Thời điểm Yến Thanh Mộng nhìn thấy ảnh chụp, là lục đang cầm điện thoại tính toán đi ra cửa tới trường học nhìn xem.
Cô ta ngơ ngác đứng ở tại chỗ, dại ra hồi lâu.
Điện thoại liền bị cô ta hung hăng ném xuống mặt đất.
Tức khắc, chia năm xẻ bảy.
Nghe được động tĩnh cha Yến mẹ Yến mẫu cuống quít chạy ra.
Sau đó liền nhìn thấy bộ dáng giống như đang phát điên của Yến Thanh Mộng.
"Thanh Mộng?"
"Thanh Mộng!"
......
Không biết qua bao lâu, Yến Thanh Mộng mới bình tĩnh trở lại, khóc sướt mướt chui vào trong lòng mẹ Yến lên án.
"Mẹ, người phải chủ trì công đạo cho con a!"
"Con đứa nhỏ này, có việc chậm rãi nói, đừng khóc a......" Mẹ Yến đau lòng.
"Mẹ, con vẫn luôn không cùng người nói, em gái có bạn trai, bạn trai mới của em ấy tên là Hoắc Kình, Hoắc Kình......Hoắc Kình là chú nhỏ của Hoắc Thu Đèn.
Con không biết bọn họ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, cũng không biết em ấy đã nói cái gì.
Sau khi Hoắc Thu Đèn cùng con chia tay, liền một mình xuất ngoại, cùng con cắt đứt mọi quan hệ, con muốn tìm em ấy hỏi......
Nhưng lại sợ hãi Hoắc Kình sẽ xuống tay với còn, mẹ, con thật ủy khuất a......"
Yến Thanh Mộng khóc hoa lê vũ đát, bộ dáng kia, đem mẹ Yến sửng sốt một phen.
Sau khi mẹ Yến mẫu nghe xong, liền tức giận.
Có chút lời nói, tuy rằng không có nói rõ.
Nhưng ý tứ của Yến Thanh Mộng thực rõ ràng: Đều là bởi vì Trà Trà, cô ta mới cùng Hoắc Thu Đèn chia tay, hơn nữa còn chia cách hai nơi.
"Thanh Mộng, con yên tâm, mẹ liền đi đến trường học tìm nó tính sổ! Nó thật quá đáng! Rốt cuộc còn có đem chị gái của nó để vào mắt hay không!"
Yến Thanh Mộng nhỏ giọng nói, "Trong mắt hẳn là không có con......Số điện thoại của em ấy, con đến bây giờ đều gọi không thông."
Nhắc tới việc này.
Yến mẫu càng tức.
Bởi vì không chỉ có số điện thoại của Yến Thanh Mộng bị kéo đen.
Bà đến bây giờ, cũng vẫn như cũ gọi không thông.
Rõ ràng là đem bọn họ người một nhà phương thức liên lạc đều kéo đen.
Đứa con gái ngu ngốc kia của mình, cư nhiên dám làm ra loại sự tình này? Lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến cực hạn của mình, thật đúng là lá gan càng lúc càng lớn!
Đem Thanh Mộng bức đến tự sát, hiện giờ, cư nhiên còn làm hại Thanh Mộng và Hoắc Thu Đèn chia tay? Không biết xấu hổ!
*
Sau khi tiết học buổi sáng chấm dứt.
Trà Trà và Hoắc Kình hai người đi ra bên ngoài trường học.
Mới vừa đi đến cửa trường, còn chưa có lên xe.
Liền nghe thấy giọng nói hùng hùng hổ hổ của mẹ Yến.
Cô quay đầu lại nhìn, vừa lúc nhìn thấy mẹ Yến kéo theo cha Yến nổi giận đùng đùng hướng về phía mình đi tới.
Trà Trà, "???" Yến Thanh Mộng đây là chính mình đánh không lại mình, liền đem mẹ Yến và cha Yến dọn ra tới?
Còn biết xấu hổ hay không?
Tuy rằng, hai người kia cũng đánh không lại mình!
Khuôn mặt nhỏ của cô banh ra, đầu ngón tay mượt mà vén ống tay áo của mình lên, làm ra một tứ thế chuẩn bị tùy thời có thể khai chiến.
Hoắc Kình nhìn động tác của cô, nhăn nhăn mày.
"Ngoan, có anh ở đây." Hắn duỗi tay, muốn đem người kéo ra phía sau.
Trà Trà, "Không! Em tự mình có thể!" Ta có thể một chân đem bọn họ đá bay lên sau đó đáp xuống đất nằm bẹp dí!
Hoắc Kình ngẩn người, có chút sửng sờ, sau đó lại bất đắc dĩ cười nói. "......Không được, bọn họ......Dù sao cũng là cha mẹ của em, anh tới động thủ tương đối thích hợp hơn."
Trà Trà, "???"
Đôi mắt thủy nhuận tràn đầy mờ mịt.
Đúng nga, cha mẹ của nguyên chủ.
Mình không thể làm trò ở trước nhiều người, trực tiếp động thủ đánh người như vậy được.
"......" Nhưng là, không sao, không động thủ liền không động thủ vậy, mình còn có biện pháp khác.
Trà Trà vẻ mặt trấn định đem Hoắc Kình kéo ra phía sau, mặt mang ý cười nhìn chạy chỗ mẹ Yến và cha Yến.
"Tìm con có việc gì sao?" Cô nhẹ nhàng dò hỏi.
Mẹ Yến bước chân một đốn, miệng hùng hùng hổ hổ, cũng đi theo ngừng lại một chút.
Đã lâu không thấy, đứa con gái này của mình tựa hồ trổ mã càng thêm tinh xảo?
Giống như là minh châu phủ đầy bụi sau đó bị người phát hiện, không thể chống đỡ được ánh sáng hấp dẫn của nó.