Hoắc Kình tâm trạng cực tốt.
Đối với việc cô phủ nhận, hắn cũng không để ý.
Việc khiến hắn để ý chính là thái độ và phản ứng của cô.
Dù sao, tiểu cô nương phủ nhận, cũng không phải là lần đầu tiên.
Đôi mắt đen nhánh tinh tế đánh giá vẻ mặt của Trà Trà.
Gương mặt nhỏ xinh xắn, mang theo một chút ửng đỏ, đôi mất xinh đẹp, có vài phần trốn tránh.
Hoắc Kình cảm thấy mỹ mãn nhéo nhéo má cô.
"Ừm, Trà Trà của anh chỉ thích đồ ăn vặt, chưa bao giờ thích ghen, anh hiểu."
Trà Trà buồn bực duỗi tay đem tay hắn đẩy ra.
"Ảnh anh anh! Không nên động tay! Lại động tay, em sẽ đánh anh a!" Đừng tưởng rằng ta sẽ không động thủ!
Ta siêu hung!
Trà Trà tiếp tục hung ba ba trừng hắn.
Đáng tiếc, đối với Hoắc Kình tới nói, không có uy hiếp.
"Được, anh không động tay." Hoắc Kình phá lệ phối hợp.
Hắn giơ tay, hai tay đưa lên đầu làm ra tư thế đầu hàng sau đó lại lui về phía sau một bước.
"Em không phải muốn biết trong lòng anh người kia là ai sao? Đi theo anh."
Hắn cười cười xoay người.
Trà Trà không chút do dự liền đi theo.
Hoắc Kình tiến vào phòng của mình, lập tức đến bàn làm việc, từ trong ngăn tủ chỗ sâu nhất lấy ra một xấp tranh vẽ.
Hắn tùy ý lật một chút, khóe môi mang theo ý cười.
"Chính là đây, em nhìn xem."
Hoắc Kình thản nhiên đem đồ vật đưa cho Trà Trà.
Trà Trà biểu tình sửng sốt một chút, rõ ràng là không có nghĩ tới, cư nhiên sẽ thật sự có cái gọi là bức họa.
Cô ngốc ngốc tiếp nhận một xấp giấy.
Tâm tình có chút phức tạp, nói không nên lời giờ phút này là cái cảm giác gì.
Cô xấp tranh vẽ, đứng ở chỗ đó, không vội vã mở ra.
Cô bỗng nhiên mở miệng, thấp giọng kêu, "Hoắc Kình."
"Hả?"
"Em......"
"Không có việc gì, mở ra đi, vừa rồi không phải là rất có khí thế sao? Như thế nào trong nháy mắt, không còn khí thế nữa?"
Hoắc Kình có chút ngoài ý muốn, nhưng thêm vào đó là suиɠ sướиɠ và vui vẻ.
Trong lòng tiểu cô nương thật sự có mình.
Tuy rằng là dưới tình huống như thế này mới biết được.
Nhưng hắn xác thật rất thỏa mãn.
Hắn giơ tay, xoa nhẹ đầu nhỏ của cô, cho cô thêm dũng khí, "Đừng sợ."
Trà Trà, "............" Ta xem bức họa, vì cái gì sẽ sợ hãi? Lại không phải yêu ma quỷ quái? Cô yên lặng cổ vũ cho bản thân, mở ra thì mở ra, không có gì ghê gớm.
Nhưng là......
Cô phải tìm một chỗ để ngồi xuống trước.
Trà Trà dạo qua một vòng, sau đó ngồi ở trên giường Hoắc Kình, hai tay ôm một xấp giấy vẽ tranh.
Kỳ thật, nói không khẩn trương là không có khả năng.
Bởi vì cô rất rõ ràng, thế giới này, chỉ là một trong những cái tiểu vị diện.
Lúc cô đi vào thế giới này, rất nhiều chuyện đều đã xảy ra, nguyên chủ cũng có bạn trai cũ là tra nam, ô, tuy rằng bạn trai cũ này không chạm qua nguyên chủ, cũng chỉ kết giao có mười ngày.
Nhưng là, không thể lau sạch sự tồn tại của Hoắc Thu Đèn.
Mà Hoắc Kình......
Cô cũng không biết hắn là khi nào xuyên qua tới đây, cũng có thể là từ lúc bắt đầu liền ở trong vị diện này?
Cô cũng không rõ ràng.
Cũng không thể xác định những cái tiểu vị diện này, về quy tắc.
Khả năng, có một số quy tắc thuộc về hắn......
Nhân vật trong bức họa có tồn tại, cũng có lẽ không phải hắn có thể khống chế, giống như cô không thể khống chế sự tồn tại của Hoắc Thu Đèn tồn tại vậy.
"............" Trà Trà trầm mặc hồi lâu, nói đi nói lại, vẫn là có chút khẩn trương.
Thất Thất, 【??? Cô không phải nói mình không có khẩn trương sao? 】
Trà Trà, "...... Ngươi đừng có nói chuyện."
Cô hít sâu một hơi, lại nhìn Hoắc Kình một cái, sau đó mới chậm rì rì mở bức họa ra.
Khoảng khắc tiếp theo, Trà Trà vẻ mặt mộng bức.
Trong đầu óc đều là dấu chấm hỏi?
"???" Đây là tình huống gì a?
"Hoắc, Hoắc Kình? Vì cái gì đều không có vẽ mặt? Chỉ có thân ảnh?"
Những bức họa này, hoặc đều là bóng dáng, hoặc chính là không có đem ngũ quan chính diện vẽ ra tới.
Tất cả những bức họa, đều thiếu gương mặt......