Trà Trà hoài nghi nhìn Hoắc Kình, biết rõ hắn nói chính là lời nói dối, nhưng lại cũng không muốn cùng hắn so đo.
Cô ôm chăn lăn một vòng, nhường một chỗ cho Hoắc Kình.
"Anh có thể ngủ ở nơi này, nhưng là, không thể động tay động chân, thành thật một chút."
Tiểu cô nương hung ba ba cảnh cáo.
Hoắc Kình gật đầu, rất phối hợp.
"Anh bảo đảm sẽ không động tay động chân." Hắn cười nhẹ.
Trà Trà, "......"
Tổng cảm thấy ngươi đang có ý đồ xấu, nhưng ta không chứng cứ.
Nghĩ như vậy, cô lại đem chăn bọc mình lại thêm một vòng, đem chính mình bọc thành bé tằm.
Bé tằm mềm mại nói, "Anh ôm cái chăn nằm chỗ đó đi."
Một người một cái chăn, đỡ phải người nào đó chơi xấu.
Hoắc Kình nhìn bộ dáng này của cô, kéo kéo khóe môi, độ cung giơ lên, "Được."
Hắn xoay người, lại tìm ra một cái chăn, quả thực rất an tĩnh mà nằm xuống bên cạnh cô, cái gì cũng không có làm.
Hôm sau.
Trà Trà tỉnh lại, nhìn chính mình hoàn hảo không hao tổn gì, ô, hắn giống như thật sự cái gì cũng không có làm? Cô có phải là quá cảnh giác rồi hay không? Vào ban đêm, Trà Trà lại cứ theo thường ngày đem chính mình bọc lại......
Liên tiếp ba ngày, Hoắc Kình đều an an tĩnh tĩnh thành thành thật thật, hai người mỗi người đắp chăn của mình.
Tới buổi tối ngày thứ tư.
Trà Trà tính toán tiếp tục bọc chăn.
Lúc không cẩn thận, dư quang nhìn thấy bộ dáng tổn thương của Hoắc Kình.
Hoắc Kình nhìn thẳng vào cô, có chút bất đắc dĩ, "Anh nói rồi, sẽ không động tay động chân."
Trà Trà mặt đỏ lên, cũng cảm thấy mình đã quá mức cảnh giác.
Không cần thiết đem chăn bọc chặt đến như vậy.
Vì thế.
Cô buông góc chăn ra, hướng về phía Hoắc Kình chớp chớp mắt, "Ngủ ngon."
"Ừm, ngủ ngon." Hoắc Kình cũng nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu.
Hoắc Kình chậm rãi mở mắt ra, tinh tế nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang ngủ say bên cạnh.
Hắn khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo kéo chăn......
Hôm sau.
Trà Trà mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, lập tức nhận thấy được có cái gì đó không đúng.
Cô rũ mắt, tức khắc thanh tỉnh hơn phân nửa.
Giờ phút này, cô đang nằm ở trong lòng ngực Hoắc Kình.
"???"
Kiều tiếu khuôn mặt nhỏ, tràn đầy mờ mịt.
Cô vẻ mặt mộng bức nhìn Hoắc Kình.
Lúc này, Hoắc Kình cũng tỉnh lại, cười cười nhìn cô, không đợi cô mở miệng, hắn liền bắt đầu giải thích.
"Anh không có động tay, cũng không có động chân, bảo bối......Là em chủ động."
Trà Trà nghe hắn nói, lập tức phản bác, "Không có khả năng! Em ngủ rất thành thật, như thế nào sẽ chạy đến lòng ngực của anh!"
Hoắc Kình ý bảo cô nhìn xem tình huống hiện tại.
Giọng nói đè xuống rất thấp.
"Bảo bối, đây là chăn của anh, em xác định lúc em ngủ không có đá chăn sao? Chăn đều bị em đá xuống dưới đất."
Cô nhanh chóng liếc mắt nhìn tình huống hiện tại.
"......" Thực mau, trầm mặc không hé răng.
Nhìn tình huống hiện tại tới nói, chăn của mình xác thật đang nằm dưới đất.
Mình cũng xác thật......Chui vào trong ổ chăn của hắn.
Hơn nữa, hắn hai tay......Cũng đích xác rất thành thật, cũng không giống trong kia ôm eo mình.
Ngược lại là mình, có một bàn tay đặt ở trên vai hắn......
Tựa hồ, mặc kệ nhìn như thế nào, mình cũng đều không thể chiếm lý.
Trà Trà bắt đầu chột dạ, ánh mắt mơ hồ nói sang chuyện khác, "Em đói bụng, mau rửa mặt ăn bữa sáng đi......"
"Được." Hắn nhàn nhạt cười, mặt mày tràn đầy ý cười.
Lại cứ, Hoắc Kình còn cố ý trêu chọc cô, cố ý nói một câu giấu đầu lòi đuôi.
"Vừa rồi, cái gì cũng không phát sinh, anh cái gì cũng không biết."
Trà Trà, "!!! Câm miệng!"
Rõ ràng chính là cái gì cũng không phát sinh!
Cô lại không cô chiếm tiện nghi của hắn!
Trà Trà trừng hắn một cái, hung ba ba từ trên giường bò lên, sau đó chạy vào toilet.
Hoắc Kình nhìn thân ảnh kia, khóe môi cười tràn đầy đắc ý.
Ai nha, tiểu bảo bối thật sự rất dễ lừa.