Chương 42: Cái bẫy


"Đây là..." Ngôn Âm kinh ngạc nhìn bù nhìn ngã trên mặt đất.


Cánh tay bù nhìn bị lôi điện của Y Mặc công kích nên rơi ra, đây chính là mùi khét vừa rồi Ngôn Âm ngửi được.


"Sao lại là bù nhìn, thanh niên lục y đâu?" sau khi kinh ngạc thì Ngôn Âm liền nghi ngờ, rõ ràng khi này còn là thanh niên lục y, sao lại bị một kích lôi điện của Y Mặc đã trở thành bù nhìn rồi?


"Đây là Khôi Lỗi thuật?" Hoa Ngọc nhìn thấy cũng cả kinh, sau đó ngạc nhiên rồi chần chờ nói, "loại thuật bù nhìn này đã thất truyền ngàn năm rồi, sao lại có người sử dụng được?"


"Khôi lỗi thuật? đó là cái gì?" Ngôn Âm nhíu mày hỏi.


"Khôi Lỗi thuật là môn pháp cổ xưa thuật thất truyền từ ngàn năm trước, nó có thể khiến cho một món đồ vật mang sinh mạng ngắn ngủi, để bọn nó có thể hoạt động như người bình thường, đây là môn pháp thuật vô cùng huyền ảo." Hoa Ngọc giải thích.


"Thất truyền ngàn năm trước? bù nhìn này..." Ngôn Âm ngồi xuống tỉ mỉ quan sát người rơm, hình như không có gì đặc biệt, nhìn qua chỉ là người rơm bình thường.


"Thanh niên lục y này chính là biến hóa từ bù nhìn này mà đến, cái này rất giống Khôi Lỗi thuật, nhưng cũng không thể dựa vào điểm này mà phán định, dù sao vẫn còn nhiều cấm thuật dùng được như vậy." Hoa Ngọc nhíu mày rơi vào trầm tư, đúng vậy không chỉ có mỗi Khôi Lỗi thuật mới có hiệu quả như vậy. Theo như nàng biết trong pháp thuật mà nói, trong ma tu có một loại môn thuật lấy máu người sống để tế, bôi lên vật cần điều khiển rồi hạ pháp xuống, nên vật bị điều khiển có thể hoạt động như một người bình thường, trong nhóm nàng cũng có một ma tu, nhưng nàng dám chắc chuyện này không phải do Mặc Liên làm, Mặc Liên thích Ngôn Âm còn không kịp sao lại có thể tổn thương đến Ngôn Âm, xem ra lần này môn phái môn phái môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái còn có ma tu khác xâm nhập, nếu là như vậy thì chuyện này lớn rồi, không cẩn thận thì môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái sẽ bị dừng lại ngay.


"Nếu chỉ là Khôi Lỗi thuật thì may rồi, chỉ sợ đây không phải là Khôi Lỗi thuật." Y Mặc cũng suy nghĩ sâu hơn một chút, liền nghiêm túc nhíu mày.


"Khôi Lỗi thuật đã thất truyền từ lâu, đột nhiên xuất hiện khả năng không lớn, chỉ sợ là những kẻ ra tay đó." ánh mắt Hoa Ngọc quan sát bù nhìn một phen.


"Nếu thực sự như vậy, việc này sợ là không nhỏ." trong mắt Y Mặc mang theo vẻ ngưng trọng.


"Các ngươi đang ám chỉ cái gì đó? những kẻ kia là ai?" Ngôn Âm bị Y Mặc và Hoa Ngọc nói mập mờ khiến cho đầu đầy nghi hoặc.


"Y sư muội cùng Hoa Ngọc cô nương nói chính là chỉ những kẻ đó là ma tu, ma tu có một loại pháp thuật vô cùng độc ác, dùng máu người sống để tế, đối với bù nhìn thi triển pháp thuật, khiến bọn chúng có thể hoạt động như người bình thường," Chung Ly Ngạo mở miệng giải thích cho Ngôn Âm, "nếu việc này do ma tu làm, vậy thì lớn chuyện rồi."


"Ma tu? sao lại có ma tu trộn vào đây được?!" Ngôn Âm nghe xong cả kinh, lúc còn ở Việt thành nàng cũng từng nghe qua ma tu, theo lời Y Mặc nói thì Hỗn Độn yêu thú là do ma tu đem đi.


"Việc này cũng không thể kết luận, với một cái bù nhìn thì không thể nhận diện được." Y Mặc nói.


Nghe vậy, Ngôn Âm trầm mặc, nàng nhớ lại lúc ở Việt thành gặp phải Mặc Liên, tuy Mặc Liên không nói về thân phận của mình, nhưng nàng suy nghĩ tỉ mỉ lại, đại khái cũng đoán được thân phận của Mặc Liên.


"Nói chung chuyện này còn phải chờ điều tra, nếu mục đích hung thủ là dụ chúng ta đến đây để đánh lén thì có Thiên Nhất sẽ không sao, hiện tại chúng ta nên rời khỏi đây trước." Chung Ly Ngạo nhìn người rơm kia rồi dẫn đầu đi về hướng lúc đến.


Mọi người không phản đối, biển hoa này có vẻ quỷ dị, không nên ở chỗ này lâu.


Khi Y Mặc đi ngang qua bù nhìn, nhân lúc mọi người không chú ý, nàng nhẹ chân đá một cái, làm bù nhìn lật qua, mặt dưới hướng lên, nhìn chăm chú một lúc, phát hiện trên lưng bù nhìn có dấu vết màu đỏ đã khô.


Ánh mắt nàng lóe lên, đầu ngón tay nhỏ liền bắn ra một đạo linh lực, lấy đi dấu ấn màu đỏ kia, sau đó làm như không có chuyện gì đi đến bên cạnh Ngôn Âm, theo nhóm đi ra ngoài.


Chi chi chi...


Trong lúc mơ màng, năm người Ngôn Âm lại nghe thấy tiếng kêu chói tai.


"Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?" Hoa Ngọc dừng bước nhìn xung quanh bốn phía, lại hỏi thăm nhìn về phía Mặc Liên.


"Hình như nghe không rõ." Mặc Liên nhíu mày đáp một tiếng.


"Hình như có âm thanh lạ, mà nghe không rõ." Chung Ly Ngạo cũng dừng bước lại.


Ngôn Âm không trả lời, nàng cảm thấy âm thanh này hình như đã nghe qua, nhưng vì nghe không chân thực cho nên không thể đoán được là âm thanh gì, chỉ là trong lòng nàng luôn có dự cảm bất hảo.


Đột nhiên Ngôn Âm cảm giác được tay phải mình bị người nắm chặt, nhìn lại phát hiện là Y Mặc.


"Sao vậy?" Ngôn Âm nghi ngờ hỏi.


Y Mặc không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn thoáng qua Ngôn Âm, đôi mắt xanh lam còn chiếu rõ hình dáng Ngôn Âm.


Không có ngôn ngữ hay động tác dư thừa nào, Ngôn Âm nhìn qua liền hiểu ý trong mắt Y Mặc, trong lòng đối với âm thanh nghe không chân thực này cũng đã có đáp án, hai người liếc nhau gật đầu, sau đó chạy về phía trước, không quên mở miệng nhắc những người khác: "là Huyễn Điệp ngàn mắt, chạy mau!"


Hoa Ngọc, Chung Ly Ngạo và Mặc Liên không biết vì sao Ngôn Âm và Y Mặc lại khẳng định là Huyễn Điệp ngàn mắt, nhưng bọn họ cũng đã chạy theo như điên trong biển hoa.


"Y sư muội, sao các người biết đó là âm thanh của Huyễn Điệp ngàn mắt phát ra?" Chung Ly Ngạo vừa chạy vừa hỏi.


"Ta và A Âm trước đó đã gặp một con Huyễn Điệp ngàn mắt, biển hoa này chính là thức ăn của Huyễn Điệp ngàn mắt." Y Mặc nói.


"Biển hoa lớn như vậy, một con Huyễn Điệp ngàn mắt không thể ăn hết, đừng nói với ta là đến một đám..." Hoa Ngọc vừa nghe thấy là Huyễn Điệp ngàn mắt thì khóe miệng giật một cái, trong lòng có dự cảm bất thường.


"Lại bị cái miệng quạ đen của ngươi nói trúng rồi!" Ngôn Âm quay đầu nhìn thoáng qua, khuôn mặt liền buồn bã, chỉ nhìn thấy sau lưng họ một đám đen thui đều là Huyễn Điệp ngàn mắt đang bay đến hướng này, số lượng đoán chừng cũng 300 con.


"Trời! có nhiều Huyễn Điệp ngàn mắt như vậy a! chết rồi, chết rồi." Hoa Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua, nhất thời mặt liền nhăn lại.


"Đây chính là mục đích hung thủ muốn dẫn chúng ta đến, hắn muốn dùng Huyễn Điệp ngàn mắt tiêu diệt chúng ta!" Chung Ly Ngạo vẻ mặt không tốt, Huyễn Điệp ngàn mắt này tu vi thấp đều là trúc cơ hậu kỳ, nếu cùng tiến tới vây đánh bọn họ năm người thì sẽ không thể chặn nổi.


"Chúng ta nhanh dùng ngự kiếm phi hành đi, toàn bộ nhanh rời khỏi đây!" Y Mặc trầm mặc hô.


Năm người vội vàng sử dụng bội kiếm của mình, dùng toàn lực ngự kiếm phi hành thoát khỏi biển hoa.


Chi chi chi...


Tốc độ của Huyễn Điệp ngàn mắt có thể nói là từ trung cho đến thượng đẳng, năm người Ngôn Âm dùng ngự kiếm phi hành có thể nói là chênh lệch nhất định, một hồi đuổi cũng không kịp.


Thanh niên lục y chính là bù nhìn giả trang đã đưa năm người Ngôn Âm đến trung tâm biển hoa, nên năm người Ngôn Âm cần phải sớm ra khỏi biển hoa này, trong lúc này phía sau họ đám Huyễn Điệp ngàn mắt vẫn đang đuổi theo, khiến họ không dám dừng lại mà nghỉ.


"Sắp ra khổi biển hoa rồi! sau khi rời khỏi cũng không được nghỉ ngơi, đám Huyễn Điệp ngàn mắt này sẽ không tha cho chúng ta dễ dàng như vậy được." Y Mặc mở miệng nhắc nhở.


Năm người Ngôn Âm cũng không dám nghỉ ngơi, nếu bị một đám Huyễn Điệp ngàn mắt đuổi theo như vậy không chạy mà còn nghỉ thì đúng là hiến mạng cho nó rồi.


Chi chi chi!


Đột nhiên, khi năm người Ngôn Âm còn cách lối ra chừng 200 m, trước mắt họ lại xuất hiện một đám Huyễn Điệp ngàn mắt đen thùi, đạp nước văn lộ đáng sợ bay thẳng đến chỗ bọn họ, xem chừng cũng cỡ 100 con!


"Trời! đây là chuẩn bị tiêu diệt chúng ta a!" Hoa Ngọc kêu lên một tiếng sợ hãi.


"Huyễn Điệp ngàn mắt này rất thông minh, còn biết mai phục tấn công chúng ta." Ngôn Âm thực sự muốn khóc cũng không được, không còn tính huống nào tệ hại hơn so với hiện tại nữa rồi.


"Làm sao đây? trước có phục binh sau có truy binh, sao ra ngoài được?" Chung Ly Ngạo sắc mặt ngưng trọng.


"Chúng ta không còn đường lui, cách còn lại là tiến lên thôi!" nói xong, Y Mặc liền động thủ thi triển pháp thuật.


Ngôn Âm, Mặc Liên, Chung Ly Ngạo cùng Hoa Ngọc cũng không rề rà thêm, bắt đầu vận chuyển linh lực chuẩn bị công kích.


Bọn họ đường lui đều bị Huyễn Điệp ngàn mắt chặn hết, cách còn lại chính là xông lên!


"Nhất định phải cẩn thận, Huyễn Điệp ngàn mắt có nọc độc, nếu trúng phải sẽ rất phiền!" Ngôn Âm nhắc nhở.


"Đám hồ điệp này muốn mạng của ta, sẽ không dễ đâu!" Hoa Ngọc dẫn đầu triển khai công kích, nàng là mộc hệ linh căn, liền dùng hoa dưới chân mình, linh lực bắt đầu khởi động, không chế mọi cây cối trong biển hoa, lá cây nhanh chóng thanh dao bén cắt vào đám Huyễn Điệp ngàn mắt phía trên.


Chi chi chi!


Huyễn Điệp ngàn mắt kêu lớn, một số tu vi thấp bị chiêu này của Hoa Ngọc chém đứt thân cánh, ngã xuống đất, một số tu vi cao liền thuận lợi tránh thoát còn không thì tiếp nhận công kích của Hoa Ngọc.


Một chiêu này của Hoa Ngọc coi như mở đầu, nhất chiêu chém gần 20 con Huyễn Điệp ngàn mắt!


"Đám súc sinh này muốn lấy mạng chúng ta, vậy hãy cho bọn chúng nếm mùi đi!" Chung Ly Ngạo nói ngạo nghễ, trở tay liền đem một cái đại phong dài chém về phía Huyễn Điệp ngàn mắt.


Vù vù vù!


Vài tiếng vang nặng nề qua đi, lại có thểm 20 con Huyễn Điệp ngàn mắt bị chém chết.


Chung Ly Ngạo vừa công kích xong thì Y Mặc liền tiến lên, nàng vung tay lên, lôi điện xanh nhạt rung động, ba cái Lôi Long gào thét xông về đám Huyễn Điệp ngàn mắt, nháy mắt liền nổ một mảng lớn, Huyễn Điệp ngàn mắt chết một loạt máu thịt be bét, chỉ còn một ít Huyễn Điệp ngàn mắt bị Lôi Long bạo tạc từ trên không trung ngã xuống kêu thê thảm.


Cùng lúc đó khi Y Mặc công kích xong thì Mặc Liên cũng vung hơn 20 đạo kiếm khí sắc bén vọt vào đám Huyễn Điệp ngàn mắt, khiến Huyễn Điệp ngàn mắt bị phân thành hai khúc.


Hoa Ngọc, Chung Ly Ngạo, Y Mặc cùng Mặc Liên bốn người công kích kết thúc xong, thì liền vọt vào đám Huyễn Điệp ngàn mắt, còn đại quân hậu phương của Huyễn Điệp ngàn mắt cũng đang bay đến, đuổi kịp bọn họ chỉ còn là vấn đề thời gian.


Tuy nói bốn người hợp sức cùng công kích cũng đã diệt một phần Huyễn Điệp ngàn mắt, nhưng số lượng Huyễn Điệp ngàn mắt thực sự quá nhiều, bốn người tiêu diệt một phần này cũng không vào đâu.


Chi chi chi ~


Đám Huyễn Điệp ngàn mắt không ngừng kêu, bao vây năm người Ngôn Âm, chằng chịt không thấy được bên ngoài, chúng vỗ cánh liên tục lao về phía năm người Ngôn Âm.


Ed: hôm nay 13/09 là ngày sinh nhựt của ed, ko bánh gato, ko bạn, chỉ có các thím là bạn đọc của ed thui, cầu sao sao, cầu an ủi... ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện