Chương 2: Gặp phải chướng khí thì phải làm sao đây?


Ngôn Âm trọng sinh đến thế giới này đã nửa tháng, qua thăm dò Tiểu Lục biết được mọi chuyện của Ngôn Ngôn rốt cuộc nàng cũng thích ứng với thời đại này, thuận tiện cũng thích ứng với bản thân là đại tiểu thư có thân phận trong tứ đại thương gia của Giang Nam là Ngôn gia.


Mấy ngày qua Ngôn Âm căn bản là áo đến xỏ tay, cơm đến há miệng, trải qua thú vị đúng là không nên quá thoải mái ah, nàng cũng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì sẽ thành cá ướp mắm rồi, bất quá cuộc sống này hưởng nhiều úa cũng khiến cho bản thân nhàm chán.


"Tiểu Lục a, ta muốn ra ngoài một chút, ngươi nói thành Tô Châu có chỗ nào tốt để chơi a?" Ngôn Âm nhìn Tiểu Lục đang dọn phòng cho mình hỏi.


"Tiểu thư, cái này không thể được a, lão gia cùng phu nhân đã phân phó, muốn tiểu thư phải dưỡng hảo thân thể, một tháng sau mới được ra cửa." Tiểu Lục vừa cười vừa nói.


"Thân thể của ta sớm khỏe rồi, không phải là cha mẹ lo lắng cho ta quá đó."


"Lão gia và phu nhân cũng sợ tiểu thư lỡ như ngãn vào hồ lần nữa thì nguy, tiểu thư nên nhẫn nại thêm một thời gian a."


"..." ta rất thích bơi, các ngươi sao cứ nghĩ ta sẽ rơi xuống hồ chứ?


"Ai nha ~ được rồi tiểu thư hôm qua nghe nói nhị thiếu gia Trương gia đã trở về, hôm nay sẽ sang thăm ngài đó."


"Nhị thiếu gia Trương gia? Trương gia là ai? Ai là nhị thiếu gia?" Ngôn Âm hỏi.


"Chính là Phi Long tiêu cục buôn bán nổi danh nhất thành Tô Châu Trương gia, quan hệ nhà họ với nhà chúng ta không tệ, nhị thiếu gia Trương Trí Hằng từ nhỏ chơi với ngài cho đến lớn, lần này Trương nhị thiếu gia phụng mệnh Trương lão gia ra ngoài áp tiêu một chuyến, hôm qua mới về."


"Phi Long tiêu cục Trương Trí Hằng? thì là tiểu nam phụ trong nguyên tác đi cùng với nữ phụ a."


"Tiểu thư ngài nói gì vậy? cái gì nam phụ nữ phụ?"


"Không có gì." Ngôn Âm khoát tay áo.


Trương Trí Hằng kia trong nguyên tác là một tiểu nam phụ luôn đi theo Ngôn Âm, là thanh mai trúc mã với Ngôn Âm trong nguyên tác, cùng nhau đến Thiếu Dương phái tu tiên, giúp đỡ Ngôn Âm gây họa cho nữ chủ, đây có thể nói là trung khuyển, tích cách đúng thực là vậy một đại nam hài đạt chuẩn ánh dương chiếu sáng, đáng tiếc bị Ngôn Âm trong nguyên tác chà đạp.


Nếu Ngôn Âm đã trọng sinh đến đây, thì nàng sẽ không để chuyện này xảy ra, nàng cũng phải tìm cách tránh xa nữ chủ càng tốt, tuyệt đối không có quan hệ gì với nữ chủ, yên lặng sống qua ngày, cho nên Trương Trí Hằng nàng đương nhiên sẽ không giống như nguyên tác mà chà đạp hắn.


Két!


"Ha ha ha tiểu Ngôn tử nghe nói trước đó ngươi ngã xuống hồ a." trong lúc bất chợt, của khuê phòng của Ngôn Âm bị đá một cước văng ra, khiến cả người Ngôn Âm sợ run, liền nghe giọng nam đầu khoe khoang vang tới, sau đó là một thiếu niên xuyên trường bào vàng nhạt đi đến.


"..." Cái sát bút thiếu niên này là ai?


"Trương nhị thiếu gia, ngài hảo." Tiểu Lục vội vàng hành lễ với người đến.


Ngôn Âm nghe thấy Tiểu Lục vấn an thiếu niên mới phản ứng, sát bút thiếu niên kia thì ra là nhị thiếu gia Trương Trí Hằng.


"Ai nha ~ tiểu Ngôn tử sao không nói chuyện với ta?" Trương Trí Hằng đi tới đại đại liệt liệt vỗ vai Ngôn Âm.


"Trương nhị thiếu gia hảo..." Ngôn Âm mở miệng ngây ngốc nói, đúng là nàng không biết làm sao đối phó với vị khách không mời mà đến trước mặt này.


"Tiểu thư nói với ta sao như người xa lạ vậy?" nghe Ngôn Âm gọi mình là Trương nhị thiếu gia thì Trương Trí Hằng dường như có chút thất vọng.


"Trương nhị thiếu gia, trước đó tiểu thư ngã xuống hồ bị ốm nặng, sau khi tỉnh lại ngoại trừ lão gia và phu nhân thì cái khác cũng không nhớ được. " Tiểu Lục liền nhân lúc mà giải thích.


"Là vậy a..." nghe vậy Trương Trí Hằng nghĩ ngợi một hồi, sau đó cười lớn vỗ lưng Ngôn Âm, "Ha ha ha ha, Tiểu Ngôn tử ngươi ngã xuống hồ mất trí nhớ thật sao? quả thật vô dụng mà, ngu ngốc a, ha ha ha."


\"(▼ 皿 ▼#) ... \" Ngôn Âm đột nhiên muốn đánh chết tên Trương Trí Hằng này, hắn rõ ràng công khai cmn cười nhạo mình mà, nguyên tác nói hắn luôn trung thành với nữ phụ, trung khuyển không gì sánh được? đây rõ ràng là tên méo mó mà, chỗ nào thấy hắn trung khuyển ?! mdzz!


"Ha ha ha, tiểu Ngôn tử ngươi đúng là ngu xuẩn mà, đi đứng mà cũng để mình ngã xuống hồ, ha ha ha." bên này Trương Trí Hằng còn đang không ngừng cười nhạo Ngôn Âm, hoàn toàn không có ý dừng lại.


"... Tiểu Lục, đem hắn ném ra ngoài cho ta." Ngôn Âm thực sự không muốn thấy cái thứ chướng khí này nữa, đúng là tức chết người mà.


"Tiểu thư, cái này.... không tốt đâu." Ngôn Âm xắn tay áo, đi đến đuổi Trương Trí Hằng ra khỏi cửa.


"Ai nha ~ Tiểu Ngôn tử ngươi làm gì vậy sắp rách y phục ta rồi, mau buông tay."


"Ta phải ném ngươi ra ngoài."


"Sao vừa thấy mặt ngươi đã muốn đuổi ta đi, đừng mà, đã lâu không gặp chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà."


"Ta nói xong rồi, ngươi cút về nhà nói chuyện với không khí đi!"


"Tiểu Ngôn tử, không ngờ mất trí nhớ rồi, ngươi lại ác như vậy, sao ngươi lại đối với ta như vậy chứ!"


"Khuê phòng nữ nhi ngươi còn xông vào tùy tiện, ta cần gì khách khí với ngươi, ngươi là kẻ không biết xấu hổ!"


...


Cả phủ đệ Ngôn gia chỉ nghe thấy tiếng Ngôn Âm gào thét cùng Trương Trí Hằng, khiến Ngôn phu nhân còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng chạy đến phát hiện khuê nữ nhà mình như mẫu dạ xoa nắm y phục Trương Trí Hằng liều mạng lôi ra ngoài, còn Trương Trí Hằng bộ dạng như tiểu tức phụ đối với Ngôn Âm mặt dày mày dạn làm nũng khiến Ngôn phu nhân sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.


#dạo này cảm giác sau khi khuê nữ mất trí nhớ họa phong cũng trở nên kỳ quái


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện