Dịch: Lãnh Nhân Môn

***

- Tránh xa tôi ra.

Tiếng Đại Bạch không lớn không nhỏ, đủ để cho Cao Thuận nghe thấy, cũng tò mò quay qua nhìn.

Nói thì chậm mà diễn ra lại nhanh, Đại Bạch dồn sức đẩy Nam Sơn văng ra như một chiếc lò xo.

Nam Sơn yên tâm rồi, dẫu gì thì Đại Bạch cũng đã làm đúng kịch bản.

Nhưng anh lại phát huy ‘nhanh độc chuẩn’ mà cô nói đến cực hạn, cô căn bản không thể khống chế lực độ khi ngã vào người Cao Thuận.

Theo như kế hoạch cũ là ngã vào trong lòng của hắn, cho nên trong lúc vội vàng, cô chỉ có thể đổi kế hoạch, thuận thế trở thành tông ngã ông ta ta.

Cả người Nam Sơn lao về phía Cao Thuận, cô quơ tay loạn xạ, hoảng sợ kêu to:

- Tiên sinh, mau tránh ra.

Chuyện xảy ra quá nhanh, đợi Cao Thuận kịp phản ứng thì đã muộn rồi.

Ông ta bị Nam Sơn va phải, ngã lăn ra đất.

Trong lúc Nam Sơn bổ nhào về phía ông ta thì đầu óc cũng đang vận hết tốc lực suy nghĩ, tay mình nên chộp vào chỗ nào trên người Cao Thuận đây, vai hay ngực nhỉ?

Cô đột nhiên đổi ý, tuy rằng tiếp xúc với quần áo mặc trên người cũng có thể xuyên được, nhưng nếu chạm vào da của ông ta thì sẽ bảo đảm hơn.

Cuối cùng, bàn tay của cô dời từ vai lên cổ của hắn.

Hai bàn tay của Nam Sơn bóp chặt lấy cổ của Cao Thuận không buông.

Đại Bạch ở bên cạnh cũng ngu người đứng ngây ra như phỗng.

Đại Bạch che miệng, vừa rồi có phải anh mạnh tay quá không, có vẻ như Cao Thuận bị đụng rất đau, mặt mày nhăn hết cả lại.

Anh mở to hai mắt, rốt cuộc Nam Sơn muốn làm gì đây?

Đã nói tiếp xúc thân thể mà, sao cuối cùng lại thành ra mưu sát thế này? Lại còn trắng trợn như thế….

Quý cô mặc đồ đỏ bên cạnh bị biến cố này dọa sợ tới mức làm rơi cả ly rượu.

Động tĩnh khá lớn khiến người xung quanh đều nhìn về phía này. Vừa nhìn qua tình hình này ai cũng nghĩ là Nam Sơn định giết người. Có người vội vàng chạy tới, muốn kéo cô ra.

Nam Sơn buông tay ra, cô rút khăn tay trong túi áo của Cao Thuận, lau rượu bị văng lên mặt cho hắn.

Sau đó mới hốt hoảng đứng dậy:

- Ông không sao chứ, không phải tôi cố ý, là có người đẩy tôi.

Cao Thuận thở hổn hển, xua tay liên hồi.

Vừa rồi ông ta đứng ngay bên cạnh nên biết là do người đàn ông mặt lạnh kia đẩy cô gái này về phía mình.

Chuyện này cũng không thể trách cô ấy được, chỉ là cách cô đụng ngã người khác đúng là khá đặc biệt.

Cũng may mà cô gái này chỉ vịn lấy cổ mình thôi chứ không bóp mạnh.

Cãi nhau thì cãi nhau, Cao Thuận vẫn nhìn ra vẻ quan tâm trong mắt Đại Bạch.

Những người có thể tới tham gia bữa tiệc rượu này đều có máu mặt cả.

Ông ta không biết rõ bối cảnh của bạn trai cô gái này, nên vẫn là đừng làm khó dễ gì thì hơn.

- Tại sao lại có người phụ nữ ngu ngốc như cô chứ, đi theo tôi.

Gì thế? Nam Sơn đột nhiên tỉnh ngộ, Đại Bạch đang diễn theo kịch bản tổng tài bá đạo đây mà.

Đại Bạch gầm to một tiếng với Nam Sơn, kéo tay cô lôi phăm phăm ra cửa.

Hốc mắt Nam Sơn đỏ bừng, mím môi không nói câu nào, cúi đầu cun cút đi theo anh.

Trong lòng thì thầm nghĩ, Đại Bạch đúng là thông minh.

Người xung quanh bị khí thế của anh dọa cả rồi, nên không ai dám ngăn cản.

- Người này trông lạ thế, không biết là đại thiếu gia nhà ai.

- Nhìn nam tính quá, đúng kiểu tôi thích đấy.

- ….

Hai người bỏ ngoài tai những tiếng xì xào bàn tán, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy khỏi hiện trường.

Vừa ra khỏi cửa, Đại Bạch đã buông tay Nam Sơn ra:

- Xin lỗi cô nhé.

- Không có gì.

Nam Sơn xua tay, lại hỏi:

- Anh phát huy rất tốt, sao mà nghĩ ra được kịch bản này đấy?

Đại Bạch đi ở phía trước, đáp:

- Tiểu Mi thích xem đủ loại tiểu thuyết, gì mà cô vợ nhỏ của tổng tài bá đạo, tình yêu hào môn, lúc tôi thấy chán cũng có coi thử nên mới nhớ.

Quả nhiên, Đại Bạch diễn theo kịch bản của tổng tài bá đạo.

Gió đêm thổi qua mang theo cảm giác mát lạnh.

Nam Sơn nổi da gà, vì cô mặc lễ phục nên bất giác đưa tay lên ôm lấy vai.

Đại Bạch thấy thế nên nhanh chóng cởi áo vest ra, khoác lên vai cô.

- Đi thêm một đoạn là có thể bắt được xe rồi.

- Ừ, cảm ơn.

Đại Bạch quả nhiên người cũng như tên, là một chàng trai ấm áp dịu dàng.

Hai người lại đi thêm một đoạn nữa đến trạm xe bus.

Trong lúc đợi xe, Nam Sơn cẩn thận xếp gọn chiếc khăn tay cô lấy được của Cao Thuận lại, bỏ vào trong túi xách của mình.

Đại Bạch thấy thế thì hỏi:

- Cô còn giữ chiếc khăn tay này làm gì?

Đương nhiên là ngày mai ôm nó ngủ phòng hờ rồi.

Nam Sơn nghĩ một lúc, đang định trả lời.

- A, tôi hiểu rồi.

Đại Bạch sờ cằm:

- Cô muốn giặt sạch rồi trả lại cho Cao Thuận đúng không, vậy thì sẽ có thêm cơ hội tiếp xúc với ông ta rồi.

Hử?! Nam Sơn gật đầu, không nói gì nữa.

Cô nhìn anh một cái, ôi lại còn biết chơi chiêu nữa kìa, dù rằng cô không định làm như thế.

Trùng hợp chính là hóa ra Đại Bạch cũng ở cùng hướng với Nam Sơn.

Vừa hay đỡ tiền gọi hai chiếc xe.

- Tôi đi đây, mai gặp nhé.

Nam Sơn xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt Đại Bạch.

Đại Bạch chào lại:

- Đi đường cẩn thận.

….

Đêm nay, Nam Sơn như ý xuyên đến phòng của Cao Thuận.

Người nằm bên cạnh là vợ hợp pháp của ông ta ta, Chương Hiểu Thi.

Nam Sơn chỉ ngây ra nhìn mặt Cao Thuận một giờ.

Thấy không lấy được tin tức hữu dụng nào, nên cô lại quay về thân thể của mình.

Thành bại ra sao còn phải chờ đến tối ngày mai.

….

Lúc cô vừa mới tới văn phòng Tiểu Mi đã lập tức chạy đến. Đại Bạch thì sáng sớm đã đi ra ngoài, chưa quay về.

- Nam Sơn, có manh mối gì không?

Nam Sơn thành thật lắc đầu:

- Không có.

Tiểu Mi cũng không bất ngờ lắm, an ủi cô mấy câu. Sau đó lại nói:

- Nghe nói đồ ăn trong bữa tiệc ngon lắm.

Nam Sơn nhìn đôi mắt lấp lánh ánh sao của Tiểu Mi, đột nhiên hiểu ra đây mới là điều cô ấy tha thiết muốn hỏi.

- Chẳng ăn được tí nào.

Nam Sơn lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Lúc ấy chỉ lo đuổi theo Cao Thuận, nào còn tâm trạng đâu mà ăn với uống.

Tiểu Mi vỗ vai Nam Sơn một cái thật mạnh:

- Đúng là phí của trời!

Cô tỏ ra vô cùng đau đớn.

Nam Sơn: …..

Một giờ chiều, Nam Sơn gặp được Minh Hoa.

Giống hệt Tiểu Mi, Minh Hoa vừa mở miệng đã hỏi cô có tìm được manh mối hữu dụng nào không.

Nam Sơn lắc đầu:

- Tạm thời không có, đợi buổi tối mới có kết quả.

- Nắm chắc được mấy phần?

Nam Sơn giơ tám ngón tay ra.

Minh Hoa vỗ ngực thở phào, vốn dĩ cô nghĩ chừng năm phần là đủ lắm rồi.

- Mình chỉ có thể tìm ra được nơi Cao Thuận hẹn hò với ả bồ nhí kia thôi, còn lại phải dựa vào mọi người đấy.

Cách bài trí mỗi phòng ở sơn trang nghỉ dưỡng này đều khác nhau, đến lúc đó cô có thể quan sát cách bài trí trong phòng để đoán xem cụ thể Cao Thuận đang ở phòng nào.

Tiểu Tửu đột nhiên vỗ lên mặt bàn:

- Không thành vấn đề, chỉ cần tìm ra số phòng là được rồi, chuyện còn lại cứ giao hết cho bọn tôi.

Minh Hoa nghĩ một lúc, lại nói với ba người bọn họ:

- Hôm nay Nam Sơn là tổng chỉ huy, mọi người đều phải nghe cô ấy sắp xếp. Chiều nay tôi phải đi xem mắt, tối mới về được.

- Tuân lệnh.

Tiểu Tửu và Tiểu Mi đồng thanh đáp.

Đợi Minh Hoa rời đi thì Tiểu Tửu đã nôn nóng hỏi ngay.

- Nam Sơn, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?

Nam Sơn tựa lưng lên ghế dựa, có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của cậu ta.

Cô ho một tiếng, lại hắng giọng nói:

- Chiều nay Tiểu Mi cứ xem phim đi, còn Tiểu Tửu cứ chơi game cũng được.

- Hả?

Tiểu Tửu há miệng hả thật to, còn ngoáy ngoáy lỗ tai của mình.

Là cậu ta nghe nhầm à? Sao Nam Sơn lại bảo cậu chơi game.

Nam Sơn buông tay:

- Đúng như cậu nghĩ đấy.

- Bảo cậu chơi game cậu không thích chứ gì.

Tiểu Mi lấy một gói khoai tây chiên ra:

- Ngoan, nghe lời Nam Sơn nói không sai được đâu.

Tay cô loáng một cái, mở website lên để tìm phim xem.

Tiểu Tửu thấy vậy thì không sợ gì nữa.

Chỉ một lát sau, cả phòng làm việc chỉ toàn tiếng gõ bàn phím lóc cóc với tiếng cười quỷ dị của con gái.

….

Cửa phòng làm việc mở ra, Đại Bạch bước vào trong.

Anh mặc áo phông màu trắng, đổ mồ hôi nhễ nhại làm ướt nhẹp cả áo, loáng thoáng thấy được tám múi cơ bụng.

Anh vừa vào lập tức rót một ly nước lớn rồi ngửa đầu tu ừng ực.

Có ít nước rỉ ra bên môi, lăn xuống lồng ngực, trông vô cùng gợi cảm.

Nhưng cảnh đẹp thế này lại không ai thèm ngó ngàng.

Nam Sơn đang gục đầu xuống bàn ngủ trưa, hai người còn lại thì kẻ chơi game người xem phim.

Đại Bạch thấy cảnh này thì cơ mặt co giật.

Phòng làm việc này sắp tèo tới nơi rồi, vậy mấy hôm nay mình theo dõi gã Cao Thuận kia như thằng ngốc để làm quái gì chứ.

Đau tim quá đi mất!

Đêm nay là đêm cực kỳ quan trọng, mấy người ăn qua loa xong thì tụ tập lại với nhau, chờ nghe Nam Sơn an bài.

Theo như kết quả theo dõi của Đại Bạch hôm nay thì đúng ba giờ chiều, Cao Thuận đã lái xe đến sơn trang nghỉ dưỡng rồi.

- Đêm nay Đại Bạch tiếp tục mai phục ở cửa ra vào của sơn trang, tốt nhất là gọi thêm cả bà Chương theo đi.

Nam Sơn quay lại nhìn Tiểu Mi:

- Tiểu Mi em phụ trách theo dõi camera.

- Vậy còn tôi?

Tiểu Tửu hăng hái hỏi.

Nam Sơn ngẫm nghĩ một lúc lại nói:

- Tiểu Tửu thì tùy cơ ứng biến nhé.

Tiểu Mi thấy Nam Sơn bình tĩnh sắp xếp nhiệm vụ như thế, trong lòng cũng thêm vài phần tin tưởng đối với cô.

Có chút kích động, thời khắc mấu chốt thế này, mình không thể để hỏng việc được, Tiểu Mi thầm nhủ trong lòng.

- Nam Sơn, vậy đêm nay chị làm gì?

Tiểu Mi chớp đôi mắt lấp lánh, hỏi, mặt mày đầy vẻ sùng bái.

- Đương nhiên là…

Về nhà ngủ rồi.

Nam Sơn nói đến miệng, phát hiện không đúng nên vội sửa lời:

- Về nhà chuẩn bị vũ khí bí mật, tóm lại tối nay mọi người cứ chờ tin tức của tôi đi.

- Được.

Tiểu Mi gật đầu như gà mổ thóc, vũ khí bí mật là gì thế nhỉ, nghe thôi cũng thấy lợi hại lắm rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện