Chương 10: Chung Ly Quyền.


"Chưởng môn sư tôn, bốn vị trưởng lão, ta đem người đến." Chung Ly Ngạo cung kính hướng năm người trên đại điện thi lễ một cái.


"Ba vị này chính là đệ tử đan linh căn, nhìn cũng đều là nhất biểu nhân tài a, năm nay vận khí phái Thiếu Dương chúng ta không tệ có được ba vị thiên tài đan linh căn." vị trung niên ngồi đầu tiên râu tóc trắng nhìn Ngôn Âm ba người vui vẻ gật đầu.


"Ta nói chưởng môn sư huynh, chúng ta không cần nói nhiều, ta nghe nói trong đây có một đan linh căn hỏa hệ, ta cần người này, không cho các ngươi cướp với ta, ta cũng khó mới thu được đệ tử." vị chưởng môn ngồi bên tay trái thứ hai từ trên đếm xuống mặt mũi miệng lớn nhưng không mất đi tuấn dật nam nhân mở miệng nói.


Ngôn Âm nghe Chung Ly Ngạo vừa thi lễ với người kia, lúc này mới hiểu thì ra người này chính là chưởng môn Chung Ly Quyền phái Thiếu Dương, không phải Bạch Mi Ưng Vương.


"Nhị trưởng lão trong năm người chúng ta cũng chỉ có một người tu hỏa hệ, người đan linh căn hỏa hệ này không phải ngươi thì còn ai có thể nhận được." ngồi bên tay phải Chung Ly Quyền vị trí nhìn xuống thứ hai một vị nam nhân mặt mũi bình thường liếc nhìn nhị trưởng lão một cái nói.


"Ha ha, ta đây đến mấy trăm năm mới gặp được mầm non hỏa hệ đan linh căn, lúc này phải vội vàng không đúng sao." nhị trưởng lão cười ha ha, sau đó nhìn về phía ba người Ngôn Âm hỏi, "trong các ngươi ai là đan linh căn hỏa hệ?"


"Dạ, là ta." Trương Trí Hằng có chút khẩn trương tiến lên.


"Hảo tiểu tử, sau này ngươi phải cùng ta lăn lộn biết chưa? đến gọi Thanh sư tôn nghe một chút." nhị trưởng lão đứng dậy đi đến chỗ Trương Trí Hằng vỗ vai hắn một cái.


"Sư, sư tôn!" Trương Trí Hằng có chút kích động kêu lên.


"Ha ha, tiểu tử này hợp ý ta." nhị trưởng lão tựa hồ rất vui vẻ, "chưởng môn sư huynh nếu hắn đã nhận ta làm sư tôn, vậy ta đem hắn về Hoa Dương Sơn trước."


Vừa nói, hắn túm Trương Trí Hằng, thân hình chợt lóe, biến thành hồng quang biến mất trong điện, Ngôn Âm nhìn trong lòng hô to thần kỳ.


Ngôn Âm nhớ trong nguyên tác có nói qua phái Thiếu Dương triều đại nào cũng sẽ do chưởng môn và bốn vị trưởng lão đến chủ sự, mà năm người cùng có một tòa sơn để tọa, chưởng môn là Thái Dương Sơn, đại trưởng lão là Hằng Dương Sơn, nhị trưởng lão là Hoa Dương Sơn, tam trưởng lão là Tung Dương Sơn, tứ trưởng lão là Lâm Dương Sơn.


"Đã nhiều năm như vậy, Diễm Viêm vẫn như cũ, tính tình vẫn nóng vội như vậy, bụng dạ thẳng thắn." trong năm vị có một vị nữ tử bất đắc dĩ mở miệng, nữ nhân này thanh lệ thoát tục, mi mắt nhu hòa, quanh thân mang một cổ tĩnh thanh và khí chất như nước.


Trong đầu Ngôn Âm lại cố nhớ một chút thông tin đến năm vị đại thần tu tiên trước mắt, chưởng môn Chung Ly Quyền tính cách cởi mở không mất chững chạc, đan linh căn phong hệ, tu vi hậu kỳ đại thừa. Đại trưởng lão Nhu Thanh tính cách thanh đạm nhu hòa, đan linh căn thủy hệ, tu vi trung kỳ đại thừa. Nhị trưởng lão Diễm Viêm tính cách nóng nảy, bụng dạ thẳng thắn, đan linh căn hỏa hệ, tu vi sơ kỳ đại thừa. Tam trưởng lão Nam Diệp tính cách ôn hòa như ngọc, đan linh căn mộc hệ, tu vi hậu kỳ động hư. Tứ trưởng lão Nham Hưu tính cách cứng ngắc ngột ngạt, đan linh căn thổ hệ, tu vi trung kỳ động hư.


"Ta nghe nói là có một đan linh căn băng hệ, người này ta chọn thế nào?" nữ tử thanh lệ thoát tục chính là đại trưởng lão Nhu Thanh, nàng nhìn về phía hai người Ngôn Âm cùng Y Mặc hỏi, "các ngươi ai là đan linh căn băng hệ?"


"Là ta." Ngôn Âm tiến lên một bước trả lời.


"Vậy ngươi có nguyện là đệ tử thân truyền của ta không?" Nhu Thanh hỏi.


"Sao, Nhu Thanh ngươi đã có một Thiên Nhất lạnh như băng rồi, đừng có đem cô nương người ta bồi dưỡng thành một khối băng nữa." không đợi Ngôn Âm trả lời, tam trưởng lão Nam Diệp liền mở miệng cự tuyệt trước.


"Vậy không lẽ để cho nàng theo học ngươi a, người ta là băng hệ đó, ngươi một mình mộc hệ muốn xem náo nhiệt sao." Nhu Thanh trừng mắt nhìn Nam Diệp một cái.


"Ta đã có hai đệ tử rồi, nhiều hơn nữa ta cũng không cần, bất quá ta không muốn một cô nương tốt bị nhà người bồi dưỡng thành cục đá lạnh." Nam Diệp cười nói.


"Hừ!" Nhu Thành bất mãn hừ một tiếng, không thèm để ý đến Nam Diệp.


Ngôn Âm quan sát hai vị trưởng lão tương ái tương sát, nàng nghĩ: các ngươi tương ái tương sát cũng không quản ta? EXM? vậy ta rốt cuộc là đệ tử của ai?"


"Được rồi, vậy hai vị này để ta giáo đạo, các nàng là môn hạ của ta, là đệ tử thân truyền của ta, mọi người như vậy không còn ý kiến nữa chứ." lúc này Chung Ly Quyền lên tiếng.


"Nhưng chưởng môn sư huynh là phong hệ, hai vị này một là băng hệ, một là lôi hệ có chút không thích hợp?" tứ trưởng lão Nham Hưu mở miệng nói.


"Cái này không cần lo, phái Thiếu Dương chúng ta nội tình dày dặn, muốn dạy một băng hệ cùng một lôi hệ tuyệt đối dư sức, huống chi thiên tài đan linh căn khó gặp, tuyệt không lãng phí thiên phú tốt của các nàng đúng không?" Chung Ly Quyền cười nói, sau đó nhìn về phía Ngôn Âm cùng Y Mặc, "còn không mau gọi sư tôn."


"Sư tôn tại thượng, xin nhận đồ nhi nhất bái." Y Mặc cung kính quỳ xuống bái Chung Ly Quyền, qua nhiều na,ư nàng rốt cuộc lại lần nữa nhìn thấy sư trưởng giống như phụ thân đợi nàng, không khỏi phiền lòng.


"Sư tôn tại thượng, xin nhận đồ nhi nhất bái." Ngôn Âm thấy Y Mặc đột nhiên quỳ xuống sợ hết hồn, vội luống cuống tay chân học theo Y Mặc quỳ xuống, ta lại vào chung cửa với nam chính mà nữ chính? cảm giác này thật vi diệu.


"Đây là hai tấm linh bài bổn mạng, nhỏ máu các ngươi lên trên, sau này tính mạng các ngươi sẽ tương quan với linh bài này." Chung Ly Quyền, lật tay một cái, hai linh bài bổn mạng liền xuất hiện trong tay hắn, linh lực động một cái, hai tấm bài liền chia hai hướng bay đến chỗ Ngôn Âm cùng Y Mặc, khi tiếp xúc ngón tay móc một hai đạo linh khí liền bay đến chỗ các nàng.


Ngôn Âm đưa tay tiếp lấy linh bài, còn chưa kịp nhìn kỹ linh bài dáng vẻ thế nào thì thấy ngón trỏ nhói lên, định thần lại thì thấy linh khí Chung Ly Quyền thả ra đâm vào ngón tay, một giọt máu tươi rơi trên linh bài, Y Mặc đứng bên cạnh cũng có tình huống như vậy.


Linh bài nhanh chóng hấp thụ máu, tấm bài vốn màu lục liền nổi huỳnh quang, đường vân máu cũng nổi lên.


Chung Ly Quyền lại khoát tay, linh bài từ trong tay hai người Ngôn Âm và Y Mặc quay về trên tay hắn: "Linh bài này tạm thời ta giữ thay các ngươi, nếu không cần dùng đến linh bài thì không phải đến chỗ ta lấy, bất quá ta hy vọng các ngươi vĩnh viễn cũng không cần dùng đến linh bài."


"Dạ, sư tôn."


Ngôn Âm xem qua nhiều tiểu thuyết tu tiên, trong linh bài bổn mạng đối với mỗi người tu tiên mà nói là vô cùng quan trọng, không thể lơ là.


"Ngạo nhi, ngươi đưa các nàng đến Thái Dương Sơn đi, ở Mặc Âm Các thu dọn chỗ ở cho các nàng đi, vi sư còn có chút chuyện, còn lại vài việc ngươi nói cho các nàng biết đi." Chung Ly Ngạo khoát tay tỏ ý ba người lui ra.


"Dạ, sư tôn." Chung Ly Ngạo khẽ khom người, sau đó liền dẫn Ngôn Âm và Y Mặc hai người rời khỏi Tiên duyên điện.


Vừa ra khỏi Tiên Duyên Điện, Y Mặc liền kéo tay phải Ngôn Âm, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón trỏ Ngôn Âm vẫn còn chảy máu.


Tay Ngôn Âm run một cái, theo bản năng muốn rút tay lại, lại bị Y Mặc cường ngạnh kéo lại.


"Đừng động." Y Mặc chau mày, trợn mắt không đứng đắn nhìn Ngôn Âm một cái, tiếp tục xử lý vết thương.


"Y, Y cô nương... chỉ là vết thương nhẹ, không có gì đáng ngại." Ngôn Âm rụt cổ lại, nữ chủ đột nhiên hung dữ quá!


Y Mặc không để ý Ngôn Âm, tiếp tục ấn vết thương của Ngôn Âm, đến khi không chảy máu nữa mới buông tay Ngôn Âm ra, đem khăn tay nhuốm máu thu lại, ngẩng đầu liếc mắt cái dè dặt nhìn Ngôn Âm, nhàn nhạt mở miệng nói: "gọi ta Y Mặc."


"..." Ngôn Âm không giải thích được nhìn Y Mặc đi trước, nữ chủ này sao lại nhanh như gió vậy?


Đi theo Chung Ly Ngạo đến vách đá, chỉ thấy Chung Ly Ngạo bấm thuật một cái, một tiểu kiếm tinh xảo từ trong tay áo hắn bay ra, từ từ lớn dần, cho đến khi chở được ba người thì mới dừng lại.


"Y sư muội, Ngôn sư muội, tiếp theo chúng cần ngự kiếm phi hành qua, mời đứng lên thân kiếm." Chung Ly Ngạo dùng tư thế mời.


"Bay qua? ta đứng không vững sẽ không bị ngã chết chứ?" Ngôn Âm có chút sợ hãi nói.


"Ta sẽ dùng pháp thuật che chở các ngươi." Chung Ly Ngạo cười một tiếng, "chờ các ngươi tu luyện đến hậu trúc cơ kỳ thì có thể tự học ngự kiếm phi hành, đến khi đó thì có thể tự bay rồi."


"Ta sẽ giữ ngươi, đừng sợ." Y Mặc nắm tay Ngôn Âm, kéo nàng lên kiếm của Chung Ly Ngạo.


"..." ta chỉ sợ đứng không vững ngã xuống chết thôi, nhưng có pháp thuật che chở ta sẽ không sợ nha.


Chung Ly Ngạo đứng đầu tiên, tâm niệm vừa động, linh lực tràn vào bên trong kiếm, mang ba người bay lên cao, hắn vung tay trái lên phất hai vòng bảo vệ Ngôn Âm và Y Mặc, tiếp đó kiếm liền vèo một cái bay ra ngoài.


Vù vù tiếng gió bên tai truyền đến, cảnh sắc xung quanh thay đổi nhanh chóng, dưới chân là mảng lớn cây thông sơn cảnh, cả người tựa như đưa thân vào trong tầng mây, đồng du với trời.


Ngôn Âm cảm thụ khoái cảm ngự kiếm phi hành, cả người hưng phấn hơn nhiều, so với thuyền tiên đứng còn thoải mái hơn!


Y Mặc quay đầu nhìn Ngôn Âm, phát hiện Ngôn Âm mặt đầy kích động, đôi mắt sáng lên, không khỏi cong miệng cười.


Chỉ qua năm phút bọn họ đã đến Thái Dương Sơn, Thái Dương Sơn là chỗ đặc biệt cho chưởng môn ở, ngoại trừ chưởng môn cùng đệ tử thân truyền của hắn thì còn có tứ đại trưởng lão cùng đệ tử của bọn họ còn lại thì không cho phép những người khác tùy tiện đến, cho nên nói chỗ này tương đối thanh tịnh hơn so với những sơn khác.


"Đi, ta đưa các ngươi đến Mặc Âm Các." xuống kiếm, Chung Ly Ngạo liền dẫn hai người đi lướt đến cửa đình viện vô cùng lịch sự tao nhã.


"Nơi này thật là đẹp." Ngôn Âm không kiềm được thở dài nói.


"Đích xác là rất đẹp." Y Mặc trong mắt lóe lên tia phiền muộn, đời trước nàng cùng ở trong Mặc Âm Các này tu luyện, Mặc Âm Các này đối với nàng mà nói như là nhà, từng ngọn cây cọng cỏ bên trong còn quen thuộc hơn.


"Từ nay về sau đây chính là nơi ở của các ngươi, nghe nói Mặc Âm Các trước kia là nơi ở của chưởng môn phái Thiếu Dương chúng ta đời thứ ba, sau đó đổi chưởng môn nhân vì cảm thấy Mặc Âm Các không thích hợp nên đến giờ chưa điều ai vào ở." Chung Ly Ngạo nói.


"Không thích hợp? ta cảm thấy Mặc Âm Các rất tốt nha, đẹp như vậy." Ngôn Âm nghi ngờ nói.


"A Âm, chưởng môn đời thứ ba của phái Thiếu Dương là một vị nữ tử." Y Mặc nhắc nhở.


"A?" Ngôn Âm sững sốt một chút, sau đó liền hiểu ra, Mặc Âm Các này trang trí nhã trí thanh u, theo kiểu phái nữ, cho nên nam tử là chưởng môn đến ở hiển nhiên là không thích hợp.


"Ở đây có hai viên luyện khí đan và trúc cơ đan, còn có hai quyển công pháp tu luyện dành riêng của bốn phái Thiếu Dương, các ngươi hai người mỗi người một phần, tu luyện thật tốt." Chung Ly Ngạo lấy trong chiếc nhẫn trữ vật của mình ra mấy chai đan dược và hai quyển sách chia ra giao cho Ngôn Âm và Y Mặc.


"Cám ơn đại sư huynh." Ngôn Âm nhận lấy đồ nụ cười sáng rỡ nói cám ơn Chung Ly Ngạo, rốt cuộc nàng cũng được đích thân tiếp xúc với cái gọi là tu tiên.


"Đa tạ đại sư huynh." so với Ngôn Âm hưng phấn thì Y Mặc lại lạnh nhạt hơn nhiều.


"Không cần đa tạ ta, đây là việc ta phải làm, sư tôn nhiều năm như vậy chỉ có ta mới vất vả thu thêm được đệ tử còn cao hứng không kịp. Ta phải nhanh đến xem tình hình Thiên Nhất bên kia, xin đi trước." nói xong Chung Ly Ngạo liền ngự kiếm phi hành rời đi.


"Đại sư huynh người thật tốt, ngươi nói có đúng không a, Y Mặc?" Ngôn Âm thấy Y Mặc vẫn nhìn Chung Ly Ngạo rời đi, cho là Y Mặc không rời được Chung Ly Ngạo nên mở miệng vuốt đuôi nịnh bợ.


"Đúng vậy, thật là tốt đến không tưởng!" nụ cười trên mặt Y Mặc nhu hòa, nhưng đáy lòng lại cười lạnh, Chung Ly Ngạo thế nào không tốt? nếu không phải đời trước tốt với ta, thì thế nào lại đến mức vì hắn một mực mà bỏ mạng!


Ngôn Âm lông măng dựng lên, sao ta cảm giác lời nữ chủ nói nghe lạnh quá? không lẽ ta nói sai sao?!


Tác giả có lời muốn nói:


Tối hôm qua ba mẹ vào phòng trải nệm ngủ, kết quả tiếng hai vị ngáy khò khò hành hạ lỗ tai cả đêm hu hu ~ 〒▽〒

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện