Sau khi cúp máy, Hoắc Thu Đèn vẫn còn mê mang như cũ.
Trong trường học nghị luận, hắn ta tự nhiên sẽ hiểu.
Cũng không biết là bị những ngôn luận đó tẩy não, hay là tình huống như thế nào đó.
Hắn ta cư nhiên cũng cảm thấy Yến Thanh Mộng chơi thủ đoạn? Hắn ta tự giễu cười cười, đại khái, vẫn là chính mình không đủ kiên định đi!
Đợi chút nữa, nhìn thấy Yến Thanh Mộng, hảo hào nói chuyện một chút, có lẽ loại cảm giác này liền không còn.
Theo hắn ta thấy, Yến Thanh Mộng là thật sự thích mình.
Bằng không, sẽ không vì mình mà tự sát......
*
Trà Trà tan học, lúc cùng Hoắc Kình cùng nhau lên xe trở về.
Hoắc Kình bước chân đột nhiên dừng một chút.
Ánh mắt nhìn về một phía khác, tạm dừng vài giây.
Sau đó, lại đi theo Trà Trà lên xe.
"Anh nhìn đến cái gì vậy?" Trà Trà ôm đồ ăn vặt hỏi một câu.
Cô chú ý tới, hắn tạm dừng lại trong chốc lát.
Không biết nhìn thấy ai.
Lại hoặc là xảy ra chuyện gì?
Hoắc Kình giơ tay xoa nhẹ đầu của tiểu cô nương, đem người ôm vào trong lòng ngực, "Chỉ là nhìn thấy Hoắc Thu Đèn mà thôi."
"Nga, Hoắc Thu Đèn a." Cái người mắt mù kia?
Aizzzz, người Hoắc gia đều thông minh, chẳng lẽ gien ngốc, đều di truyền tới trên người Hoắc Thu Đèn rồi?
Người này cũng thực thần kỳ, cư nhiên nửa điểm thông minh và tài trí cũng không di truyền đến......
Chậc chậc, quá đáng tiếc!
Hoắc Kình cau mày, nhìn chằm chằm tiểu cô nương, duỗi tay đem đồ ăn vặt cô đang ôm đoạt lại đây.
Ánh mắt sáng quắc nhìn cô, "Về sau không được kêu tên của hắn!"
Giọng của cô mềm mại như vậy, như thế nào có thể tùy tùy tiện tiện kêu tên của bạn trai cũ?
Hắn không cho phép!
Trà Trà sửng sốt, cúi đầu nhìn đồ a vặt bị đoạt đi.
Lại nhìn bình dấm chua Hoắc Kình không thể hiểu được bị đánh nghiêng.
Đôi mắt đen láy chớp chớp, biểu tình vô tội mà lại mờ mịt, cô chậm rãi đem tay nhỏ vói vào trong túi.
Ở dưới ánh mắt của Hoắc Kình, chậm rì rì lại móc ra một bao đồ ăn vặt.
Trà Trà hào phóng xua xua tay, "Anh đoạt đi, liền cho anh ăn vậy, đừng khách khí, em còn thật nhiều thật nhiều."
Hoắc Kình, "............"
Tin hay không anh trở về liền đem đồ ăn vặt trong phòng em toàn bộ ném ra ngoài?
Hắn hầm hừ buông đồ ăn vặt trong tay xuống.
Rồi sau đó lại nhìn chằm chằm túi của tiểu cô nương trong chốc lát.
Hắn nghĩ không ra, túi này, thoạt nhìn rõ ràng cái gì cũng không có.
Nhưng mỗi lần cô đều có thể từ bên trong móc ra một đống rồi lại một đống đồ ăn vặt......
Trà Trà một bên ăn, một bên mơ hồ cùng Hoắc Kình nói lung tung, "Túi của em siêu lợi hại nga, anh không cần mơ ước nó! Sẽ dọa đến nó!"
Hoắc Kình, "......" A! Một cái túi......
Hắn sẽ mơ ước một cái túi nhỏ?
Thứ hắn muốn, từ đầu đến cuối đều chỉ có cô.
Nhìn Trà Trà trong lòng ngực ôm đồ ăn vặt, hắn hận không thể đem người bẻ ra nhìn xem, cái đầu nhỏ bên trong, rốt cuộc trang cái đồ vật gì lung tung rối loạn......
Từ từ.
Giống như có cái gì đó không đúng.
Hắn sắc mặt biến thành màu đen nhìn chằm chằm Trà Trà.
Lại bị cô tức giận đến nói sang chuyện khác.
"Anh đang nói chính sự với em, về sau không được kêu tên Hoắc Thu Đèn."
Trà Trà vô ngữ hừ một tiếng, "......Em đã biết, về sau kêu hắn là cháu trai."
Một người bạn trai cũ không quan trọng.
Cũng khiến hắn, luôn ghi tạc trong lòng......
Quỷ hẹp hòi.
Quỷ hẹp hòi!
Trà Trà trong lòng phun tào, một chút không cẩn thận, đem hai chữ kia phun tào ra tới, lời nói rơi xuống trong chớp mắt, liền khiến cô sửng sốt một chút.
"......" Cô ngẩng đầu, nhìn Hoắc Kình.
Ô, ta không phải cố ý nói ra.
Trà Trà đôi mắt ướŧ áŧ chớp chớp, vẻ mặt vô tội nhìn Hoắc Kình.
Ba giây đồng hồ sau.
Hoắc • đen mặt • Kình, yên lặng quay đầu đi, không dám lại nhìn tiểu cô nương đang tại tuyến lấy mạng.
Có chuyện hảo hào nói, đừng bán manh, thật sự muốn mệnh.