưa mắt nhìn Mặc Liên đi phía trước, tuy nàng đối với Mặc Liên có chút hảo cảm, nhưng chuyện này cũng không thể xóa được việc Mặc Liên là ma tu, ngược lại một ma tu làm chuyện ngược đời như vậy càng khiến người ta thêm hồ nghi a.


Vẫn nên quan sát một thời gian trước rồi nói sau, nếu thực sự có khác lạ, đến lúc đó tiếp ứng sau...


Mặc Liên, mong là ngươi không có âm mưu gì... ta không muốn làm địch với ngươi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện