Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Bên này Nam Sơn nôn nóng sốt ruột, đằng kia Cố Thăng lại trò chuyện vui vẻ.

Cô nhìn thấy Thạch Đầu bước từng bước về phía tủ áo, nhưng đành bất lực.

May mà Cố Thăng đã tính trước, dùng một ổ khóa to khóa tủ lại, nên có thể kéo dài thêm thời gian.

Bởi vì ánh sáng yếu, cho nên Thạch Đầu đi tới gần tủ áo thì mới phát hiện ra trên cửa có ổ khóa.

Chuyện này cũng không làm khó gã được, chỉ tốn thêm chút thời gian thôi.

Kế hoạch ban đầu của họ là trộm balo rồi bỏ chạy, mà toàn bộ quá trình sẽ không quá năm phút.

Hiện giờ xem ra thì tốn thời gian thêm chút. Thạch Đầu rất có lòng tin vào kỹ thuật bẻ khóa của gã, chỉ mong bị lố vài phút sẽ không xảy ra chuyện gì.

Gã nhỏ giọng nói với Thuận Tử:

- Cửa tủ có ổ khóa, mày phải chờ thêm một lúc nữa đấy.

- Mày nhanh lên đi.

Đây là lần đầu tiên Thuận Tử biết rõ chủ căn phòng ở cách gã khá gần, có thể trở về phòng bất kỳ lúc nào, gã lại chui vào phòng ăn trộm thế này, nên trong lòng cứ thấm thỏm lo lắng.

Thạch Đầu ngồi xổm xuống, miệng ngậm đèn pin. Gã nhìn kỹ kiểu khóa, trong lòng đã có cách, đoạn gã lấy một cọng kẽm nhỏ rồi chọt vào lỗ khóa.

Chỉ trong chốc lát, gã bẻ khóa một cách dễ dàng.

- Mở được rồi.

Gã lộ ra vẻ vui mừng, gỡ ổ khóa ra rồi nhẹ nhằng để xuống đất mà không phát ra tiếng động.

Sau đó Thạch Đầu đứng dậy, mở tủ với vẻ đắc ý.

Trong tủ áo có hai chiếc vali, bên trên còn có một cái balo màu vàng nhạt.

Thạch Đầu cũng chẳng quan tâm xem bên trong có gì, gã lấy vali ra để trên đất, còn balo thì đeo trên lưng.

Nam Sơn thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cô không chắc Thạch Đầu và người nhà họ Đào có phải cùng một bọn hay không. Nhưng nếu gã thấy được khúc xương trong balo, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Thời hạn năm phút cũng sắp tới, Nam Sơn tin cô nhất định có thể cản trở họ kịp lúc.

- Thuận Tử.

Thạch Đầu gọi đồng bọn gã, chờ tới khi Thuận Tử quay đầu lại, gã chỉ vali trên mặt đất rồi nói:

- Xong rồi, mỗi người xách một cái.

Thuận Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi chắc chắn bên ngoài không có ai đi tới đây, gã mới buông rèm xuống, rồi đi về phía Thạch Đầu.

Hai người đều xách một cái vali, trên cổ Thạch Đầu còn treo một cái túi.

Đúng lúc đó, luồng sức mạnh cản trở hành động của Nam Sơn biến mất, rốt cuộc cô cũng có thể khống chế cơ thể của mình rồi.

Nam Sơn do dự vài giây, cô thấy rối rắm không biết nên trở về cơ thể để nhắc Cố Thăng bắt trộm, hay là tự mình giải quyết hai gã này luôn.

Nghĩ tới sau khi hai tên trộm này biết bản thân bị lộ, rất có thể sẽ ném vali lại mà bỏ chạy, chiếc túi kia thì còn có thể mang theo. Hai gã này lại rành địa hình thôn Đào Nguyên, nhóm Cố Thăng còn lâu mới đuổi kịp.

Vì thế, Nam Sơn không hề do dự, trong lòng thầm hô to một tiếng: lên nào. Sau đó cái giường trong góc tường lập tức dựng đứng lên.

Đúng lúc Thạch Đầu trông thấy cảnh này. Gã đối mặt với chiếc giường, bèn nói với vẻ hoảng sợ:

- Xác chết sống dậy? Chúng ta mau đi thôi.

- Xác chết sống dậy gì chứ, là cái giường này tự bật dậy đó.

Thuận Tử cũng sợ hãi y như gã, nhưng vẫn lên tiếng sửa miệng.

- Nhà họ Đào kỳ dị quá, chúng ta mau chạy thôi.

- ... Ừ.

Thật ra thì Thạch Đầu muốn hỏi, bọn họ còn có thể thoát được à?

Nam Sơn cười khẩy một tiếng, muốn chạy à? Không có cửa đâu.

Cô ra một đòn thái sơn áp đỉnh, căn phong này cũng không lớn lắm, cửa lại nằm sau lưng bọn họ. Thạch Đầu và Thuận Tử chạy không kịp, bị Nam Sơn đè bẹp xuống đất.

Để tránh đè bọn họ bị thương, Nam Sơn cố tình chậm lại một chút.

Thuận Tử còn ổn, gã nằm ngửa ra dán xuống đất. Nhưng Thạch Đầu thì khổ rồi, sau lưng có cái túi, bị cấn rõ là đau. Gã cảm giác có thứ gì đó hình trụ chọt vào người gã.

- Chúng ta nâng nó lên đi.

Thạch Đầu chống tay lên ván giường, đoạn quay đầu một cách khó khăn rồi nói với Thuận Tử.

- Ừ.

Thuận Tử cũng bắt đầu gắng sức đẩy ván giường lên.

Nhưng mà chẳng có tác dụng gì cả, bọn họ dùng bao nhiêu lực lên giường thì nó sẽ phản lại bấy nhiêu lực, cứ như đang đối chọi với họ vậy.

Mà quá đáng hơn nữa chính là có nhiều lần bọn họ vất vả lắm mới chiếm được lợi thế, dời nó đi được một chút. Chưa kịp vui mừng thì chiếc giường đã tự đứng dậy, sau đó lại đè bọn họ với tư thế khó chịu hơn trước.

Dáng vẻ kia của nó giống như đang chỉnh tư thế vậy.

Cứ lặp lại vài lần như thế, Thuận Tử và Thạch Đầu sức cùng lực kiệt, không giãy giụa nữa.

Sau khi bọn họ bình tĩnh lại thì càng sợ hãi.

- Mày nói xem, chúng ta còn có thể sống sót à? Thuận tử hỏi với vẻ tuyệt vọng.

Thạch Đầu cố gắng chống đỡ.

- Có thể mà, tao cảm thấy con quỷ này muốn ép chúng ta ở lại, là vì nó thèm thuồng sắc đẹp của chúng ta đây mà.

Nam Sơn:???

- Mày nói có lý, nhưng tao không muốn làm cuộc giao dịch dơ bẩn này với nó đâu, thà làm với mày còn hơn.

Thạch Đầu:

- ... Mày đừng đoán mò nữa, có tao ở đây, nó sẽ không xem trọng mày đâu, tao đẹp trai hơn mày mà.

Đoạn gã buồn rầu, cảm thán:

- Có đôi lúc đẹp trai cũng có tội!

Nam Sơn:...

Cô thật nghe không nổi nữa, sau khi chắc chắn bọn họ sẽ không giãy giụa nữa, cô rời khỏi chiếc giường, quay trở về cơ thể mình.

...

- Hôm nay phổ cập kiến thức về cung hoàng đạo cho các anh tới đây thôi.

Cố Thăng hé môi nói:

- Dù sao cũng không thể hoàn toàn tin tưởng vào kiến thức cung hoàng đạo...

Nam Sơn cảm thấy bất đắc dĩ, cô mở mắt ra, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Cố Thăng.

- Thật à?

Cố Thăng tỏ vẻ kinh ngạc.

Anh không ngờ mấy tên trộm sẽ to gan đến cỡ này, họ còn ngồi lù lù ở đây kia mà, trắng trợn quá thể.

Cố Thăng nghĩ tới khúc xương ở trong túi, anh ra hiệu với hai người Đại Hắc bằng mắt, rồi lập tức đứng dậy đi về phòng.

- Sao thế?

Đại Hắc chẳng biết đã có chuyện gì.

Nam Sơn trả lời thay cho Cố Thăng:

- Có trộm vào phòng.

Đại hắc và Tiểu Hắc: Hả! To gan quá vậy.

Nhưng họ cũng không hỏi tại sao Nam Sơn lại biết chuyện này.

Cụ Đồng vẫn mải tán gẫu với ông chồng mình, không để ý tới tình huống của bọn họ.

Cửa vẫn khóa trái giống như lúc bọn họ ra khỏi phòng, Cố Thăng lấy chìa khóa mở cửa ra, rồi tiện tay mở đèn lên.

Anh liền nhìn thấy hai gã đàn ông bị đè ở dưới giường, hệt như hai con rùa đen bị ngã chống vó, trông buồn cười đến lạ.

Tiểu Hắc lên tiếng trách mắng:

- Đúng là mấy tên trộm không biết xấu hổ, ngay cả giường mà cũng muốn trộm luôn.

Thạch Đầu:...

Thân là một kẻ trộm có tự trọng, Thuận Tử vặc lại:

- Bọn tao không thèm.

Nếu để người trong nghề với Thuận Tử nghe thấy mấy lời này của Tiểu Hắc, nhất định gã sẽ bị cười chết luôn.

Tiểu Hắc cười nhạo nói:

- Chẳng lẽ không đúng à? Lòng người tham lam không biết đủ. Bọn bây trộm vali của anh Cố thì thôi đi, lại còn muốn đem cả giường theo. Tiếc là không đủ sức nên bị chiếc giường này đè bẹp.

- Mày nói bậy!

Thuận Tử bị nói tới mức đỏ mặt tía tai.

Tiểu Hắc:

- Hô hô, nói oan cho mày à? Đừng có bảo với tao là giường tự đè bọn mày nhá.

Thuận Tử:...

Đúng là thế mà!

Đại Hắc và Tiểu Hắc cùng nâng giường lên, họ phát hiện ra chiếc giường này cũng không nặng lắm, ánh mắt nhìn Thạch Đầu với Thuận Tử có phần khinh bỉ, hai tên trộm này yếu quá.

Sau khi Thạch Đầu và Thuận Tử hết bị đè thì lập tức muốn bỏ chạy, nhưng đã bị hai người Đại Hắc và Tiểu Hắc hợp sức bắt lại.

Đại Hắc lấy cái túi treo trên cổ Thạch Đầu, rồi ném vào lòng Nam Sơn.

- Em xem xem, có mất gì không!

Nam Sơn xoay lưng lại, xem cho có lệ rồi đáp:

- Không thiếu gì hết.

Cô biết Thạch Đầu và Thuận Tử vẫn chưa mở túi của mình ra, cho nên càng không thể trộm đi thứ gì đó được.

Cũng không biết Đại Hắc tìm đâu ra hai sợi dây thừng, trói hai tên trộm lại như bánh chưng.

- Hai gã này nên xử lý sao đây?

Đại Hắc hỏi Cố Thăng.

Cố Thăng tìm đại một cái ghế, rồi ngồi xuống.

- Để tôi hỏi bọn họ vài câu đã.

Đoạn anh nhìn về phía Thạch Đầu:

- Tên gì, mấy tuổi, nhà ở đâu?

Anh vừa dứt lời thì cụ Đồng đã mở cửa bước vào, bà nhìn thấy hai người Thạch Đầu bị trói chặt, ngồi dưới đất thì rất kinh ngạc!

- Tôi tính hỏi mấy cô cậu có ăn dưa hấu không, mới lấy từ trong giếng ra đấy.

Bà chỉ gậy vào hai người đang ngồi trên mặt đất, rồi mở miệng hỏi Cố Thăng:

- Sao bọn họ lại ở đây vậy?

Thạch Đầu nhìn thấy cụ Đồng thì như gặp được cứu tinh.

- Bà nội Đồng, mau cứu cháu với.

- Cả cháu nữa.

Thuận Tử cũng lên tiếng.

Cố Thăng nhướng mày hỏi:

- Hai bên quen nhau à, hai người này vào phòng tôi ăn trộm gì đó, đúng lúc bị bọn tôi bắt được.

- Sao mấy đứa lại đi trộm đồ nữa rồi, sao không chịu học điều tốt vậy hả?

Cụ Đồng có vẻ xấu hổ đối với hành vi của Thạch Đầu và Thuận Tử, bà cầm gậy đánh mạnh lên người lên họ. Hai gã đấy bị đau đến nhíu mày lại, nhưng không dám lên tiếng

Hai người họ còn đang hi vọng cụ Đồng có thể cứu lấy bọn họ.

Cụ Đồng thở dài nói:

- Hai người này là người trong thôn chúng tôi, đứa to con hơn chút là Thạch Đầu, đứa nhỏ hơn là Thuận Tử. Cha mẹ tụi nó đều mất cả rồi, tụi nó được người trong thôn nuôi lớn. Sau này ra ngoài một chuyến thì học thói xấu.

Bà nhìn hai người kia với vẻ chỉ tiếc rèn sắc không thành thép.

- Tôi đảm bảo tụi nó sẽ không tái phạm nữa đâu. Cậu thấy đấy, đồn cảnh sát cũng xa. Cậu có thể nể mặt tôi, tha cho tụi nó một lần được không. Nếu bọn nó còn tái phạm, bị mấy người bắt được, tôi nhất định sẽ đích thân dẫn bọn nó tới đồn cảnh sát.

- Mấy người thấy có được không?

Cụ Đồng hỏi với giọng tha thiết.

- Đúng thế, bọn tôi biết sai rồi, tuyệt đối sẽ không dám tái phạm nữa đâu. Nếu bị mấy người bắt được lần nữa, hai người bọn tôi sẽ đi tự thú.

Thạch Đầu và Thuận Tử đồng thanh nói.

Thạch Đầu thật sự cảm thấy không thể đụng vào Cố Thăng nữa, gã nhớ tới lần trước muốn phá xe trộm đồ, chiếc xe không người lái cũng tự khởi động. Lần này cũng giống thế, cái giường này cũng đối chọi với họ. Nếu còn lần sau, không chừng lại có thứ gì đó sống lại.

Không ngờ hai người này được người trong thôn nuôi lớn, dù Cố Thăng và Nam Sơn có muốn dẫn họ tới đồn cảnh sát, dân trong thôn cũng sẽ niệm tình cũ mà cản lại thôi.

Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Cố Thăng đồng ý, dứt khoát bán ân tình cho cụ Đồng.

- Có thể. Đại ca, Tiểu Hắc cởi trói cho bọn họ đi.

Đại Hắc và Tiểu Hắc là thân tín của Cố Thăng, nên cũng không phản đối ý kiến của anh.

Cụ Đồng thấy vậy, cười gượng hỏi:

- Tôi thay mặt họ cảm ơn mọi người. À mọi người còn muốn ăn dưa hấu không?

- Không cần đâu, bọn tôi nói chuyện thêm một lát rồi đi ngủ.

Cụ Đồng gật đầu nói:

- Cũng được, người trẻ tuôi ngủ sớm dậy sớm có lợi cho sức khỏe.

Vừa được tự do, Thạch Đầu và Thuận Tử lập tức bỏ chạy ra ngoài, bọn họ không muốn ở đây dù chỉ một phút.

Cụ Đồng lắc đầu lộ vẻ bất đắc dĩ, rồi vội đuổi theo.

Chờ sau khi bọn họ đi hết rồi, Cố Thăng vội vàng đóng cửa lại.

- Chúng ta chờ thêm chút nữa, trước giờ cụ Đồng ăn dưa hấu sẽ đi ngủ liền, chắc lần này cũng thế.

Cố Thăng ngồi xuống mép giường.

Ngoài cửa số truyền tới tiếng quát lớn của cụ Đồng, mà Thạch Đầu và Thuận Tử xem bà như trưởng bối, nên chỉ đành ngoan ngoãn nghe mắng.

Cụ Đông thấy thái độ nhận lỗi của họ khá tốt, mới để bọn họ rời đi. Trong lòng bà cụ cũng biết rõ, nếu không thật lòng hối cải thì cụ nói gì cũng vô dụng.

Chừng nửa tiếng sau, cụ Đồng cùng với ông chồng già trở về phòng ngủ.

Mắt thấy phòng hai cụ đã tắt đèn rồi, nhưng một lát sau lại truyền ra tiếng lẩm bẩm.

Cố Thăng và Nam Sơn lập tức chạy về phía phòng Mạnh Thanh Hà, Đại Hắc và Tiểu Hắc đứng canh chừng, chú ý động tĩnh xung quanh.

Anh nhanh chóng mở khóa, rồi hai người lách mình bước vào phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện