Editor: Yue.
Tê Vọng đột nhiên gọi điện thoại tới làm cô không kịp chuẩn bị, muộn như vậy gọi điện thoại cho cô, nhất định là có việc gấp mới sẽ tìm đến cô.
Trong nháy mắt, trong đầu Tê Diệu thổi qua rất nhiều loại khả năng. Tỷ như mẹ Tê sinh bệnh nằm trên giường, cái đứa con gái kỳ quái kia làm trò yêu ma quỷ quái, liên quan tới thân thể Tê Diệu.. Từ từ nhiều suy nghĩ quanh quẩn trong lòng cô, bất luận là xảy ra một loại khả năng nào đều không phải chuyện tốt, khiến cho cô tâm phiền ý loạn.
Chuông điện thoại di động còn đang vang lên từng lần từng lần một.
Dưới ánh đèn tối tăm, biểu lộ của Trình Lịch có chút mơ hồ không rõ.
Thanh âm của cậu bị tiếng âm nhạc ồn ào tuỳ tiện che lại: "Có thể không tiếp mà."
Động tác cầm di động của Tê Diệu dừng một chút, quay mặt qua nhìn về phía cậu, trên mặt đầy nghi hoặc: "Cái gì?"
".. Không có gì."
Trình Lịch ra vẻ thoải mái một tay khoác lên trên vai của cô: "Tiếp đi."
Cậu vừa mới dứt lời, tiếng chuông kết thúc.
Tê Diệu nhìn màn hình di động, thời điểm đang nghĩ thầm cần gọi lại hay không, Tê Vọng lại gọi cho cô lần nữa. Lần này Tê Diệu trực tiếp nhận điện thoại, alo một tiếng.
Đầu bên kia điện thoại Tê Vọng yên tĩnh hai giây, âm sắc thanh lãnh theo điện thoại di động truyền vào trong tai Tê Diệu: "Cô không ở nhà."
"Ừ, tôi ở bên ngoài."
"Cô ở đâu."
Tê Vọng hỏi không đầu không đuôi, để Tê Diệu mờ mịt cực kỳ. Cô vòng qua cái đề tài này, tiếp tục nói: "Anh gọi điện thoại cho tôi là bởi vì chuyện gì vậy? Là có vấn đề gì xảy ra sao?"
Tê Vọng rất muốn hỏi, nếu như không có việc gì, thì không thể liên hệ với cô à.
Chỉ là thanh âm bên kia đầu điện thoại quá huyên náo, để anh liên tưởng đến một ít hình tượng, tâm tư đố kị bỗng nhiên bành trướng, dấm chua bốc lên làm cho anh kém chút nói ra lời không nên nói. Anh mấp máy môi, tiếp tục nói: "Chỉ là nhắc nhở cô, gần đây Sở gia không yên ổn, cô vẫn là phải cẩn thận một chút."
"Tôi biết rồi."
Tê Diệu kiên nhẫn chờ đợi lời kế tiếp của anh, không nghĩ tới sau khi Tê Vọng nói xong câu đó liền khách khí hai câu, cúp điện thoại, lưu lại Tê Diệu càng thêm mờ mịt.
Loại lời nói kỳ kỳ quái quái qua điện thoại này không phải lần đầu tiên.
Cho nên, Tê Vọng đến cùng là xảy ra chuyện gì, vì cái gì mỗi lần gọi điện thoại cho cô đều làm cô hoang mang trong gió như thế? Trong lòng dâng lên một cỗ tư vị phức tạp không nói nên lời, thậm chí như có một chút xíu thất vọng xen vào vậy. Có lẽ cô cho rằng thời gian dài như vậy Tê Vọng không liên hệ cô, chắc là sẽ có một chút nhớ mong, hiện tại xem ra đích thật là cô suy nghĩ nhiều.
Nghĩ tới đây, Tê Diệu cấp tốc cầm lấy một ly đồ uống uống một hơi cạn sạch.
Cô không nên nghĩ như vậy.
Nếu đã quyết định xa cách Tê Vọng, liền không nên hy vọng anh có bất kỳ liên quan gì cùng cô. Tê Vọng biết tin tức Sở gia sắp không dễ chịu, vẫn là ngay lập tức đến thông báo cho cô, phần tâm ý này Tê Diệu tuyệt đối sẽ nhớ ở trong lòng, báo đáp thật tốt.
Trình Lịch: "Kết thúc rồi?"
Tê Diệu ừ một tiếng: "Tiếp tục uống hay sao?"
"Không được, thời gian không còn sớm, trở về ngủ đi."
Trình Lịch nói làm Tê Diệu có chút kinh ngạc. Loại người như Trình Lịch này, đồng hồ sinh học hoàn toàn là thời gian của nước Mỹ, từ trước tới nay thức đêm đều không bao giờ than mệt mỏi, hôm nay vẫn là lần đầu tiên. Có lẽ Trình Lịch cũng giống như cô dần dần khôi phục lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi điều độ, trở thành một tên thanh niên kịp thời tu chí dưỡng sinh bảo dưỡng thân thể.
"Được, vậy trở về đi, ngày hôm nay chúng ta đều có thể đi ngủ sớm."
Tê Diệu nghĩ vậy đương nhiên gật đầu, cầm túi đứng thẳng người.
Cô không phát hiện chính là, Trình Lịch bởi vì một câu nói kia của cô, sắc mặt trở nên càng kém.
Trình Lịch trăm triệu lần không nghĩ tới, Tê Diệu chẳng những không phát giác ngữ khí của cậu không đúng, ngược lại người còn thật sự muốn đi. Dọc trên đường đi cậu đều làm mặt thối, hai người ngồi ở hàng sau, tài xế trước đem Tê Diệu đưa về đến trong nhà Trình Lịch mới có thể yên tâm.
Trên đường trở về, Tê Diệu tựa ở trên chỗ tựa lưng, cơn buồn ngủ dần dần tới, che miệng ngáp dài, đôi mắt híp lại như thế nào cũng không mở ra được. Trình Lịch chờ cô phát hiện chính mình đang trầm mặc không giống với bình thường, đợi nửa ngày đều không thấy Tê Diệu lên tiếng, cậu buồn bực quay mặt, lại phát hiện cô thế mà ngủ thiếp đi.
Cô từ từ nhắm hai mắt, ngủ say, đôi môi đỏ thắm có chút mở ra.
"..."
Trình Lịch tức giận đến mặt không biểu tình trừng cô một cái, quyết định giả bộ làm như không nhìn thấy quay mặt chỗ khác, lạnh lùng nhìn chằm chằm sắc trời đen sì ngoài cửa sổ.
"Hắt xì!"
Tê Diệu nhắm mắt lại đột nhiên hắt hơi một cái, đầu cọ cọ chỗ tựa lưng, tiếp tục ngủ say.
"..."
Sau đó Trình Lịch mặt không thay đổi đem áo khoác khoác ở trên người cô, ra hiệu tài xế hơi tăng nhiệt độ điều hòa chút.
Một bên cậu khoác áo khoác cho Tê Diệu, một bên biểu lộ thối muốn chết, còn kém chút muốn dữ dằn mà đem Tê Diệu đánh thức. Trình Lịch nghĩ thầm, cậu thật sự là xui xẻo mới có thể thua trên người cô gái này, một ngày nào đó Tê Diệu có thể đem cậu đang sống sờ sờ làm cho tức chết, nếu có chuyện như vậy xảy ra cậu cũng không thấy có gì lạ.
Tê Diệu đang chìm đắm trong giấc mộng không hề hay biết gì đối với oán khí tràn đầy trong lòng Trình Lịch.
Cô chỉ cảm thấy ngủ đến càng thoải mái, thế cho nên về đến nhà hồi lâu, Trình Lịch cũng chưa đem cô đánh thức.
Tê Diệu ngủ ngủ, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, cô mơ mơ hồ hồ trở mình, mê mang mà mở to mắt, liền phát hiện đối diện mặt chính là một khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi không chút biểu tình nào của Trình Lịch.
Tê Diệu: "! Cậu muốn hù chết tớ hả!"
Trình Lịch: "Tớ lớn lên đẹp mắt như vậy cậu lại còn nói tớ hù đến cậu?"
Tê Diệu: "?"
Cái này tiếng người nói hay sao?
Cô dịch về phía sau một bước, cầm điện thoại di động lên, thời gian hiện ra ba giờ rưỡi sáng.
Tê Diệu sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn qua Trình Lịch: "Cậu không có gọi tớ?" Cứ như vậy ngây ngốc ngồi ở trong xe hơn một giờ?
Trình Lịch quay mặt qua chỗ khác, hơi có vẻ không được tự nhiên nói: "Tớ đang chuẩn bị đánh thức cậu đây."
"Há, phải không."
"Đừng nói nhảm, mau trở về đi thôi, vừa lúc còn có thể ăn điểm tâm xong lại tiếp tục ngủ."
Tê Diệu dở khóc dở cười nói: "Cái giờ này ăn điểm tâm gì đây. Tớ về ngủ trước, cậu về đến nhà nhớ rõ gửi tin nhắn cho tớ."
Cô vừa nói, ban đầu trong lòng Trình Lịch tràn đầy không cao hứng cùng ghen tuông, nghe được Tê Diệu lo lắng, tâm tình như bình dấm chua trong nháy mắt như được rót vào một bình mật ong lớn, cậu cố gắng duy trì lấy khuôn mặt không thay đổi của mình, chỉ là khóe môi lại không khắc chế được nhếch lên.
Trình Lịch nói: "Biết rồi biết rồi, cậu nhanh đi về đi."
"Được rồi, vậy lần sau chúng ta sẽ liên lạc lại."
Tê Diệu hướng cậu xua xua tay, xuống xe, bóng lưng dần dần biến mất trong tầm mắt của Trình Lịch.
Tài xế ngồi ở hàng phía trước yên tĩnh chờ đợi, Trình Lịch lại nửa ngày không nói gì. Hồi lâu, cậu nhìn về phía ngoài bóng đêm xa xôi mông lung ngoài cửa sổ, nói ra: "Trở về đi."
*
(Continue)
Tê Vọng đột nhiên gọi điện thoại tới làm cô không kịp chuẩn bị, muộn như vậy gọi điện thoại cho cô, nhất định là có việc gấp mới sẽ tìm đến cô.
Trong nháy mắt, trong đầu Tê Diệu thổi qua rất nhiều loại khả năng. Tỷ như mẹ Tê sinh bệnh nằm trên giường, cái đứa con gái kỳ quái kia làm trò yêu ma quỷ quái, liên quan tới thân thể Tê Diệu.. Từ từ nhiều suy nghĩ quanh quẩn trong lòng cô, bất luận là xảy ra một loại khả năng nào đều không phải chuyện tốt, khiến cho cô tâm phiền ý loạn.
Chuông điện thoại di động còn đang vang lên từng lần từng lần một.
Dưới ánh đèn tối tăm, biểu lộ của Trình Lịch có chút mơ hồ không rõ.
Thanh âm của cậu bị tiếng âm nhạc ồn ào tuỳ tiện che lại: "Có thể không tiếp mà."
Động tác cầm di động của Tê Diệu dừng một chút, quay mặt qua nhìn về phía cậu, trên mặt đầy nghi hoặc: "Cái gì?"
".. Không có gì."
Trình Lịch ra vẻ thoải mái một tay khoác lên trên vai của cô: "Tiếp đi."
Cậu vừa mới dứt lời, tiếng chuông kết thúc.
Tê Diệu nhìn màn hình di động, thời điểm đang nghĩ thầm cần gọi lại hay không, Tê Vọng lại gọi cho cô lần nữa. Lần này Tê Diệu trực tiếp nhận điện thoại, alo một tiếng.
Đầu bên kia điện thoại Tê Vọng yên tĩnh hai giây, âm sắc thanh lãnh theo điện thoại di động truyền vào trong tai Tê Diệu: "Cô không ở nhà."
"Ừ, tôi ở bên ngoài."
"Cô ở đâu."
Tê Vọng hỏi không đầu không đuôi, để Tê Diệu mờ mịt cực kỳ. Cô vòng qua cái đề tài này, tiếp tục nói: "Anh gọi điện thoại cho tôi là bởi vì chuyện gì vậy? Là có vấn đề gì xảy ra sao?"
Tê Vọng rất muốn hỏi, nếu như không có việc gì, thì không thể liên hệ với cô à.
Chỉ là thanh âm bên kia đầu điện thoại quá huyên náo, để anh liên tưởng đến một ít hình tượng, tâm tư đố kị bỗng nhiên bành trướng, dấm chua bốc lên làm cho anh kém chút nói ra lời không nên nói. Anh mấp máy môi, tiếp tục nói: "Chỉ là nhắc nhở cô, gần đây Sở gia không yên ổn, cô vẫn là phải cẩn thận một chút."
"Tôi biết rồi."
Tê Diệu kiên nhẫn chờ đợi lời kế tiếp của anh, không nghĩ tới sau khi Tê Vọng nói xong câu đó liền khách khí hai câu, cúp điện thoại, lưu lại Tê Diệu càng thêm mờ mịt.
Loại lời nói kỳ kỳ quái quái qua điện thoại này không phải lần đầu tiên.
Cho nên, Tê Vọng đến cùng là xảy ra chuyện gì, vì cái gì mỗi lần gọi điện thoại cho cô đều làm cô hoang mang trong gió như thế? Trong lòng dâng lên một cỗ tư vị phức tạp không nói nên lời, thậm chí như có một chút xíu thất vọng xen vào vậy. Có lẽ cô cho rằng thời gian dài như vậy Tê Vọng không liên hệ cô, chắc là sẽ có một chút nhớ mong, hiện tại xem ra đích thật là cô suy nghĩ nhiều.
Nghĩ tới đây, Tê Diệu cấp tốc cầm lấy một ly đồ uống uống một hơi cạn sạch.
Cô không nên nghĩ như vậy.
Nếu đã quyết định xa cách Tê Vọng, liền không nên hy vọng anh có bất kỳ liên quan gì cùng cô. Tê Vọng biết tin tức Sở gia sắp không dễ chịu, vẫn là ngay lập tức đến thông báo cho cô, phần tâm ý này Tê Diệu tuyệt đối sẽ nhớ ở trong lòng, báo đáp thật tốt.
Trình Lịch: "Kết thúc rồi?"
Tê Diệu ừ một tiếng: "Tiếp tục uống hay sao?"
"Không được, thời gian không còn sớm, trở về ngủ đi."
Trình Lịch nói làm Tê Diệu có chút kinh ngạc. Loại người như Trình Lịch này, đồng hồ sinh học hoàn toàn là thời gian của nước Mỹ, từ trước tới nay thức đêm đều không bao giờ than mệt mỏi, hôm nay vẫn là lần đầu tiên. Có lẽ Trình Lịch cũng giống như cô dần dần khôi phục lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi điều độ, trở thành một tên thanh niên kịp thời tu chí dưỡng sinh bảo dưỡng thân thể.
"Được, vậy trở về đi, ngày hôm nay chúng ta đều có thể đi ngủ sớm."
Tê Diệu nghĩ vậy đương nhiên gật đầu, cầm túi đứng thẳng người.
Cô không phát hiện chính là, Trình Lịch bởi vì một câu nói kia của cô, sắc mặt trở nên càng kém.
Trình Lịch trăm triệu lần không nghĩ tới, Tê Diệu chẳng những không phát giác ngữ khí của cậu không đúng, ngược lại người còn thật sự muốn đi. Dọc trên đường đi cậu đều làm mặt thối, hai người ngồi ở hàng sau, tài xế trước đem Tê Diệu đưa về đến trong nhà Trình Lịch mới có thể yên tâm.
Trên đường trở về, Tê Diệu tựa ở trên chỗ tựa lưng, cơn buồn ngủ dần dần tới, che miệng ngáp dài, đôi mắt híp lại như thế nào cũng không mở ra được. Trình Lịch chờ cô phát hiện chính mình đang trầm mặc không giống với bình thường, đợi nửa ngày đều không thấy Tê Diệu lên tiếng, cậu buồn bực quay mặt, lại phát hiện cô thế mà ngủ thiếp đi.
Cô từ từ nhắm hai mắt, ngủ say, đôi môi đỏ thắm có chút mở ra.
"..."
Trình Lịch tức giận đến mặt không biểu tình trừng cô một cái, quyết định giả bộ làm như không nhìn thấy quay mặt chỗ khác, lạnh lùng nhìn chằm chằm sắc trời đen sì ngoài cửa sổ.
"Hắt xì!"
Tê Diệu nhắm mắt lại đột nhiên hắt hơi một cái, đầu cọ cọ chỗ tựa lưng, tiếp tục ngủ say.
"..."
Sau đó Trình Lịch mặt không thay đổi đem áo khoác khoác ở trên người cô, ra hiệu tài xế hơi tăng nhiệt độ điều hòa chút.
Một bên cậu khoác áo khoác cho Tê Diệu, một bên biểu lộ thối muốn chết, còn kém chút muốn dữ dằn mà đem Tê Diệu đánh thức. Trình Lịch nghĩ thầm, cậu thật sự là xui xẻo mới có thể thua trên người cô gái này, một ngày nào đó Tê Diệu có thể đem cậu đang sống sờ sờ làm cho tức chết, nếu có chuyện như vậy xảy ra cậu cũng không thấy có gì lạ.
Tê Diệu đang chìm đắm trong giấc mộng không hề hay biết gì đối với oán khí tràn đầy trong lòng Trình Lịch.
Cô chỉ cảm thấy ngủ đến càng thoải mái, thế cho nên về đến nhà hồi lâu, Trình Lịch cũng chưa đem cô đánh thức.
Tê Diệu ngủ ngủ, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, cô mơ mơ hồ hồ trở mình, mê mang mà mở to mắt, liền phát hiện đối diện mặt chính là một khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi không chút biểu tình nào của Trình Lịch.
Tê Diệu: "! Cậu muốn hù chết tớ hả!"
Trình Lịch: "Tớ lớn lên đẹp mắt như vậy cậu lại còn nói tớ hù đến cậu?"
Tê Diệu: "?"
Cái này tiếng người nói hay sao?
Cô dịch về phía sau một bước, cầm điện thoại di động lên, thời gian hiện ra ba giờ rưỡi sáng.
Tê Diệu sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn qua Trình Lịch: "Cậu không có gọi tớ?" Cứ như vậy ngây ngốc ngồi ở trong xe hơn một giờ?
Trình Lịch quay mặt qua chỗ khác, hơi có vẻ không được tự nhiên nói: "Tớ đang chuẩn bị đánh thức cậu đây."
"Há, phải không."
"Đừng nói nhảm, mau trở về đi thôi, vừa lúc còn có thể ăn điểm tâm xong lại tiếp tục ngủ."
Tê Diệu dở khóc dở cười nói: "Cái giờ này ăn điểm tâm gì đây. Tớ về ngủ trước, cậu về đến nhà nhớ rõ gửi tin nhắn cho tớ."
Cô vừa nói, ban đầu trong lòng Trình Lịch tràn đầy không cao hứng cùng ghen tuông, nghe được Tê Diệu lo lắng, tâm tình như bình dấm chua trong nháy mắt như được rót vào một bình mật ong lớn, cậu cố gắng duy trì lấy khuôn mặt không thay đổi của mình, chỉ là khóe môi lại không khắc chế được nhếch lên.
Trình Lịch nói: "Biết rồi biết rồi, cậu nhanh đi về đi."
"Được rồi, vậy lần sau chúng ta sẽ liên lạc lại."
Tê Diệu hướng cậu xua xua tay, xuống xe, bóng lưng dần dần biến mất trong tầm mắt của Trình Lịch.
Tài xế ngồi ở hàng phía trước yên tĩnh chờ đợi, Trình Lịch lại nửa ngày không nói gì. Hồi lâu, cậu nhìn về phía ngoài bóng đêm xa xôi mông lung ngoài cửa sổ, nói ra: "Trở về đi."
*
(Continue)
Danh sách chương