Editor: Yue
… Nói thật, kêu tên của chính mình, đem mình xem như người xa lạ, loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái.
Sở Du Du đại khái ý thức được trước mắt bốn phía gây thù hằn, chỉ có Tê Diệu là toàn tâm toàn ý vì tốt cho nàng ta. Nàng ta giống như ở chung với cô em chồng là Tê Diệu, thái độ cũng không cần khách khí dẫn cô vào cửa.
Tê Diệu khắc chế động tác hết nhìn đông tới nhìn tây của mình, quy củ theo sát Sở Du Du tham quan bốn phía.
Phòng khách, phòng nghỉ, gian phòng…
Tê Diệu nhắm mắt lại đều có thể nhớ kỹ bộ dáng những địa phương này, ngược lại là Sở Du Du có chút chưa quen thuộc, còn cần do dự một chút mới có thể dẫn Tê Diệu tiếp tục hướng phía trước đi tới.
Tê Diệu nghĩ, chỉ cần cô đến phòng ngủ của Sở Du Du, tìm tới bàn trang điểm của nàng ta, phía trên khẳng định có rơi vài sợi tóc của Sở Du Du.
Cô vụng trộm nhặt lên giấu là tốt rồi.
Tê Diệu trong lòng đắc ý, nghĩ thầm mình quả nhiên là một thiên tài.
Sở Du Du: “Phòng của chị cũng không cần đi thăm, không có gì có thể nhìn.”
Tê Diệu: “… Ha?”
Sở Du Du nói: “Muốn uống trà chiều hay không? Chị dẫn em đi ngồi nghỉ một chút.”
Tê Diệu: “Không cần, em có thể đến phòng của chị nghỉ ngơi một chút được không?”
Sở Du Du: “Không thể. Phòng còn đang sửa chữa.”
Nụ cười của Tê Diệu ngưng lại.
Thế nhưng … Trang trí lại? Sở Du Du: “Phong cách trang trí trước đó quá khó nhìn, cho nên chị tìm người thiết kế lại một lần nữa, qua một thời gian ngắn liền có thể làm xong.” Cha Sở không cho nàng ta đi, nàng ta liền nghĩ biện pháp giày vò trong nhà, cho đến bọn họ đều chịu không được nàng ta mới thôi.
Tê Diệu bỗng nhiên đối với thẩm mỹ của mình sinh ra chất vấn. Sở Du Du không thích cách cô bố trí đến mức nào, mới phải đem tất cả đồ vật đều đổi không còn một mảnh vậy?
Đang nói chuyện, chỗ cửa lớn truyền đến tiếng nói, Tê Diệu quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện lại là Sở Giảo Giảo. Chắc hẳn tuần diễn gần nhất đã kết thúc, cả người cũng rảnh rỗi không có gì làm. Chị ta mặc một bộ sườn xám cách tân, ôn nhu trang nhã, nhu nhược động lòng người, xa xa hướng về phía Tê Diệu mỉm cười.
Tê Diệu mẫn cảm cực kì đối với tồn tại của Sở Giảo Giảo, cô không khỏi nhíu mày.
Sở Giảo Giảo nói: “Diệu Diệu tới à. Thế nào, đi mệt không, muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
Lực chú ý của Tê Diệu đều đặt ở chuyện tóc của Sở Du Du, cả người có chút thất thần, Sở Giảo Giảo hỏi mấy lần mới hồi phục lại tinh thần.
Sở Du Du đã đem cô xem như cô em chồng tương lai, ôn nhu tự nhiên như không có gì bày ra tới, giả bộ làm như không thấy được Sở Giảo Giảo lôi kéo Tê Diệu đi ra.
Sở Giảo Giảo ở sau lưng ngược lại không có tức giận, chỉ là khóe môi mỉm cười có chút lạnh.
Sở Du Du mang theo Tê Diệu đi uống trà chiều, lơ đãng liền đem đề tài bám sát về hướng Tê Vọng, Tê Diệu đương nhiên không hi vọng nàng ta sinh ra bất luận cái loại tình cảm gì đối với Tê Vọng, liều mạng đem đề tài nói chuyện kéo ra.
Có lẽ là thái độ Tê Diệu biểu hiện quá mức rõ ràng, Sở Du Du* ngay từ đầu nhiệt tình không thôi, sau đó liền có chút ý thức được tiềm thức của Tê Diệu, nụ cười cũng dần dần cứng đờ.
(*Yue: ở convert ghi Sở Giảo Giảo. Hình như bị lộn đúng ko. Mình nghĩ SDD mới đúng chứ?)
Quả nhiên, ngay cả tiểu thư đơn thuần như Tê Diệu cũng giống những người kia như vậy. Ngoài miệng nói tất cả mọi người là bình đẳng, trong lòng lại đem tất cả mọi người chia đủ loại khác biệt.
“Thời gian không còn sớm, em trở về đi.”
Tê Diệu sửng sốt một chút, không nghĩ tới nàng ta sẽ trực tiếp đuổi người như thế. Cô còn không tìm được cơ hội lấy tóc, liền nhìn thấy Sở Giảo Giảo xuất hiện ở phòng khách. Cứ việc trong nội tâm cô chán ghét cực kỳ bà chị này, vẫn như cũ lộ ra nụ cười lương thiện vô hại, chào hỏi với Sở Giảo Giảo.
Một cử động kia đối với Sở Du Du mà nói, không khác gì so sánh rõ ràng.
Tê Diệu đối với nàng ta vắng vẻ, là bởi vì sợ nàng ta trở thành chị dâu của mình; Tê Diệu đối với Sở Giảo Giảo nhiệt tình, là bởi vì Sở Giảo Giảo là vị hôn thê của bạn anh mình.
Sau lưng vang lên một âm thanh nói thầm cực nhỏ.
Thanh âm rất thấp, Tê Diệu thính lực vô cùng tốt, nghe được rõ rõ ràng ràng.
Là Sở Du Du đang nói thầm. Nàng ta tức giận nói: “Đồ đần không biết phân biệt tốt xấu.”
Tê Diệu bước chân đột nhiên dừng lại, nhịn một chút, không có nổi giận. Từ sau khi vừa mới bắt đầu phát hiện thân thể của mình bị một người khác chiếm dụng, cô sốt ruột, phẫn nộ, lại ý thức được đối phương cũng là đối với bất cứ chuyện gì đều không biết. Có khi cũng bởi vì tên giả mạo làm cho cô mất mặt mà trong lòng một trận khó chịu, nhưng từ đầu đến cuối, cô đều cảm thấy Sở Du Du là vô tội.
Cô chẳng qua là cảm thấy đối phương lỗ mãng, giờ phút này lại đột nhiên ý thức được, nàng ta không chỉ có lỗ mãng, còn không có giáo dục.
Tê Diệu bước chân cực nhanh hướng ra phía ngoài cửa chính của Sở gia.
Cô cần yên tĩnh một chút. Nếu mà dựa theo tính tình lúc trước, đã sớm đi lên một quyền làm cho đối phương kêu cha gọi mẹ, bây giờ lại chỉ có thể một nhịn hai nhẫn, miễn cho đột ngột hành động tạo thành phiền toái không cần thiết cho mình.
Tê Diệu bước chân quá nhanh, vừa ra khỏi cửa kém chút đụng vào người đang đi tới.
Lại là Hoắc Ngu cùng cha Sở, cùng một tên con trai trẻ tuổi lạ lẫm.
Mấy người bọn họ hẳn là mới từ cửa chính tiến đến, trong nháy mắt nhìn thấy Tê Diệu đầu tiên là kinh ngạc, lập tức giống chào hỏi khách sáo, chỉ là sắc mặt cha Sở rõ ràng có chút nghẹn khuất.
Tê Diệu lòng tràn đầy không thoải mái, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Sở gia.
Sở Giảo Giảo vừa thấy được Hoắc Ngu, đối với Tê Diệu biểu hiện càng thêm nhiệt tình, với tay liền muốn nắm lấy cánh tay của cô. Sở Du Du theo sau lưng, mắt lạnh nhìn các cô như nhìn đôi hoa tỷ muội nhựa plastic dối trá.
Đúng lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Lúc Sở Du Du xuống thang vừa lúc đang nhìn hai người, không cẩn thận một bước đạp hụt, nàng ta vô ý thức vươn tay cố gắng bắt được hết thảy đồ vật có thể cứu cánh bên cạnh, tay bất lực mà quơ quơ, duỗi tay liền bắt lấy cánh tay Sở Giảo Giảo.
Sở Giảo Giảo phát ra một tiếng thét chói tai.
Tê Diệu lắp bắp kinh hãi —— kia là thân thể của cô đóoo! Té ngã kiểu đó thì xong đờiii!
Cô vươn tay muốn giữ chặt Sở Du Du, không ngờ động tác của Hoắc Ngu càng nhanh hơn, tiến lên một bước giữ chặt Tê Diệu, miễn cho cô cũng đi theo gặp nạn. Chỉ thấy hai chị em ngã cùng một chỗ, từ thang lầu trượt xuống bịch bịch bịch.
Dưới đáy lòng Tê Diệu phát ra một tiếng kêu rên.
Thân thể của “chuỵ” a a a a…
Nhân viên bảo an ở dưới lầu liền tranh thủ đỡ hai người dậy, hai người phát ra ai da ai da kêu đau, làm không tốt sẽ gãy xương như chơi. Tê Diệu trong lòng đau xót, giống như cô cũng đi theo ngã một phát.
Cô không rõ vì cái gì Hoắc Ngu muốn lôi kéo cô, mà không có tiến lên cứu Sở Giảo Giảo.
Đối mặt, lại đụng vào một đôi mắt hẹp dài xếch lên. Lần thứ hai Hoắc Ngu tinh tế tường tận xem xét ánh mắt đánh giá của cô, cho đến lúc thấy Tê Diệu tê cả da đầu, lúc này mới xùy cười một tiếng nói tiếp: “Tê Vọng nên hảo hảo dạy con cừu con như em một chút.”
Bất chấp an nguy của mình, theo bản năng liền muốn đi cứu người khác, hắn còn chưa từng thấy người ngốc như vậy.
Tê Diệu không nói một lời hất cánh tay của hắn ra, tiến lên xem xét thương thế của Sở Du Du, trọng điểm quan sát là khuôn mặt xinh đẹp kia. May mắn may mắn, không có bất kỳ cái gì tổn thương, nếu không cô đến đau lòng chết mất.
Cô không có phát hiện, ánh mắt của Hoắc Ngu liếc qua một mực chú ý lấy nhất cử nhất động của cô, khóe môi có chút nhếch lên.
Thừa dịp lúc kiểm tra nhân thủ lộn xộn, Tê Diệu thừa cơ đang kéo Sở Du Du, cô vụng trộm rút một cọng tóc của nàng ta giấu ở túi, cũng coi là thu hoạch ngoài ý muốn.
Một bên khác thì lại không cao hứng.
Sở Giảo Giảo là bị Sở Du Du một phát bắt được kéo té ngã xuống, mặc dù bị thương không nặng, trên tay không cẩn thận bị quẹt cho một phát.
Cha Sở càng tức giận. Ban đầu vốn đang thương lượng tốt chuyện kết thân của hai nhà, hiện tại hay rồi, ở tại chỗ xem trò mèo, sắc mặt thằng nhóc Văn gia cũng thay đổi, vô cùng lúng túng nhìn qua trận kịch khôi hài này.
Chỉ sợ đêm nay Sở gia lại nổi bão táp.
Tê Diệu mắt thấy tình huống không đúng, vội vàng tìm lý do chuồn mất. Vừa nghĩ tới ban đêm lại cãi lộn, lúc này cô bỗng nhiên một chút đều không có nhớ về Sở gia.
Lái xe ở cửa ra vào đợi cô, Tê Diệu vừa về tới nhà liền tiếp thu hai vợ chồng già dùng phương thức như tra hộ khẩu dò hỏi, giống như cô mới từ ổ sói tìm ra đường sống trong chỗ chết.
Tê Diệu bình tĩnh trả lời: “Rất tốt rất tốt.”
…
Ngày hôm sau.
Lúc cha Tê chơi mạt chược nghe nói hai đứa con gái của Sở gia ngã một phát, một đứa té bị thương chân, một đứa té bị thương cánh tay, dồn dập nằm ở trên giường bệnh dưỡng thương.
Thời điểm giữa trưa ăn cơm trưa hai vợ chồng già nhịn không được hai mắt nhìn nhiều thêm về phía Tê Diệu.
Tê Diệu trong lòng đang phiền, bị bọn họ nhìn một trận nổi da gà: “?”
Cha Tê biểu lộ phức tạp: “Diệu Diệu con… Thật lợi hại.”
Tê Diệu: “???”
Tác giả có lời muốn nói:
Tê Diệu: tôi cảm thấy khả năng mọi người có chút hiểu lầm.
… Nói thật, kêu tên của chính mình, đem mình xem như người xa lạ, loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái.
Sở Du Du đại khái ý thức được trước mắt bốn phía gây thù hằn, chỉ có Tê Diệu là toàn tâm toàn ý vì tốt cho nàng ta. Nàng ta giống như ở chung với cô em chồng là Tê Diệu, thái độ cũng không cần khách khí dẫn cô vào cửa.
Tê Diệu khắc chế động tác hết nhìn đông tới nhìn tây của mình, quy củ theo sát Sở Du Du tham quan bốn phía.
Phòng khách, phòng nghỉ, gian phòng…
Tê Diệu nhắm mắt lại đều có thể nhớ kỹ bộ dáng những địa phương này, ngược lại là Sở Du Du có chút chưa quen thuộc, còn cần do dự một chút mới có thể dẫn Tê Diệu tiếp tục hướng phía trước đi tới.
Tê Diệu nghĩ, chỉ cần cô đến phòng ngủ của Sở Du Du, tìm tới bàn trang điểm của nàng ta, phía trên khẳng định có rơi vài sợi tóc của Sở Du Du.
Cô vụng trộm nhặt lên giấu là tốt rồi.
Tê Diệu trong lòng đắc ý, nghĩ thầm mình quả nhiên là một thiên tài.
Sở Du Du: “Phòng của chị cũng không cần đi thăm, không có gì có thể nhìn.”
Tê Diệu: “… Ha?”
Sở Du Du nói: “Muốn uống trà chiều hay không? Chị dẫn em đi ngồi nghỉ một chút.”
Tê Diệu: “Không cần, em có thể đến phòng của chị nghỉ ngơi một chút được không?”
Sở Du Du: “Không thể. Phòng còn đang sửa chữa.”
Nụ cười của Tê Diệu ngưng lại.
Thế nhưng … Trang trí lại? Sở Du Du: “Phong cách trang trí trước đó quá khó nhìn, cho nên chị tìm người thiết kế lại một lần nữa, qua một thời gian ngắn liền có thể làm xong.” Cha Sở không cho nàng ta đi, nàng ta liền nghĩ biện pháp giày vò trong nhà, cho đến bọn họ đều chịu không được nàng ta mới thôi.
Tê Diệu bỗng nhiên đối với thẩm mỹ của mình sinh ra chất vấn. Sở Du Du không thích cách cô bố trí đến mức nào, mới phải đem tất cả đồ vật đều đổi không còn một mảnh vậy?
Đang nói chuyện, chỗ cửa lớn truyền đến tiếng nói, Tê Diệu quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện lại là Sở Giảo Giảo. Chắc hẳn tuần diễn gần nhất đã kết thúc, cả người cũng rảnh rỗi không có gì làm. Chị ta mặc một bộ sườn xám cách tân, ôn nhu trang nhã, nhu nhược động lòng người, xa xa hướng về phía Tê Diệu mỉm cười.
Tê Diệu mẫn cảm cực kì đối với tồn tại của Sở Giảo Giảo, cô không khỏi nhíu mày.
Sở Giảo Giảo nói: “Diệu Diệu tới à. Thế nào, đi mệt không, muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
Lực chú ý của Tê Diệu đều đặt ở chuyện tóc của Sở Du Du, cả người có chút thất thần, Sở Giảo Giảo hỏi mấy lần mới hồi phục lại tinh thần.
Sở Du Du đã đem cô xem như cô em chồng tương lai, ôn nhu tự nhiên như không có gì bày ra tới, giả bộ làm như không thấy được Sở Giảo Giảo lôi kéo Tê Diệu đi ra.
Sở Giảo Giảo ở sau lưng ngược lại không có tức giận, chỉ là khóe môi mỉm cười có chút lạnh.
Sở Du Du mang theo Tê Diệu đi uống trà chiều, lơ đãng liền đem đề tài bám sát về hướng Tê Vọng, Tê Diệu đương nhiên không hi vọng nàng ta sinh ra bất luận cái loại tình cảm gì đối với Tê Vọng, liều mạng đem đề tài nói chuyện kéo ra.
Có lẽ là thái độ Tê Diệu biểu hiện quá mức rõ ràng, Sở Du Du* ngay từ đầu nhiệt tình không thôi, sau đó liền có chút ý thức được tiềm thức của Tê Diệu, nụ cười cũng dần dần cứng đờ.
(*Yue: ở convert ghi Sở Giảo Giảo. Hình như bị lộn đúng ko. Mình nghĩ SDD mới đúng chứ?)
Quả nhiên, ngay cả tiểu thư đơn thuần như Tê Diệu cũng giống những người kia như vậy. Ngoài miệng nói tất cả mọi người là bình đẳng, trong lòng lại đem tất cả mọi người chia đủ loại khác biệt.
“Thời gian không còn sớm, em trở về đi.”
Tê Diệu sửng sốt một chút, không nghĩ tới nàng ta sẽ trực tiếp đuổi người như thế. Cô còn không tìm được cơ hội lấy tóc, liền nhìn thấy Sở Giảo Giảo xuất hiện ở phòng khách. Cứ việc trong nội tâm cô chán ghét cực kỳ bà chị này, vẫn như cũ lộ ra nụ cười lương thiện vô hại, chào hỏi với Sở Giảo Giảo.
Một cử động kia đối với Sở Du Du mà nói, không khác gì so sánh rõ ràng.
Tê Diệu đối với nàng ta vắng vẻ, là bởi vì sợ nàng ta trở thành chị dâu của mình; Tê Diệu đối với Sở Giảo Giảo nhiệt tình, là bởi vì Sở Giảo Giảo là vị hôn thê của bạn anh mình.
Sau lưng vang lên một âm thanh nói thầm cực nhỏ.
Thanh âm rất thấp, Tê Diệu thính lực vô cùng tốt, nghe được rõ rõ ràng ràng.
Là Sở Du Du đang nói thầm. Nàng ta tức giận nói: “Đồ đần không biết phân biệt tốt xấu.”
Tê Diệu bước chân đột nhiên dừng lại, nhịn một chút, không có nổi giận. Từ sau khi vừa mới bắt đầu phát hiện thân thể của mình bị một người khác chiếm dụng, cô sốt ruột, phẫn nộ, lại ý thức được đối phương cũng là đối với bất cứ chuyện gì đều không biết. Có khi cũng bởi vì tên giả mạo làm cho cô mất mặt mà trong lòng một trận khó chịu, nhưng từ đầu đến cuối, cô đều cảm thấy Sở Du Du là vô tội.
Cô chẳng qua là cảm thấy đối phương lỗ mãng, giờ phút này lại đột nhiên ý thức được, nàng ta không chỉ có lỗ mãng, còn không có giáo dục.
Tê Diệu bước chân cực nhanh hướng ra phía ngoài cửa chính của Sở gia.
Cô cần yên tĩnh một chút. Nếu mà dựa theo tính tình lúc trước, đã sớm đi lên một quyền làm cho đối phương kêu cha gọi mẹ, bây giờ lại chỉ có thể một nhịn hai nhẫn, miễn cho đột ngột hành động tạo thành phiền toái không cần thiết cho mình.
Tê Diệu bước chân quá nhanh, vừa ra khỏi cửa kém chút đụng vào người đang đi tới.
Lại là Hoắc Ngu cùng cha Sở, cùng một tên con trai trẻ tuổi lạ lẫm.
Mấy người bọn họ hẳn là mới từ cửa chính tiến đến, trong nháy mắt nhìn thấy Tê Diệu đầu tiên là kinh ngạc, lập tức giống chào hỏi khách sáo, chỉ là sắc mặt cha Sở rõ ràng có chút nghẹn khuất.
Tê Diệu lòng tràn đầy không thoải mái, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Sở gia.
Sở Giảo Giảo vừa thấy được Hoắc Ngu, đối với Tê Diệu biểu hiện càng thêm nhiệt tình, với tay liền muốn nắm lấy cánh tay của cô. Sở Du Du theo sau lưng, mắt lạnh nhìn các cô như nhìn đôi hoa tỷ muội nhựa plastic dối trá.
Đúng lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Lúc Sở Du Du xuống thang vừa lúc đang nhìn hai người, không cẩn thận một bước đạp hụt, nàng ta vô ý thức vươn tay cố gắng bắt được hết thảy đồ vật có thể cứu cánh bên cạnh, tay bất lực mà quơ quơ, duỗi tay liền bắt lấy cánh tay Sở Giảo Giảo.
Sở Giảo Giảo phát ra một tiếng thét chói tai.
Tê Diệu lắp bắp kinh hãi —— kia là thân thể của cô đóoo! Té ngã kiểu đó thì xong đờiii!
Cô vươn tay muốn giữ chặt Sở Du Du, không ngờ động tác của Hoắc Ngu càng nhanh hơn, tiến lên một bước giữ chặt Tê Diệu, miễn cho cô cũng đi theo gặp nạn. Chỉ thấy hai chị em ngã cùng một chỗ, từ thang lầu trượt xuống bịch bịch bịch.
Dưới đáy lòng Tê Diệu phát ra một tiếng kêu rên.
Thân thể của “chuỵ” a a a a…
Nhân viên bảo an ở dưới lầu liền tranh thủ đỡ hai người dậy, hai người phát ra ai da ai da kêu đau, làm không tốt sẽ gãy xương như chơi. Tê Diệu trong lòng đau xót, giống như cô cũng đi theo ngã một phát.
Cô không rõ vì cái gì Hoắc Ngu muốn lôi kéo cô, mà không có tiến lên cứu Sở Giảo Giảo.
Đối mặt, lại đụng vào một đôi mắt hẹp dài xếch lên. Lần thứ hai Hoắc Ngu tinh tế tường tận xem xét ánh mắt đánh giá của cô, cho đến lúc thấy Tê Diệu tê cả da đầu, lúc này mới xùy cười một tiếng nói tiếp: “Tê Vọng nên hảo hảo dạy con cừu con như em một chút.”
Bất chấp an nguy của mình, theo bản năng liền muốn đi cứu người khác, hắn còn chưa từng thấy người ngốc như vậy.
Tê Diệu không nói một lời hất cánh tay của hắn ra, tiến lên xem xét thương thế của Sở Du Du, trọng điểm quan sát là khuôn mặt xinh đẹp kia. May mắn may mắn, không có bất kỳ cái gì tổn thương, nếu không cô đến đau lòng chết mất.
Cô không có phát hiện, ánh mắt của Hoắc Ngu liếc qua một mực chú ý lấy nhất cử nhất động của cô, khóe môi có chút nhếch lên.
Thừa dịp lúc kiểm tra nhân thủ lộn xộn, Tê Diệu thừa cơ đang kéo Sở Du Du, cô vụng trộm rút một cọng tóc của nàng ta giấu ở túi, cũng coi là thu hoạch ngoài ý muốn.
Một bên khác thì lại không cao hứng.
Sở Giảo Giảo là bị Sở Du Du một phát bắt được kéo té ngã xuống, mặc dù bị thương không nặng, trên tay không cẩn thận bị quẹt cho một phát.
Cha Sở càng tức giận. Ban đầu vốn đang thương lượng tốt chuyện kết thân của hai nhà, hiện tại hay rồi, ở tại chỗ xem trò mèo, sắc mặt thằng nhóc Văn gia cũng thay đổi, vô cùng lúng túng nhìn qua trận kịch khôi hài này.
Chỉ sợ đêm nay Sở gia lại nổi bão táp.
Tê Diệu mắt thấy tình huống không đúng, vội vàng tìm lý do chuồn mất. Vừa nghĩ tới ban đêm lại cãi lộn, lúc này cô bỗng nhiên một chút đều không có nhớ về Sở gia.
Lái xe ở cửa ra vào đợi cô, Tê Diệu vừa về tới nhà liền tiếp thu hai vợ chồng già dùng phương thức như tra hộ khẩu dò hỏi, giống như cô mới từ ổ sói tìm ra đường sống trong chỗ chết.
Tê Diệu bình tĩnh trả lời: “Rất tốt rất tốt.”
…
Ngày hôm sau.
Lúc cha Tê chơi mạt chược nghe nói hai đứa con gái của Sở gia ngã một phát, một đứa té bị thương chân, một đứa té bị thương cánh tay, dồn dập nằm ở trên giường bệnh dưỡng thương.
Thời điểm giữa trưa ăn cơm trưa hai vợ chồng già nhịn không được hai mắt nhìn nhiều thêm về phía Tê Diệu.
Tê Diệu trong lòng đang phiền, bị bọn họ nhìn một trận nổi da gà: “?”
Cha Tê biểu lộ phức tạp: “Diệu Diệu con… Thật lợi hại.”
Tê Diệu: “???”
Tác giả có lời muốn nói:
Tê Diệu: tôi cảm thấy khả năng mọi người có chút hiểu lầm.
Danh sách chương