Trà Trà mới vừa cắn hai ngụm kẹo hồ lô đường.
Đang cân nhắc, về sau là một ngày một xâu kẹo hồ lô, hay là một ba xâu một ngày.
Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Là một dãy số xa lạ.
Cô thuận tay ấn xuống nghe, giây tiếp theo, lập tức truyền đến giọng nói của mẹ Yến mẫu.
"Yến Trà! Trong mắt mày còn có người mẹ này hay không?"
Trà Trà không chút suy nghĩ nghiêm túc nói, "......Không có."
Trong mắt cô, đã không có mẹ Yến, cũng không có cha Yến, càng không có Yến Thanh Mộng......
Loại vấn đề này hoàn toàn không cần suy tư.
Mẹ Yến rõ ràng là choáng váng.
Sau khi lấy lại phản ứng, lại là một trận mắng to.
Trà Trà bình tĩnh đem điện thoại ném qua bên cạnh, tiếp tục cắn kẹo hồ lô đường.
Đang ăn ngon lành, cô đột nhiên nhìn thấy Hoắc Kình đem kẹo que trên mặt bàn thu lại.
"!!! Anh đang làm cái gì vậy???"
Tiểu cô nương đứng bật dậy, hướng về phía hắn nhào qua, một tay đem kẹo trong tay hắn đoạt trở về, sau đó toàn bộ toàn bộ nhét vào túi nhỏ.
Động tác vừa nhưng vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn.
Hoắc Kình mặt vô biểu tình nhìn toàn bộ quá trình, lại lần nữa đen mặt, "............"
Hắn hận không thể ngay tại đây hỏi cô một câu, rốt cuộc là ăn quan trọng, hay là hắn quan trọng hơn.
Hoắc Kình đen mặt lên tiếng, "Em......"
Đột nhiên, Trà Trà nhanh chóng đánh gãy lời hắn nói, "Đừng nói chuyện, chờ một chút!"
Cô xoay người, chạy đến mép giường, tìm được điện thoại, sau đó cúp máy.
Mẹ Yến đang ở đầu dây bên kia hùng hùng hổ hổ đột nhiên bị nghẹn lại, "???" Bị cúp máy? Lại muốn đem mình kéo đen sao? Mình thật vất vả mới gọi được...... Còn chưa kịp nói chính sự.
Trà Trà buông điện thoại xuống, thuần thục kéo đen.
Làm xong hết thảy, cô quay đầu lại nhìn Hoắc Kình, "Anh vừa rồi muốn nói cái gì?"
Tiểu cô nương mềm mại, một bên nhìn hắn, một bên cắn một ngụm kẹo hồ lô, ăn đến cực kỳ vui vẻ.
Hoắc Kình đột nhiên cảm thấy, có chút vấn đề, vẫn là không nên hỏi tương đối tốt hơn, dễ dàng đau tim......
Lời nói đến bên miệng, lại bị hắn nuốt trở vào, "Không có gì, chính là muốn nói, em ăn kẹo hồ lô, liền ít ăn kẹo que một chút, ăn nhiều đối với thân thể không tốt, vốn dĩ muốn giúp em thu lại, không nghĩ tới phản ứng của em nhanh đến như vậy......"
Nhanh đến mức khiến hắn cho rằng hắn có phải hay không động vào đồ vật quan trọng của cô.
Thậm chí, hồi tưởng lại một chút, tình huống vừa rồi, không biết có phải là ảo giác hay không, Hoắc Kình tổng cảm thấy trong nháy mắt khi tiểu cô nương xông tới, mơ hồ từ trong mắt cô thấy được sát khí......
Quên đi, không thể lại nghĩ nữa, nếu tiếp tục nghĩ, hắn cảm thấy, hắn có khả năng sẽ lâm vào tự bế.
Trà Trà gật gật đầu, có chút ngượng ngùng cười cười, "Kỳ thật em cũng cảm thấy phản ứng của mình rất nhanh."
Dù sao cũng là cô yêu kẹo que nhất.
Tuyệt đối phải hảo hào đặt ở trong túi.
Hoắc Kình, "......" Em vẫn là tiếp tục ăn kẹo hồ lô đi.
Hắn hiện tại, tim rất đau.
Hoắc Kình thở dài, xoay người đi ra khỏi phòng.
Vừa lúc gặp được Hoắc Thu Đèn ở ngoài cửa không biết đã đứng bao lâu.
Hắn nhíu mày, trầm giọng nói, "Đến thư phòng nói chuyện đi."
Hoắc Thu Đèn gật gật đầu, thành thành thật thật đi theo phía sau Hoắc Kình.
Trong thư phòng.
Hoắc Kình tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, mặt vô biểu tình đem Hoắc Thu Đèn từ đầu đến chân quét một lần.
"Nói đi, chuyện gì."
Giọng nói của hắn lạnh lùng trước sau như một, không có cảm xúc dư thừa.
Hắn ôn nhu, từ đầu tới cuối, đều chỉ dành cho một người.
Hoắc Thu Đèn cúi đầu, giống như đang cẩn thận suy tư điều gì đó.
Hắn ta ở trong đầu sắp xếp lại ngôn ngữ, lại lấy thêm dũng khí, mới dám ngẩng đầu đối mặt với Hoắc Kình.
"Chú nhỏ, cháu......Cháu muốn hỏi chú một vấn đề."