Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

``

Tạ Dung vừa nói ra, Nam Sơn và Cố Thăng lập tức liếc nhau một cái, lẽ nào Lục Văn Nguyêt không phải tự tử chết ư? Trong đầu họ cùng xuất hiện một nghi vấn.

Hai người nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, vểnh tai lên nghe động tĩnh bên ngoài.

- Không có thật à? Khinh Huyên em đừng gạt anh.

Dường như bản thân Tạ Dung cũng phát hiện ra điều gì đấy, hỏi với vẻ nghi ngờ.

Hình như Trữ Khinh Huyên ở đầu dây bên kia đang nổi nóng, nên Tạ Dung liên lục cười xòa:

- Không phải anh không tin em, gã kia lại gọi điện tới nữa, em tuyệt đối đừng giấu diếm chuyện gì hết.

Tạ Dung tiếp tục nghe Trữ Khinh Huyên nói chuyện, anh ta bước tới cửa sổ, nhìn dòng xe phía dưới, nhíu mày lại.

- Em khoan sốt ruột, anh đang ở công ty OSS, chờ anh giải quyết xong chuyện ở đây sẽ tới tìm em mà. Chúng ta từ từ bàn bạc.

Tay phải Tạ Dung gõ lên bàn, dáng vẻ cực kỳ kiềm chế để không bùng nổ.

- Anh cúp máy đây, lâu như vậy, chắc Cố tổng sắp đến rồi.

Tạ Dung đi tới ghế sô pha, ngồi xuống, trong tay cầm một lý nước trà lạnh buốt, nước cũng sắp hết.

Trông dáng vẻ của anh ta thì hình như đang bị người nào đó uy hiếp rồi.

Lúc Nam Sơn nhớ tới lần trước nhập vào đồ trong nhà Tạ Dung, anh ta đang gọi điện thoại, dáng vẻ giống như bị uy hiếp.

Cô cứ tưởng là chuyện trong giới giải trí, bây giờ nghĩ lại nhất định là chuyện mấy tấm ảnh của Tạ Dung và Lục Văn Nguyệt.

Lúc này người kia lại gọi thẳng cho Tạ Dung, làm sáng tỏ chuyện đó không phải do gã làm, lại nói Trữ Khinh Huyên đã từng tới nhà Lục Văn Nguyệt.

Bởi vậy có thể thấy, chắc hẳn người này quen biết với Lục Văn Nguyệt nên mới biết nhiều như thế, chắc chắn có quan hệ không tệ với cô ấy.

Nhưng tên này lại không báo cho cảnh sát, giấu nhẹm đi, ý đồ lừa tiền Tạ Dung. Từ đó chỉ có thể nói rõ hai điểm, thứ nhất người này vô cùng thiếu tiền, thứ hai gã đã phụ lại tình bạn giữa gã và Lục Văn Nguyệt.

Nam Sơn nhìn màn hình theo dõi không còn động tĩnh, hỏi:

- Chúng ta có thể đi ra rồi.

- Ừ.

Cố Thăng đoán chừng thời gian cũng không kém lắm, chắc bên Tạ Dung cũng không xảy ra chuyện gì nữa đâu.

Ai ngờ lúc này, điện thoại Tạ Dung lại reo lên, đúng là nghiệp vụ bận rộn.

Cố Thăng và Nam Sơn bất đắc dĩ ngồi xuống.

- Cái gì? Tạ Dung trợn mắt.

- Anh xác định weibo kia là tài khoản phụ của Lục Văn Nguyệt chứ?

Đoạn chỉ nói một câu “ Tôi biết rồi” thì cúp máy.

Anh ta cười khổ, lẩm bẩm:

- Thông báo hẹn giờ sao? Đúng là đến chết cũng không bỏ qua cho tôi mà.

Lại thở dài.

- Cô từng nói với tôi, lúc đi du lịch ở nước ngoài sẽ để lại một bất ngờ cho tôi, không ngờ là chuyện này.

- Lục Văn Nguyệt, ánh trăng biến mất.

Nam Sơn đọc lại mộ lần, cô cảm thấy tên weibo này có phần tiên đoán điềm xấu.

Người đã chết cũng không phải biến mất. Xem ra cô ấy đã lường trước hôm ấy Tạ Dung sẽ công bố tình cảm, mới có thể tạt một chậu nước vào lúc nhiều người chúc phúc nhất.

Lục Văn Nguyệt luôn dịu dàng với Tạ Dung, dù nửa năm gần đây, hai người bọn họ luôn cãi nhau, cô ấy cũng nói khá nhiều lời tàn nhẫn nhưng chưa làm lần nào cả.

Tạ Dung chưa từng nghĩ tới, cô ấy sẽ công bố quan hệ của hai người lên mạng xã hội.

Lục Văn Nguyệt muốn trở thành vợ có danh có phận của anh ta, nhưng lại không hy vọng giới truyền thông chú ý nhiều tới cô. Quan trọng nhất là cô ấy muốn bảo vệ con mình, không bị giới truyền thông quấy rầy.

Tạ Dung chưa từng nghĩ tới Lục Văn Nguyệt sẽ ra một đòn như thế, công bố quan hệ hai người họ một cách quang minh chính đại.

Có lẽ cô ấy đã đoán được anh ta và Trữ Khinh Nhuyệt sẽ công khai tình cảm vào ngày kỷ niệm một năm yêu nhau. Lúc cãi nhau, anh ta từng lỡ miệng nói hớ ra.

Tạ Dung lại có chút hối hận, nếu không phải anh ta nói cho Lục Văn Nguyệt biết ngày công khai, cô ấy cũng sẽ không đặt giờ phát weibo.

Giờ cô ấy đã chết, cũng không ai biết được sự thật rồi.

...

Không tới năm phút, có người gõ cửa văn phòng, người bước vào chính là luật sư Du ở công ty Tạ Dung.

- Là tôi.

Luật sư Du nhìn vẻ mặt suy sụp của Tạ Dung.

- Cố tổng quên hẹn rồi à?

Vừa rồi luật sư Du nghe điện thoại, chuyện hết sức cấp bách nên anh ta luôn ở bên ngoài gọi điện thoại. Vốn anh ta định chờ Cố Thăng tới thì tạm chấm dứt cuộc nói chuyện.

Nào ngờ anh ta nói xong với người ở đầu dây bên kia, mà vẫn không thấy Cố Thăng và nhóm luật sư của anh đâu.

- Anh ta sẽ không quên đâu.

Tạ Dung đáp, thời gian gặp là do Cố Thăng hẹn.

- Có lẽ có chuyện gấp gì đấy làm chậm trễ thôi.

Luật sư Du cũng đã đến rồi, dựa vào tính cách cẩn thận của Tạ Dung, chắc anh ta sẽ không để lộ ra thêm chút gì nữa, hai người Cố Thăng và Nam Sơn mới đi ra bằng đường cũ.

Trên đường đi, Cố Thăng cúi đầu nhắn tin, báo cho luật sư của anh có thể tới rồi. Lại quay sang nói với Nam Sơn:

- Lát nữa cô giả bộ làm thư ký của tôi, đứng bên cạnh tôi.

- Ừm.

Cố Thăng thuận lợi hội hợp vời luật sư của anh ở cửa ra vào, luật sư anh mời là một người đàn ông trung niên, họ Đậu. Đôi mắt luật sư Đậu nhỏ xíu, luôn híp lại, người không biết còn tưởng lầm ông ấy đang cười. Ba người họ cùng bước vào văn phòng.

Vừa nhìn thấy Tạ Dung đang ngồi trên ghế salon, Cố Thăng hé môi nói:

- Để hai người đợi lâu rồi, khi nãy có chút việc phải xử lý nên đến muộn.

Tạ Dung thấy Cố Thăng tới, vội đứng dậy.

- Tôi cũng không vội.

Cố tổng không lên tiếng, thầm nghĩ, đời tới khi Tạ Dung nhìn thấy những điều khoản bồi thường kia thì hẵng vội.

Hai người bắt tay nhau, luật sư hai bên cũng bắt tay.

Luật sư Đậu lấy giấy tờ trong túi hồ sơ ra.

- Đây là những khoản bồi thường mà chúng tôi đã soạn ra với các căn cư liên quan. Hai người xem đi, nếu có chỗ nào không thích hợp thì chúng ta có thể bàn lại.

Luật sư Du từng nghe qua danh tiếng của vị luật sư Đậu này, người này luôn cười tủm tỉm khiến người khác cảm thấy hiền hòa, thật ra ông ta là một con cáo già.

Luật sư Du không dám khinh thường. Sau khi nhận lấy giấy tờ thì nghiêm túc lật từng tờ một ra xem, càng ngày càng nhíu chặt mày. Anh ta so sánh hợp đồng, lại xem thêm lần nữa.

Hơn nửa tiếng trôi qua, anh ta ý đồ tìm ra chỗ không ổn.

Mà Tạ Dung lại không rành về luật pháp, chỉ có thể sốt ruột nhìn số tiền bồi thường lớn kia.

Nhóm Cố Thăng cũng không vội.

Luật sư Đậu quay đầu nói với Nam Sơn đang đứng đấy:

- Cô lấy ly trà dùm tôi, lát nữa còn phải đánh một trận nữa.

Nam Sơn nghe lời đi rót nước, một lúc sau thì quay trở lại.

Hai người kia đã tranh luận có căn cứ, xem ra luật sư Đậu đang chiếm ưu thế, những chỗ không ổn mà luật sư Du đưa ra đều được luật sư Đậu giải thích rõ ràng.

- Ông nhìn lại chỗ này đi.

Luật sư Du nói, rõ ràng trong phòng đang mở máy lạnh, nhưng mồ hôi trên trán vẫn chảy xuống.

Luật sư Đậu thật lợi hại, hoàn toàn treo anh ta lên đánh.

Nếu không thể tranh thủ chút lợi ích cho Tạ Dung, e là lãnh đạo cấp cao sẽ trách móc anh ta mất.

Luật sư Đậu nhìn điều khoản kia, đôi mắt nhỏ híp lại.

- Đúng là không ổn.

Luật sư Du thở phào nhẹ nhõm, dù gì cũng có thể chứng tỏ bản thân hữu dụng, chợt nghe luật sư Đậu nói:

- Căn cứ theo điều này có thể chứng minh, mức bồi thường vẫn chưa đạt, phải tăng tiền lên.

Nghe xong, luật sư Du thiếu chút nữa thì phun ra máu, ánh mắt Tạ Dung nhìn anh ta càng ngày càng tệ.

Kết quả cuộc bàn bạc chính là số tiền bồi thường của Tạ Dung không giảm lại tăng thêm.

- Này có hơi nhiều đấy.

Tạ Dung chưa từ bỏ ý định, anh ta hy vọng Cố Thăng có thể giảm số tiến xuống chút.

Anh ta nên biết từ sớm, phí đại diện cho công ty OSS không dễ lấy như thế.

Cố Thăng gật đầu ra vẻ trịnh trọng:

- Ai bảo anh vi phạm hợp đồng làm gì.

Cứ đối xử với vợ mình thật tốt không được à? Không nên đi dụ dỗ gái ở bên ngoài.

- Nếu như sau này tôi có cơ hội làm người đại diện cho công ty anh, có thể tiện lợi hơn chút. Anh có thể bớt chút được không?

Vốn dĩ tình hình kinh tế của Tạ Dung cũng dư dả, gần đây đầu tư lại được ưa chuộng, có rất nhiều người đều đi đầu tư cổ phiếu, anh ta cũng bỏ ra không ít tiền vào đấy, nào ngờ xui xẻo bị kẹt lại.

Cố Thăng gật đầu tiếp:

- Ai bảo anh vi phạm hợp đồng làm gì.

Tạ Dung thấy vẻ mặt của Cố Thắng thì biết anh không chịu đáp ứng.

Lớp vỏ bọc nhã nhặn bị xé rách, Tạ Dung rất tức giận nói:

- Anh đang cố tình gây sự mà.

- Tôi cố tình gây sự thì sao hả.

Cố Thăng nhếch môi:

- Tôi cố tình gây sự có lý do đấy, nếu anh có thể thì tới đi.

Tạ Dung nghẹn họng.

- Chúng ta đi thôi.

Anh ta nói với luật sư Du ở sau lưng, vội vàng rời khỏi văn phòng.

Luật sư Đậu thấy chuyện cũng được giải quyết cũng ổn, ông nói vài câu với Cố Thăng rồi rời khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Cố Thăng và Nam Sơn, Nam Sơn nhìn anh với vẻ khâm phục. Tài ăn nói của anh cũng khá đấy chứ, mạch lạc lại rõ ràng, vừa nãy khi hai luật sư đang bàn về các điều khoản, anh vì chiến thắng của luật sư Đậu mà giúp đỡ khá nhiều.

Cố Thăng thấy ánh mắt sùng bái của Nam Sơn, sau lại được cô khen vài câu thì cười đến mất tự nhiên.

- Có cần báo cho cảnh sát biết, hôm đó Ninh Khinh Huyên đạ tới nhà của Lục Văn Nguyệt không?

Nam Sơn hỏi ý kiến của Cố Thăng.

Ngón trỏ và ngón giữa của Cố Thăng hơi cong, gõ lên mặt bàn, anh suy nghĩ một lúc lâu sau thì lắc đầu:

- Cho dù nghe thấy cuộc điện thoại kia của Tạ Dung, chúng ta cũng không thể xác nhận cô ta có đi đến đó hay không. Nếu chúng ta báo cảnh sát, khi cảnh sát hỏi sao chúng ta biết thì nên trả lời thế nào đây.

Anh ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Tôi sẽ cho người điều ra, nếu cô ta đi chắc chắn sẽ để lại dấu vết, theo như tôi biết về hiệu suất làm việc của người kia, nhanh nhất ngày mai sẽ có kết quả. Tới lúc đó, chúng ta báo cảnh sát cũng không muộn.

Nam Sơn nghe xong cảm thấy có lý, bèn gật đầu.

- A! Tôi còn phải làm việc nữa.

Cô chợt nhớ ra chuyện này, may là lúc cô đi thì sắp đến giờ ăn cơm rồi, mà thời gian nghỉ trưa lại dài.

Nếu cô bị người khác phát hiện trong giờ làm việc lại không có mặt ở vị trí trong thời gian dài, lỡ bị bắt chắc chắn sẽ bị trừ lương.

Cố Thăng thấy cô nói tạm biệt xong thì vội vã chạy ra ngoài, lời trong họng còn chưa kịp thốt ra. Vốn anh tính cùng ăn cơm với cô mà.

Trước giờ tan ca, Cố Thăng nhắn tin cho Nam Sơn.

- Trong khoảng thời gian Lục Văn Nguyệt tự tử, đúng là Ninh Kinh Huyên có tới nhà cô ấy. Bản dịch này thuộc về nhóm dịch LNM và BNS, ai đọc lậu thì đúng là vứt đi.

Hai người hẹn gặp ở bãi đỗ xe dưới đất.

...

- Sao mới đó đã tra ra rồi?

Chỉ mới vài giờ đã điều tra xong việc này, Nam Sơn ngồi trong xe cảm thấy hơi khó tin với tốc độ làm việc kiểu này.

Cố Thăng gật đầu nói:

- Bởi vì mục tiệu rõ ràng là cô ta, người nọ đã điều tra vài cuộn băng ghi hình hôm đó, cũng có chiêu trò của bản thân. Quả nhiên đã phát hiện có điểm đặc biệt, ghế sau có bộ hồ sơ to to ấy, cô mở ra xem đi.

Nam Sơn nghe lời, xoay người duỗi tay lấy hồ sơ.

Cô tháo sợi dây bên trên, lấy ra một xấp giấy, bên trong đều là một người con gái.

Cô gái này để tóc ngang dài, đeo cặp kính râm rất lớn, che kín hơn nửa mặt, còn mặc một bộ quần áo bình thường, lưng hơi còng.

Nếu không nhìn kỹ thì đúng là chẳng nhận ra Ninh Khinh Huyên. Thường ngày cô ta đều để tóc ngắn, xem dáng vẻ thì cô ta tới gặp Lục Văn Nguyêt nên cố tình hóa trang.

- Chúng ta đi đâu thế?

- Đưa cô về nhà, tôi đã báo tin này cho cảnh sát biết rồi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cứ giao cho cảnh sát đến điều tra, từ đó tìm ra chân tướng thật sự.

Ở bên kia, phòng bảo vệ cư xá của Lục Văn Nguyệt.

La Mông tới thay ca nhìn Tô Ni đang ngân nga một khúc nhạc với vẻ kỳ lạ, đoạn hỏi:

- Sao trông chú vui vẻ thế, bộ phát tài rồi à?

Tô Ni cười hì hì:

- Cũng gần như thế.

La Mông nhướng mày, bước tới vỗ vai Tô Ni.

- Người anh em chơi không đẹp chút nào, có cách phát tài cũng không nói cho tôi biết nữa.

Thấy vẻ mặt muốn biết của gã, Tô Ni hơi do dự, cắn môi rồi nói:

- Chuyện này, tôi chỉ nói cho cậu biết thôi nhé. Cậu tuyệt đối đừng nói cho người khác đấy.

La Mông nghe xong, đương nhiên liên tục gật đầu.

- Chiều hôm qua có người cho tôi ít tiền, bảo tôi lấy cuộn băng ghi hình hôm chủ hộ Lục Văn Nguyệt trong cư xá này chết cho gã xem.

Tô Ni thấy chuyện này cũng chẳng có gì, lại có tiền tiêu bèn lấy ra cho gã kia xem.

- Hắn cứ lặp lại một đoạn ghi hình mãi, lúc đầu tôi cũng chẳng thấy có gì đặc biệt cả, chẳng phải là một cô gái bình thường thôi à. Đợi sau khi người nọ đi rồi, tôi cảm thấy có thể có tin vịt bèn xem lại mấy lần, sau đó mới nhận ra đấy không phải là cô Ninh Khinh Huyên mới công bố tình cảm sao.

- Là cô ta?! Hôm đó cô ta đã tới đây?

Tô Ni gật đầu đáp:

- Cô ta hóa trang rất tốt, không nhìn kỹ đúng là không nhận ra đấy. Lúc đi đường lại khom lưng, có ai ngờ là cô ta đâu.

- Chuyện này cũng không tính là phát tài mà.

La Mông hỏi với vẻ nghi ngờ.

Tô Ni cười rất gian.

- Tôi dã gọi đến văn phòng của Trác Uy Uy rồi, lấy được một số tiền lớn, đoán chừng thứ tư thấy đấy.

Ngày mai chính là thứ tư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện