Cha Chu giơ ngón tay về phía Trà Trà, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, và tay giữa không trung cũng đang run lên vì tức giận.

Ông ta nhìn vẻ ngoài thẳng thắn và tự tin của cô, ông ta không nghĩ ra làm lại đối với cô tức giận.

".............."

Mẹ Giang ở một bên, nhìn bảo bối nhi nhà mình đang khóc nức nở, cơn tức giận dâng trào.

Bà ta kéo cha Chu ra, ánh mắt sắc bén quét một vòng trêи người Trà Trà.

"Còn nhỏ mà miệng lưỡi sắc bén, thật là đủ lợi hại a!"

Trà Trà đột nhiên lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, "Ồ, tôi biết tôi rất lợi hại, vì vậy bà không cần khen ngợi tôi."

Cũng không phải ai khen cô, cô đều thích.

Cũng giống như người trước mặt, cô không thích, lại còn khen cô, cô càng không thích!

Mẹ Giang, "..........." Ai khen cô chứ?

Mẹ Giang khác với cha Chu, cha Chu chủ yếu là giao tiếp với đối tác làm ăn, nhưng phần lớn thời gian mẹ Giang là giao tiếp trong vòng các phu nhân, đôi khi họ xé mặt nhau, phần lớn có thể bất động thanh sắc xé rách mặt người khác xuống đài mà không lên được nữa.

Vì vậy, kinh nghiệm của bà ta trong việc này hiển nhiên là cao hơn Chu cha nhiều.

Bà ta không cáu kỉnh hay mất kiên nhẫn, bắt đầu nhắm thẳng vào yếu điểm.

"Con người của tôi, từ trước đến nay luôn thích nói lời dùng trong giao tiếp, khen ngợi cô miệng lưỡi sắc bén đó là một cách nói dễ nghe.

Cách nói khó nghe, cái này được gọi là_______không giáo dưỡng!

Tuy nhiên, tôi không thể dùng giao dưỡng nói chuyện với cô, bởi vì cô không hề có cái gọi là giáo dưỡng.

Vì vậy, tôi sẽ nói thẳng với cô, Vân Nhạn nhà tôi, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của Giang gia tôi, còn cô, từ đâu tới một dã nha đầu? Cũng dám bắt nạt Vân Nhạn nhà tôi?"

Mẹ Giang hơi nhướng mày ánh mắt sắc bén nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Chu Kình Hoán sắc mặt lạnh đến cực điểm, anh ta cổ tay chuyển động, chuẩn bị cùng mẹ Giang động thủ.

Mẹ nó tính là thứ gì? Dám nói Trà Trà của hắn không có giáo dưỡng?

Lão tử không đem ngươi đánh răng rớt đầy đất, ta liền không mang họ..................

"Chu ca ca, đừng lộn xộn, điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của em!"

Trà Trà duỗi tay ra và kéo Chu Kình Hoán lại phía sau, ai nha, chính là đang xé mặt đây mà, đừng kéo chân sau cô!

Chu Kình Hoán bị ghét bỏ kéo chân sau, ".........." tâm tình phức tạp.

Trà Trà vuốt tay áo, nghiêng đầu nhìn chằm chằm mẹ Giang, "Giáo dưỡng là cái gì? Có ăn được không? Ăn có ngon không? Nếu là ăn ngon, tôi có thể cân nhắc đem nhặn nó trở về."

Mẹ Giang, "???"

Trà Trà vẻ mặt nghiêm túc, "Bất qua, tôi cảm thấy hẳn là nó không thể ăn, bởi vì trêи người bà cũng không có giáo dưỡng, hơn nữa, tôi nghe được giáo dưỡng nói với tôi rằng nó không nghĩ muốn nói chuyện với bà, nó rất coi thường bà, và nó cảm thấy ghê tởm khi nó nhìn thấy bà."

Mẹ Giang sắc mặt thay đổi, "Ngươi..............."

"À đúng rồi, bà nói Vân Nhạn của bà là viên ngọc quý trêи tay, tôi đây nói cho bà biết, tôi còn là cái bảo bảo đây! Các người còn muốn cô ta làm bảo bảo? Cô ta bao nhiêu tuổi rồi! "

Ai mẹ nó còn không phải cái bảo bảo???

Trà Trà đảo mắt về phía mẹ Giang không chút do dự, sau đó liếc nhìn Giang Vân Nhạn, người đang tức giận đến mức quên lau nước mắt.

"Nga, viên ngọc quý trêи tay của Giang gia, cô như thế nào không khóc nữa?

Tiếp tục khóc đi a, cố gắng hơn nữa, đừng khóc giả tạo như vậy! Có thể trong tương lai cô sẽ được đi làm diễn viên nha!"

Bảo bảo ngoan nhìn Giang Vân Nhạn cười toe toét.

Nhìn đến Giang Vân Nhạn trong lòng phát mao.

Thật đáng sợ!

Tại vì sao một cô gái nhỏ với khuôn mặt trong sáng và đơn thuần ở trước mặt tôi lại nói ra lời tàn nhẫn như vậy? Mẹ Giang gần như tắt thở.

Cha Chu đứng sau lưng mẹ Giang, vẻ mặt phức tạp, khóe miệng thỉnh thoảng giật giật.

Tuổi còn nhỏ, liền có thể đem mẹ Giang làm cho tức giận đến như vậy, xác thật rất lợi hại..........

A? Chờ đã, điểm chú ý của ông ta dường như sai rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện