Chương 60: Việc tên trộm
Sau chuyện thanh lâu Ngôn Âm cũng không còn tâm tình đi dạo phố, nàng lặng lẽ theo đường cũ quay về khách điếm, định yên tĩnh trong phòng đả tọa minh tưởng.
Mãi đến trưa ngày thứ hai Ngôn Âm mới từ minh tưởng tỉnh lại, ăn hai linh quả xong liền ra khách điếm, hiện tại tu vi của nàng mới lên Khai Quang sơ kỳ không lâu, trong khoảng thời gian này nàng cần làm là không phải đề thăng vội vã, mà phải củng cố tu vi, tuy nàng muốn nhanh đề thăng tăng tu vi nhanh một chút, nhưng chuyện tu luyện này chỉ có thể từ từ từng bước, cho dù ngươi một hơi ăn thành tên mập, thì căn cơ của ngươi nhất định cũng không ổn được, sau này đối với đề thăng sẽ có ảnh hưởng, đương nhiên sẽ có vài tình huống ngoại trừ, ví dụ như là thâm độ minh tưởng.
Ngôn Âm đi trên đường nhìn xung quanh, lúc này trên đường đã rất náo nhiệt, hôm qua có vài sạp nhỏ bán xiêm Ngôn Âm không thấy cũng đã dọn ra, nhiều đồ lặt vặt, màu sắc rực rỡ, nàng nhìn thấy cũng cảm thấy mới mẻ, dù sao cũng có vài thứ trước kia nàng chưa từng thấy qua.
"Đường hồ lô a, đường hồ lô đây a, ăn ngọt lại ngon đường hồ lô đây!" bên cạnh truyền đến tiếng rao hàng lớn.
Ngôn Âm nghe vậy dừng chân lại, trong lòng khẽ động, liền thấy thèm ăn, xoay người đi đến chỗ bán đường hồ lô.
"Lão bản, hồ lô đường bán thế nào?"
"Hai văn tiền một cái." người bán vừa thấy có khách đến mua liền cười híp mắt nói.
"Cho ta một xâu a." Ngôn Âm lấy tiền ra đưa cho người bán.
"Được a." người bán nhận tiền, cầm một xâu đường hồ lô đưa cho Ngôn Âm.
Ngôn Âm cầm xâu đường đi tiếp, vừa đi vừa ăn đường hồ lô, nàng không quan tâm hình tượng, huống hồ người tu tiên cũng không để ý nhiều đến những chuyện này.
Đường hồ lô nàng ăn so với kiếp trước chua hơn, đường bọc ngoài cũng không quá ngọt, nhưng nói chung vị không tệ.
"Ăn trộm, bắt ăn trộm a." đột nhiên, trên đường náo nhiệt liền có tiếng la hét, đám người bắt đầu nháo nhào.
Leng keng!
Đang yên lành ăn mứt quả đi đường, Ngôn Âm đột nhiên bị người chạy phóng đến trước mặt va phải, đường hồ lô cầm trên tay cũng buông lỏng, liền rớt trên mặt đất, người đụng nàng như không thấy gì, đưa tay ném túi đồ vào tay nàng, sau đó chạy thật nhanh.
Khi Ngôn Âm hồi phục tinh thần quay đầu tìm người, thì hắn cũng đã chạy mất hình.
Ngôn Âm cứ vậy đứng đó cầm cái túi ngốc người, nàng cúi đầu nhìn một chút cái túi nhỏ trên tay, phát hiện túi tiền có thêu hình kim mãng xà có bốn chân, vừa nhìn là biết không phải của dân chúng bình thường.
"Ăn trộm! chính là ngươi! ngươi còn dám chạy a, để ta bắt được rồi!" bỗng nhiên, Ngôn Âm còn hiếu kỳ nhìn túi tiền, một gã thanh niên mặc trường bào đen chạy đến bắt tay trái Ngôn Âm đang cầm túi tiền.
Ngôn Âm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn gã thanh niên mặc trường bào đen, nhìn hắn bộ dạng không tệ, cũng coi là tuấn lang, nhìn tuổi chừng hai mươi.
"Hừ! nhìn cái gì! trộm tiền còn dám nhìn ta như vậy!" hắn một tay bắt lấy tay Ngôn Âm, một tay nhanh chóng giật lại túi tiền từ trên tay Ngôn Âm, nhìn Ngôn Âm tức giận nói.
"Ta nghĩ ngươi hiểu lầm, ta không phải ăn trộm." Ngôn Âm nghe hắn nói liền hiểu, vừa rồi túi tiền nàng cầm chính là đồ đi trộm, biết mình trốn không thoát liền muốn vu oan cho mình, nên mới khiến hắn hiểu lầm nàng.
"Hiểu lầm? túi tiền ta nhìn thấy rõ ràng trên tay ngươi, đừng có nói dối." hắn căm tức nhìn Ngôn Âm, nắm lấy tay Ngôn Âm cũng không vì lời Ngôn Âm nói mà buông ra, ngược lại còn nắm chặt hơn.
"Ta thực sự không phải ăn trộm, túi tiền này do có người đụng phải ta rồi ném qua cho ta." Ngôn Âm nhíu mày một cái, tay hắn khí lực nắm lấy tay nàng cũng rất lớn, khiến nàng có chút đau.
"Ngươi đừng mơ gạt được ta, loại nữ tử xuất thân nghèo hèn như ngươi còn dùng cách này để gây chú ý với vương gia nhà chúng ta, ta sẽ không dễ mắc lừa được đâu." hắn trừng mắt nhìn Ngôn Âm, hiển nhiên là không tin Ngôn Âm nói, hắn thấy Ngôn Âm ăn mặc không có gì đặc biệt, một thân y phục bình thường, không giống tiểu thư nhà giàu, liền nghĩ Ngôn Âm là người bình thường.
"Ta cần gì phải gạt ngươi, gạt ngươi thì được cái gì chứ?" lời nói Ngôn Âm có chút tức giận, bất quá nét mặt cũng không nhẫn nhịn muốn giải thích với hắn, thực sự gã này không biết nói đạo lý, không biết nghe lời người khác nói, còn động tay động chân.
"Ngươi có gạt ta hay không, chờ đem ngươi đến nha môn thì sẽ biết, đi! cùng ta đến nha môn!" hắn ta căn bản không nghe Ngôn Âm giải thích, dùng sức kéo Ngôn Âm đến nha môn.
Tay trái Ngôn Âm bị hắn kéo làm đau, nên biết là với tình huống này nàng không dùng linh lực thì chỉ như nữ tử bình thường thôi, sao có thể là đối thủ của thanh niên cường tráng được, liền bị hắn kéo đi.
"Lâm Điện, ngươi dừng tay cho ta." đang lúc Ngôn Âm định dùng linh lực tránh thoát hắn, thì có một giọng nữ trong trẻo dễ nghe từ phía sau bọn họ vang lên.
Gã đó liền dừng động tác lại, quay đầu nhìn người đi đến, kích động nói: "vương gia!"
Nghe gã đó xưng hô Ngôn Âm cũng liền xoay người nhìn về phía người đi đến, phát hiện là một nữ tử mặc trường bào đen viền vàng, trên trường bào có thêu kim mãng xà bốn chân hệt như túi tiền, khuôn mặt nữ nhân nhu hòa không mất anh khí, nhìn rất xuất chúng.
"Lâm Điện, còn không mau buông tay vị cô nương này ra." nữ tử nghiêm mặt nhìn tên nam nhân đó, "sao ngươi lại đối với cô nương người ta vô lễ như vậy, mau xin lỗi cô nương người ta nhanh lên."
"Vương gia! nhưng có thể nàng là ăn trộm a, ta rõ ràng nhìn thấy túi tiền bị trộm của ngài nằm trong tay nàng." gã nam nhân tên Lâm Điện nghe nữ tử răn dạy liền thả Ngôn Âm ra, nhưng vẫn bất mãn với mệnh lệnh của nữ tử, trong miệng liền phản bác.
"Nàng chỉ là một cô nương, sao lại trộm đồ của ta, hơn nữa ngươi nhìn thấy nàng trộm túi tiền của ta sao? cầm túi tiền của ta cũng không có nghĩa là nàng trộm." gã nam nhân bị nữ tử vương gia thiêu mi nói.
"Vương gia, sao ngài có thể tha cho nàng như vậy, còn nói giúp nàng, ngài cũng biết là trong kinh thành rộng lớn này có bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm vào ngài a, sợ là nữ tử này là một trong số đó, nhất định không thể tha dễ dàng như vậy a." Lâm Điện dường như muốn bắt cho được Ngôn Âm, nếu hôm nay không bắt Ngôn Âm đi thì không thể được.
"Ta nói cô nương này không phải ăn trộm thì chính là không phải, lẽ nào ngươi muốn làm trái ý ta sao?" giọng nữ tử đột nhiên nghiêm nghị, mang theo chút đáng tin chân thật.
"Tiểu nhân không dám, ta sao dám cãi lại lời vương gia ngài!" Lâm Điện liền cung kính.
Nữ tử nhìn Lâm Điện không nháo nữa liền đến trước mặt Ngôn Âm, nhìn Ngôn Âm nhẹ nhàng cười nói: "thực sự xin lỗi, là ta quản không tốt, để thủ hạ làm phiền cô nương, ta thay hắn tạ lỗi với cô nương."
"Không sao đâu, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi." Ngôn Âm nhìn nữ tử trước mặt mình, sau đó khoát tay áo nói chính mình không để ý, trong lòng nàng đối với nữ tử này có chút hiếu kỳ, sao một nữ tử lại được xưng là vương gia a?
"Cô nương, tay ngươi bị thương?" ánh mắt nữ tử hơi đổi, thấy tay trái Ngôn Âm có vết bầm, liền đưa tay ra nắm lấy.
"Thương nhỏ thôi, không có trở ngại gì." Ngôn Âm có chút không quen bị người khác đột nhiên chạm vào, nên không dấu vết rút tay về, cười nói.
Vết bầm đỏ này là chính Lâm Điện dùng sức bắt ta mà có a.
"Vậy sao được, là thủ hạ của ta làm cô nương bị thương, nên ta sẽ chịu trách nhiệm cho việc này."
"Vương gia! ngài đừng nói chuyện dễ dãi như vậy a, hiện tại còn không biết người này có phải ăn trộm hay không, ngài sao có thể..."
Lâm Điện phản đối được nửa câu, liền bị ánh mắt băng lãnh của nữ tử ném đến ngăn lại, liền câm miệng, nghẹn nín đứng đó, không tiếng động dùng ánh mắt hung dữ nhìn Ngôn Âm.
(ed: ko phải lần đầu thấy loại người như vậy, nhưng mà nó làm như A Âm ăn hết của ông nội tổ nhà nó là sao ko biết a ~ cái thứ vô duyên đã ngu mà cứ tỏ ra nguy hiểm ko chỉ có đời thực mà trong truyện cũng ko thiếu a ~)
Ngôn Âm chỉ làm như không nhìn thấy Lâm Điện đang nhìn mình ánh mắt vô cùng bất mãn, nàng cũng lười để ý đến tên cơ bắp lỗ mãng không biết nói đạo lý.
"Thật ngại quá, thủ hạ này bình thường bị ta chiều hư rồi, tính tình có chút nóng nảy, ngươi đừng để ý." nữ tử quay đầu cười nói với Ngôn Âm.
"Không có gì, việc nhỏ thôi." Ngôn Âm đối với nữ tử có lễ phép vẫn còn hảo cảm, nói chuyện cũng khách khí.
"Nếu cô nương không ngại, thì đến quý phủ của ta ở lại một chút, coi như bồi thường thủ hạ ta làm cô nương bị thương." nữ tử thành khẩn mời.
Ngôn Âm không có đáp ứng liền, nàng nhìn nữ tử trước mắt này, tròng mắt suy tư một hồi, lúc này mới mở miệng ngẩng đầu nói: "vậy làm phiền rồi."
Nàng nghĩ nữ tử này nhìn qua không phải người đơn giản, được Lâm Điện gọi là vương gia, ăn mặc cũng thể hiện rõ địa vị bất phàm, đây chắc hẳn là hoàng thân quốc thích, hiện tại thân phận của mình chỉ là người ngoài bình thường, nếu cự tuyệt sợ là quá mức kiêu ngạo sẽ khiến người khác chú ý, dù sao cũng là hoàng thân quốc thích mời, vẫn nên đáp ứng cho tốt là được.
"Cô nương mời bên này. Phải rồi, ta còn quên giới thiệu tên họ với cô nương, cô nương gọi ta là Thượng Quan Ngạn là được." nữ tử đi phía trước dẫn đường cho Ngôn Âm, còn không quên giới thiệu mình với Ngôn Âm."không biết cô nương xưng hô thế nào?"
"Ta họ Ngôn." Ngôn Âm trả lời, nàng không cũng không đem danh tính hoàn chỉnh của mình nói ra, thứ nhất khi xuống núi Chung Ly Quyền đã dặn dò qua không được tiết lộ tên họ của mình, thứ hai nàng cùng Thượng Quan Ngạn này chỉ vô tình gặp nhau, rốt cuộc thì cũng không có gì quen biết, nàng cũng không có ý tiết lộ tên họ của mình cho người xa lạ.
"Ngôn cô nương, nhìn ngươi không giống người bản xứ a, là đến kinh thành thăm người thân sao?" Thượng Quan Ngạn cũng không để ý Ngôn Âm giấu mình, ngược lại vẫn cười nói với Ngôn Âm tiếp lời.
"Ta ở kinh thành này không có người thân, ta đến là du ngoạn." Ngôn Âm trả lời.
"Thì ra là đến đây du ngoạn, Ngôn cô nương nói vậy là lần đầu đến kinh thành a, đối với kinh thành còn vài chỗ không quen, nếu ngươi không ngại, ta sẽ dẫn ngươi đến vài chỗ tốt chơi."
"Không cần, ta thích một mình du ngoạn." Ngôn Âm không nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nàng vốn chỉ muốn qua đây vui đùa một chút, cũng không có ý đến du ngoạn hết, căn bản không cần đến mấy chỗ danh cảnh nổi tiếng làm gì.
"Vậy thì đáng tiếc quá." nét mặt Thượng Quan Ngạn có chút tiếc nuối nói.
Thượng Quan Ngạn mang theo Ngôn Âm đến cửa phủ đệ gần hoàng cung, Ngôn Âm ngẩng đầu nhìn, trên phủ đệ có bảng viết "Ngạn vương phủ." ba chữ màu vàng to.