Trà Trà không biết Thất Thất đang vui mừng vì điều gì.

Phải mất một lúc sau.

Chu Kình Hoán đột nhiên lên tiếng, trong lời nói tràn đầy mất mát, " Trà Trà, nếu em có một túi kẹo ʍút̼, vậy em nguyện ý chia cho anh mấy cây?"

Vấn đề này............

Trà Trà, "..........Em, em suy nghĩ một chút ."

Cô có chút hoảng.

Nếu nói là ba cây kẹo ʍút̼, sợ rằng tâm trạng hiện tại không tốt của Chu ca ca, sẽ càng tệ hơn.

Vậy...........

Cô có thể cho thêm một chút nữa!

Dù sao, nếu như..........

Nếu như, không nhất thiết phải tồn tại.

Cô ấy duỗi năm ngón tay ra với vẻ nghiêm túc, "Anh thấy được không?"

"Ừ." Anh ta ở trong lòng Trà Trà chỉ đáng giá năm cây kẹo ʍút̼.

Nó đã tăng thêm hai cây.

Thử nghĩ xem, độ hảo cảm cũng tăng lên không ít.

Chu giáo bá âm thầm tẩy não cho mình, thật nhanh, tẩy não thành công.

Anh mỉm cười cầm lấy sáu cây kẹo ʍút̼, bỏ vào trong túi của Trà Trà, "Thấy được sao? Sáu cây, em nguyện ý chia cho anh năm cái, như vậy anh so với em nhiều hơn một cây."

Về sau anh sẽ so với em nhiều hơn một chút.

Mãi mãi luôn như vậy.

"Sáu cây kẹo ʍút̼ này cũng là biểu tượng cho tình cảm của chúng ta, vậy nên em phải nhận lấy."

Trà Trà nghiêng đầu nhìn anh một cái, sau đó nhìn về phía kẹo ʍút̼ trong túi, "........Ân, được rồi, vậy thì sáu cây." Ôi, tình cảm của bọn họ đã trở thành sáu cây kẹo ʍút̼.

Có một điều nhiều hơn những gì cô ấy nghĩ trước đây một cây, và nó dường như cũng không thể không chấp nhận được, vậy........chấp nhận đi.

"Chu ca ca, anh thật tốt."

Trà Trà không chút keo kiệt khích lệ một câu, và cảm thấy chỉ khích lệ thôi không quá thích hợp, nên nhanh chóng bổ sung thêm: "Đúng rồi, về sau nếu có bất cứ chuyện gì, anh có thể tìm đến em! Em và anh là bạn tốt nhất."

Vừa mới cảm thấy vui mừng, rồi lại đột nhiên bị nhét thẻ người tốt và thẻ bạn tốt đánh cho Chu Kình Hoán, "............." một đám hỗn độn.

Liền không thể cho anh cao hứng vài phút sao?

Chu giáo bá trầm mặc.

Nhưng mà, mỗi lần đối mặt với bộ dáng kia của cô, anh không thể tức giận được, nhất thời nghĩ lại, thật sự đúng là bị cô ăn gắt gao,

Hơn nữa còn hãm sâu vào cả đời này anh sẽ không bao giờ thoát ra được.

ngày hôm sau.

Chu Kình Hoán cầm lấy một nắm cây kẹo ʍút̼ bỏ vào trong túi của Trà Trà.

Trà Trà tỏ vẻ khó hiểu, " Chu ca ca?"

Chu ca ca cười đến ôn nhu, "Đây là kẹo ʍút̼ của ngày hôm nay."

Trà Trà, "Hả? Chính là không phải ngày hôm qua đã đưa rồi a!"

Chu ca ca nghiêm trang nói, "Vậy thì hôm qua em ăn cơm, hôm nay sẽ không ăn sao?"

Trà Trà sững sờ một chút, suy nghĩ hai giây," Ân, muốn! "Hôm qua là ngày hôm qua, hôm nay là hôm nay, không có chuyện gì!

" Ah? Chu ca ca, tại sao lại có bảy cây?" Hơn ngày hôm qua một cây!

Nghe câu hỏi này, Chu ca ca khóe môi cong lên, tâm trạng vô cùng tốt.

"Đó là bởi vì anh nghĩ tình cảm của chúng ta hôm nay sâu sắc hơn ngày hôm qua một chút, cho nên nhiều hơn một cây."

"Hả? Là như vậy a!" Trà Trà đang suy nghĩ, cô cân nhắc lại, xem ra câu này cũng không có gì sai, "Vậy thì cảm ơn Chu ca ca !"

"Thật ngoan."

.............

Ngày thứ ba.

Chu Kình Hoán đã đưa cho Trà Trà tám cây kẹo ʍút̼ lý do cũng giống như ngày hôm qua.

Ngày thứ tư..............

Ngày thứ năm...............

Chu giáo bá giống như đã thông suốt, mỗi ngày điên cuồng tạo hảo cảm.

Bất tri bất giác.

Trà Trà phát hiện rằng dường như túi của cô ấy đã không thể đựng đủ Chu ca ca một lần cho kẹo.

Thật tuyệt, cô đếm một chút, thật nhiều thật nhiều.

Mười mấy cây?

Nga???

Chu ca ca đã đáng giá bằng mười mấy cây kẹo rồi sao?

Thật lợi hại!

Chính là.......... Chính là cảm thấy có nơi đó không đúng lắm..........
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện